Thời điểm chỉ có mỗi mình Mạo Mạo, Trần An Tu cảm thấy cũng được lắm, dĩ nhiên có lẽ là do hắn quen nhìn tên nhà quê Mạo Mạo rồi, nhưng đổi thành Đường Quả, cảm giác này rất mới lạ. Rõ ràng mới vừa rồi còn là một cục cưng béo mập đẹp trai khả ái, chớp mắt liền biến thành một tên quê mùa. Đặc biệt là hai cu cậu đứng chung một chỗ, hình ảnh này quả thực có lực sát thương mà
“Quả nhiên quần áo đánh giá con người nha”, Trần An Tu một bên cười sằng sặc, một bên lấy máy ảnh ra chụp cho hai đứa mấy pô
Hai bé con đương nhiên không thể hiểu lời của hắn, nhưng tụi nó đâu phải lần đầu tiên chụp ảnh. Nhất là Mạo Mạo, bé rất thích chụp hình nha, vừa thấy máy ảnh liền hướng mặt về phía ba ba toét miệng cười, Đường Quả đại khái cảm thấy đây là trò hay, liền toét miệng cười theo. Hai tên nhà quê bộ dáng ngốc nghếch hề hề chọc cho người lớn cười ngặt nghẽo, ngay cả Chương Thời Niên cũng nhịn hết nổi, trên gương mặt tái nhợt cũng xuất hiện nụ cười
Đường Cầu và Tấn Tấn chẳng biết ở chỗ nào chơi một vòng trở về. Đường Cầu vừa vào cửa liền hô, “Chú Trần, trên phố có người làm bỏng ngô đó ạ”. Nhìn kỹ mới thấy Đường Quả một thân trang phục như vậy thì rất sửng sốt, chỉ là chưa kịp cười liền thấy vành mắt của em trai đỏ lên, bèn ngồi xổm xuống ôm bé vào lòng, “Sao em lại khóc thế?”
Trần An Tu đến giờ con chưa rõ chuyện gì đã xảy ra, liền đem chuyện mới rồi kể sơ qua
Đường Cầu nghe đến đoạn Đường Quả vừa đập cửa vừa khóc, nghi ngờ chuyện lần trước bị nhốt vào nhà bếp đã dọa bé, trên mặt không kềm chế được lộ ra hổ thẹn áy náy
Trần An Tu không bỏ lỡ vẻ mặt này của Đường Cầu, suy đoán sự việc chắc là có nguyên do gì đó, bất quá đang nhiều người như vậy, hắn cũng không hỏi thêm, bèn đổi đề tài hỏi Tấn Tấn, “Hai đứa nãy giờ đi đâu thế? Ở đâu làm bỏng ngô?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play