Trần An Tu trở về kể cho mọi người nghe hành động Đường Quả làm ra mới vừa rồi, tất cả đề phá lên cười, Lâu Nam cười ha hả một hồi mới nói: “Này có chút khác thường nha, Đường Quả nhà ta trước giờ ngoại trừ trên bàn cơm, thời điểm khác rất biết khiêm tốn nha, hiện tại lại có bản lĩnh lớn như vậy sao?”
Diệp Cảnh Khiêm đem Đường Quả ở một bên đang chuyên tâm gặm táo ôm lên, đặt bé ngồi lên đầu gối, ôn nhu hỏi: “Quả Quả, con vừa rồi đi kéo tay của em trai à?”
Đường Quả nhà ta đang rất bận rộn, không rảnh để tán gẫu đâu nha, liền gật gật đầu coi như trả lời.
Lâu Nam rút tờ khăn giấy trên bàn lau ngón tay ướt nhẹp nước miếng của bé, ngồi xổm xuống hỏi: “Vậy tại sao con lại chen ngang vào giữa Mạo Mạo và chị Dược Nhiên?”
Không biết vấn đề này quá phức tạp làm Đường Quả nghe không hiểu, hay căn bản không muốn trả lời, bé im lặng, lại lấy từ trong túi ra một quả táo tiếp tục gặm. Lâu Nam hỏi lại lần nữa, cu cậu một mực chả thèm lên tiếng, hắn bèn động thủ đem tất cả táo trong túi của Đường Quả móc ra hết, khiến nhóc trợn tròn mắt, nhóc vội vàng đem quả táo trên tay còn hơn phân nữa cắn lấy cắn để thêm vài cái, đến khi dư lại chút xíu và dính đầy nước miếng thì đưa đến bên miệng Lâu Nam.
Lâu Nam đẩy tay bé ra, xoè lòng bàn tay của hắn ra nói: "Hiện tại mới nhớ tới ba ba sao, vừa rồi hỏi con, con chẳng thèm trả lời, giờ đừng nghĩ dùng chút xíu táo để lấy lòng ba, trong tay của ba cũng có nè, chẳng thèm đồ của con".
Đường Quả nghe ba ba nói vậy, bèn kéo tay cầm miếng táo còn sót lại kia về gặm gặm nốt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT