Trần An Tu giấu việc mình bị thất nghiệp với mọi người trong gia đình khiến ba Trần và mẹ Trần vừa tức giận vừa đau lòng, nhưng trên núi nuôi gà, không thể không ai trông nhà, nên đêm đó ba Trần về trước, để mẹ Trần ở lại với Trần An Tu và Tấn Tấn. Người càng lớn tuổi, mỗi lần giận lại càng giống một đứa bé, vì chuyện này, suốt ba ngày mẹ Trần không nói với Trần An Tu câu nào, mặc cho Trần An Tu quanh qua quẩn lại bên cạnh, một tiếng cũng mẹ hai tiếng cũng mẹ, hết làm nũng đến nịnh nọt nhưng tất cả đều vô dụng, cuối cùng phải nhờ Tấn Tấn lên sân khấu.
Căn hộ Trần Thiên Vũ đang ở có ba phòng một nhà khách, nhưng chỉ có hai phòng có giường, từ lúc mẹ Trần ở lại đây, Trần Thiên Vũ đành phải tạm trú trong công ty, để lại căn nhà cho ba người muốn làm gì thì làm, lúc mẹ Trần nấu cơm, Tấn Tấn giúp bà bóc vỏ tỏi, nhặt rau, “Bà nội, con với ba bán quần áo đến hơn 9 giờ mới về, ba chỉ ngủ một chút, nửa đêm đã phải dậy giao sữa cho người ta, ngày nào cũng phải giao rất nhiều sữa, lúc về còn phải mua thức ăn giúp chú Lưu, bữa sáng chỉ có một chút cơm, sáng còn công việc khác, nếu ba không làm, con với ba sẽ không có tiền ăn cơm, con sẽ không thể học vẽ…”
Nói một lần hai lần mẹ Trần còn có thể vờ như không nghe thấy, nhưng nói mãi thì người làm mẹ nào có thể nhịn được, thấy Trần An Tu ló đầu vào phòng bếp, cuối cùng bà cũng chịu mở miệng, “Đó là chuyện của ba cháu, Tấn Tấn không cần lo.” Lời nói lạnh lùng, nhưng trong lòng mềm nhũn.
Làm mẹ con hơn hai mươi năm, Trần An Tu còn không hiểu cái tính khẩu xà tâm phật của bà sao, lúc ăn cơm càng tỏ ra ngoan ngoãn, ăn món nào cũng khen ngon, thi thoảng còn gắp thức ăn cho mẹ và Tấn Tấn, mới đầu mẹ Trần không chịu nhận, nhưng lúc thấy tay y cứ dừng giữa không trung cúi đầu đáng thương liền đưa bát cơm về phía trước, Trần An Tu lập tức hớn hở không ngừng gắp thức ăn.
“Đúng là trẻ con to xác, lúc nào cũng khiến người khác phải lo lắng.” Mẹ đã chịu nói chuyện, Trần An Tu xem như đã vượt qua một cửa, một khi mẹ chấp nhận, phía ba không thành vấn đề.
Bây giờ là tháng mười hai, không đầy hai tháng nữa là đến tết âm lịch, bất cứ người đi làm nào cũng biết càng gần cuối năm công việc càng khan hiếm, Trần Thiên Vũ bảo y tạm thời đến công ty mình giúp chút việc, công ty này là do Thiên Vũ hợp tác với một người tên là Ôn Khải thành lập, theo lời Thiên Vũ, Ôn Khải là bạn học cùng trung cấp chuyên nghiệp với hắn, lúc gặp mặt, Trần An Tu mới phát hiện người này hình như trưởng thành nhanh quá mức bình thường, nhìn chẳng khác gì là người đã qua tuổi ba mươi đang bước sang tuổi bốn mươi, mập mạp, bên dưới là cả cái bụng bia, lúc cười chỉ thấy chân mày không thấy mắt, bàn tay như cái quạt hương bồ nắm lấy tay y, đầy tình cảm gọi, “Anh cả.”
Trần An Tu có cảm giác tay phải của mình đang nằm trong một cuộn bông, mềm mềm, toàn là thịt, thái dương y giật giật, phải cố gắng lắm mới giữ được phong độ bình tĩnh vỗ vỗ vai hắn, đáp lại, “Hóa ra cậu chính là…Tiểu….Ôn à.” Giọng nói hơi run, nhưng không đến mức rõ lắm, y âm thầm đánh giá, tạm chấp nhận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play