Tôi có một cô bạn thân rất tốt, tạm gọi cô ấy là Đương Đương nhé. Hồi mới quen nhau, cô ấy vừa độc miệng vừa sắc sảo, chỉ cần biết tôi và ông xã cãi nhau là cô ấy đã muốn cho tôi một bạt tai, rồi kéo tai tôi ra mà hét : “Buồn phiền vì một người đàn ông, sao cậu kém cỏi thế hả, không thích thì lấy người khác chứ sao !”

Ban đầu tôi cũng không chịu nổi nhưng về sau thân hơn tôi mới quen dần với cách biểu đạt mạnh bạo của cô ấy. Đến giờ thì tôi cực kỳ yêu quý Đương Đương. Vì cô ấy sống quá phóng khoáng luôn tràn đầy sức sống, có thể thẳng thắn cự tuyệt một người, cũng có thể lạnh lùng đáp trả ác ý của người khác, hoàn toàn sống theo ý nguyện của mình. Song tôi cũng rất lo lắng, có lần tôi hỏi Đương Đương rằng nếu sống tùy ý như vậy, không sợ đắc tội với người khác sao ? 

Đương Đương lườm tôi đầy khinh bỉ : “Thế cậu thấy tớ có thiếu bạn bè không ?” 

Tôi ngẫm nghĩ lại thì bỗng nhận ra, cô ấy còn nhiều bạn hơn khối người, đầy cô gái dịu dàng chu đáo hơn cả Đương Đương, còn chẳng được yêu quý bằng cô ấy. 

Hồi ấy Đương Đương chưa nghỉ việc, ở bộ phận cô ấy có một cô gái tên là Tiêu Lỵ vào làm. Tính tình của Tiêu Lỵ hoàn toàn trái ngược với Đương Đương. Tiêu Lỵ vừa dịu dàng vừa nhiệt tình, lại vừa tốt bụng. Lần đầu tôi tới thăm Đương Đương, Tiêu Lỵ hết pha trà rồi lại lấy đồ ăn vặt cho tôi, có lúc Đương Đương đi vệ sinh, Tiêu Lỵ sẽ ân cần trò chuyện với tôi, sợ tôi ở một mình thì rất buồn chán, tới trưa cô ấy lại nhiệt tình gọi cơm cho tôi. Tôi thầm cảm thán trong lòng đúng là một cô gái hiền lành ấm áp ! Tôi cũng chẳng che giấu sự quý mến của tôi với Tiêu Lỵ, thẳng thắn hỏi Đương Đương : “Cậu có thấy cô gái như vậy sẽ được rất nhiều người quý mến không ? Nếu là đàn ông thì nhất định tớ phải cưới cô ấy.”

Ý ngầm ở đây là Đương Đương nên dịu dàng hơn, Đương Đương tức tối lườm tôi một cái, rồi bảo trong bộ phận chẳng mấy ai thích Tiêu Lỵ cả. Câu trả lời này khiến tôi rất hoang mang, một cô gái tốt bụng như thế, sao lại bị ghét được ? 

Buổi chiều tôi ngồi lướt web trong văn phòng Đương Đương, Tiêu Lỵ quay lại phòng nghỉ, ôm theo một túi hoa quả, phát cho từng người trong phòng làm việc. Nhưng cô ấy chỉ nhận được hai chữ cảm ơn lạnh lùng từ người khác, có người còn chỉ ờ một tiếng, chỉ vào một chỗ nào đó trên bàn làn việc, ý bảo hãy đặt ở đó, còn có người thẳng thắn bảo không cần. Đi hết một vòng nhưng cô gái này thậm chí không nhận được một câu cảm ơn chân thành. Cô ấy lẳng lặng về vị trí của mình, bắt đầu xử lí công việc, bấy giờ có người đồng nghiệp nhận được một cuộc điện thoại, vội xách túi lên : “Tiêu Lỵ, tôi có việc phải ra ngoài một chút, cô giao thứ này cho phòng Tài chính giúp tôi nhé !”

Tiêu Lỵ lập tức nhiệt tình đồng ý, tỏ vẻ chắc chắn sẽ làm tốt, người kia cười rồi cảm ơn, nhưng sao tôi nghe cái tiếng cảm ơn ấy giả tạo vô cùng. Tiêu Lỵ ngừng giải quyết công việc của mình, vội vã mang văn kiện lên phòng Tài Chính.

Hai tiếng sau, đồng nghiệp kia quay về, thuận miệng hỏi, Tiêu Lỵ liền nói cô ấy đã giao văn kiện cho ai đó ở trong phòng Tài Chính.

Người đồng nghiệp kia nghe vậy thì tái mặt : “Cô giao cho cô ta làm gì, phải giao cho Tiểu Thẩm mới đúng, biết thế không nhờ cô, đúng là giúp cho xong chuyện.”

Tiêu Lỵ không ngừng xin lỗi, cố gắng giải thích với người kia, nhưng người kia chỉ giận dữ lườm Tiêu Lỵ một cái rồi lầm bầm tức tối đi đến phòng Tài Chính.

Cô gái đáng thương tựa như một đứa trẻ bị mắc lỗi ra sức bù đắp lỗi lầm của mình. Tôi để ý thấy suốt buổi chiều cô luôn cố gắng quan sát động tĩnh xung quanh, chỉ cần có người nhờ giúp việc gì, thậm chí nói chuyện một câu, cô ấy cũng thấy như được đặc xá.

Tôi nhìn mà lòng thương hại, hỏi Đương Đương trên QQ (1) xem có nên an ủi cô gái này không, Đương Đương trả lời : "Nếu tớ bị đối xử như vậy thì tớ mong mọi người đều vờ như không biết, đó là sự
tôn trọng lớn nhất giành cho tớ."

Tôi thoáng ngẫm nghĩ, rồi cũng đành thôi. Khi tan làm, tôi và Đương Đương xuống nhà để xe dưới hầm, trò
chuyện về Tiêu Lỵ, tôi không khỏi bất bình thay cô ấy, Đương Đương thản nhiên nói : “Cô ấy muốn tất cả mọi người đều yêu quý mình, sợ đắc tội với người khác, nên đã đánh mất tự trọng, bởi vậy chỉ nhận lại sự thiếu tôn trọng từ người khác mà thôi.”

Tôi nói : “Bộ phận của cậu cũng quá đáng.”, Đương Đương bèn hừ lạnh một tiếng : “Một bộ phận cũng giống như xã hội thu nhỏ, xã hội này có rất nhiều người thích lấy lòng những kẻ chẳng coi mình ra gì, nhưng lại không tử tế với những người thực sự tốt với mình, đây là bản tính con người. Tiêu Lỵ không thấu hiểu điều này nên chắc chắn sẽ bị tổn thương.”

Đương Đương nói tiếp : “Cô ấy quá bận tâm tới cái nhìn của người khác, nhưng làm vậy chỉ khiến bản thân mệt mỏi chứ chẳng nhận lại được gì.”

Nghĩ đến việc Tiêu Lỵ cẩn thận lấy lòng tất cả mọi người, tôi cũng mệt thay cô ấy. Nếu mệt mà xứng đáng thì thôi, nhưng có những người rất khó làm thân, thậm chí khi họ nhận ra bạn muốn làm thân với họ, họ chẳng coi bạn ra gì, bởi những người này có quý bạn hay không cũng chẳng quan trọng. Trong đời mỗi chúng ta đều sẽ gặp phải vài người như vậy.

Năm tôi 8 tuổi, cô tôi đi Thượng Hải về mua tặng tôi chiếc váy làm quà sinh nhật. Tôi rất ấn tượng với nó - một chiếc váy màu vàng nhạt thêu hoa, nơ công chúa, ở những năm 80 thì chiếc váy này đủ để làm mọi bộ đồ khác lu mờ. Trẻ con thời đó toàn mặc kiểu quần áo mà mẹ mua một vài mét vải từ tiệm sau đó may lại. Chưa tới việc tay nghề may lại cao hay không, hầu như kiểu dáng đều na ná nhau, trong cái thị trấn nhỏ của chúng tôi vốn không thể tìm được một chiếc váy đẹp thế này. Khi tôi nhận được món quà ấy thì vô cùng yêu quý nó, cô bảo tôi mặc vào cho các bạn xem, tôi chỉ mặc một lúc rồi cởi ra, luôn sợ làm bẩn làm rách. Suốt một tháng sau, ngày nào tôi cũng mang nó ra ngắm mà không dám mặc. 

Song một buổi chiều nọ, một bà dì hàng xóm sang nhà tôi mượn chiếc váy cho con gái mặc đi một ngày, bà muốn dẫn con gái đi ăn cưới nhưng không có quần áo phù hợp. Đương nhiên tôi không đồng ý, đến chính tôi còn không nỡ mặc nó nguyên một ngày ấy chứ !

Bà ta bực bội nói với mẹ tôi : “Úi giờ, con gái chị keo kiệt thế, chỉ mượn mặc có một ngày thôi, mặc xong là sẽ giặt sạch trả lại nó cơ mà.”

Đương nhiên mẹ tôi không muốn tôi bị người ta mắng là keo kiệt, vội vã đoạt lấy chiếc váy từ trong tay tôi rồi đưa cho bà dì kia, không hề bận tâm tới nước mắt và sự thương tâm của tôi.

Váy bị lấy đi, tôi đã khóc rất lâu, suốt một ngày không ăn cơm, cũng chẳng nói chẳng rằng, mẹ tôi không vui vì tôi “keo kiệt” như vậy, cho rằng tôi không kế thừa được một chút hào phóng nào từ cha mẹ.

Sau tận mấy người, bà dì xóm nọ mới đến trả váy thấy tôi không để tới bà ta thì còn móc mỉa tôi : “Khiếp, trả này, có cái váy thôi mà làm như ghê gớm lắm, đúng là đồ keo kiệt chẳng giống cha mẹ chút nào, không ai ưa nổi loại người như thế.”

Không biết lúc ấy tôi lấy đâu ra dũng khí mà đáp lại : “Cô không ưa cháu, cháu lấy làm vinh hạnh, vừa hay cháu cũng không ưa cô.”

Thế là tôi liền bị mẹ mắng một trận ra trò, nhưng tôi lại cực kì thoải mái. Hậu quả sau này là bà dì hàng xóm kia đi kể lể khắp nơi rằng tôi "keo kiệt", còn thêm mắm dặm muối thuật lại tôi vô lễ ra sau.

Mẹ tôi nhắc nhở rất lâu, bà vẫn luôn cố gắng để mọi người không nghĩ về tôi như vậy, bà sợ sau này mọi người đều ghét tôi thì tôi phải làm sao. Từ đó, chiếc váy kia được đặt trong tủ, tôi không bao giờ mặc nó nữa. 

Tôi không hề lo lắng như mẹ, tôi chỉ thấy tiếc nuối vì khi đó mình còn quá nhỏ, không thể bảo vệ thứ mà mình yêu quý.

Khi trưởng thành, tôi hiểu ra rằng, có một số kẻ chỉ tạm thời vui vẻ hoặc giả tạo cảm ơn khi bạn không ngừng hy sinh lợi ích của mình để thỏa mãn yêu cầu của họ, chỉ cần một lần bạn lỡ không làm họ hài lòng, họ sẽ khiến bạn tổn thương gấp bội. Có những kẻ không thể lấy lòng, cũng không nhất thiết phải lấy lòng họ. 

Sau đó, tôi lại hỏi về tình hình của Tiêu Lỵ, Đương Đương nhún vai : "Vẫn thế thôi, hoặc là một ngày nào đó cô ấy bỗng nhiên tỉnh ngộ, hoặc là cứ như vậy mãi, tùy vào cô ấy thôi. Muốn làm vừa lòng tất cả mọi người, cuối cùng chỉ khiến tất cả mọi người đều không thích mình. Dù ai nói gì thì cô ấy cũng tán thành, một người không có lập trường và chính kiến, thì trong mắt người khác chỉ là loại gió chiều nào xoay chiều ấy, là một kẻ a dua nịnh hót. Còn một người có chính kiến thì dù không ai thích cô ấy, nhưng người có cùng quan
điểm sẽ quý mến cô ấy. Một người có lập trường nào sẽ luôn có người muốn làm bạn với họ, chỉ có người luôn cố làm vừa lòng tất cả thì mới không ai muốn làm thân thôi."

Có lần tôi gặp Tiêu Lỵ ở trung tâm thương mại, có lẽ vì cô ấy tạo cho tôi ấn tượng quá tốt đẹp nên tôi vẫn không kìm lòng được mà khuyên cô ấy vài lời thật lòng, đại ý là phải thật xuất sắc thì mới có được mọi thứ mình muốn. Cô ấy gật đầu nghe theo, tôi không biết những lời này có ích kỉ với Tiêu Lỵ hay không, nhưng sau đó nghe cô ấy đã xin thôi việc.

Tôi nhớ tới những lời Đương Đương nói : “Tớ có phải Nhân dân tệ đâu mà ai cũng thích tớ, dù tớ có là Nhân dân tệ thì cũng có người chỉ thích đô la Mỹ, thích đồng Euro, thế nên tớ chẳng cần tất cả mọi người phải thích tớ.”

Trên thế gian này, không phải hy sinh chính mình, suy nghĩ cho người khác là sẽ được người ta yêu quý. Cho dù chúng ta xuất sắc, tốt bụng tới đâu thì cũng sẽ có kẻ căm ghét chúng ta, bởi vậy không cần làm khổ chính mình. 

Không cần trở thành một cô gái được tất cả mọi người yêu quý, nhưng nhất định phải trở thành cô gái mà mình thích - không a dua, không bợ đỡ.

(1) QQ : Phần mềm nhắn tin trò chuyện thông dụng tại Trung Quốc, tương tự Zalo, Viber.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play