Quý Phương Bình vừa nói dứt lời, Chương Thời Niên cũng đã nhìn thấy đứa bé kia, nhưng con người ta thường là như thế, người khác nói bạn giống một ai đó, nhưng đến lượt bạn nhìn thì lại bị điểm mù thị giác, có điều lần đầu tiên hắn nhìn đứa bé kia quả thật có cảm giác quen thuộc khó tả, hắn quay đầu hỏi anh cả, “Thật sự rất giống sao?”

Quý Phương Bình khẳng định, “Giống hệt cậu lúc trước, đừng nói với anh là cậu không biết cậu nhóc kia.”

Phan Kiệt đứng cách đó vài bước, nghe họ nói chuyện với nhau, trong lòng thầm nghĩ, hai cha con tướng mạo giống nhau thì có gì lạ chứ, có cần phải ở đây thảo luận vậy không.

“Không, có điều em đoán được nhóc đó là ai. Anh cả, chờ em một chút.” Đây chắc là con của tên nhóc kia, không biết sao lại để ở đây, Chương Thời Niên đi về phía trung tâm thương vụ.

Phan Kiệt thấy sự tình có vẻ kỳ quặc, để tránh xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, hắn cũng vội vàng đi theo.

“Tấn Tấn?” Chương Thời Niên thử gọi.

Tấn Tấn nghe thế ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc, nhóc không biết người trước mắt, sao người này lại biết tên của nhóc.

“Chú biết ba cháu ở đâu, chú dẫn cháu đi.” Chương Thời Niên nhìn diễn cảm kia thì biết mình không nhìn nhầm người, hắn không có kinh nghiệm nuôi trẻ nhỏ, nên không hề ý thức được lời mình nói nghe kỳ quái đến cỡ nào.

Tấn Tấn ôm chặt cặp sách trong tay, trong mắt xuất hiện cảnh giác.

Nhóm Lý Hân Đình thấy Chương Thời Niên vào lập tức ngây dại.

Có người giật nhẹ tay áo Lý Hân Đình, nhỏ giọng nói, “Cậu có chắc Thu Dương là con của Trần An Tu không? Sao mình thấy người này mới giống ba bé hơn đó.”

Lý Hân Đình bấy giờ cũng không dám chắc chắn, “Chắc là đúng. Trưởng ca Trần tự gọi điện đến nhờ mình ra ngoài đón con của anh ấy mà, Thu Dương cũng nói ba của nhóc là Trần An Tu a.”

“Vậy chuyện gì đang xảy ra?”

Lý Hân Đình do dự một hồi, đoán nói, “Có lẽ là anh em gì đó với mẹ của Thu Dương? Cậu của Thu Dương chăng?”

“Chắc vậy, mẹ của Thu Dương đúng là đại mỹ nữ a, cậu của Thu Dương rất đẹp trai a. Cả nhà đều mỹ nam mỹ nữ, sao mà gen tốt quá vậy? Ông trời thật bất công.”

“Tấn Tấn, đi thôi.” Chương Thời Niên muốn dắt tay nhóc.

Tấn Tấn né tay hắn, nhanh chóng nhảy xuống ghế salon, mở cặp sách, lấy điện thoại di động nho nhỏ gọi cho Trần An Tu, nhóc nhìn Chương Thời Niên một cái rồi đột nhiên hô một câu với người bên kia đầu dây, “Ba ba, có người muốn dụ bắt con.”

Tướng mạo của Chương Thời Niên vốn đã rất gây chú ý, còn cùng Tấn Tấn một lớn một nhỏ đứng trong này, muốn người ta không chú ý cũng khó, Tấn Tấn vừa kêu như thế, bốn phía yên tĩnh một giây đồng hồ, đám phóng viên vốn đã chầu chực sẵn trong sảnh đường ào ào bu lại đây.

Quý Phương Bình không nghĩ tới việc tình tiết bị đảo ngược, đây rốt cuộc là tình huống gì a? “Tôi qua đó xem thử.”

“Bí thư Quý, bên kia rất nhiều người, hay để tôi qua đó xem cậu Chương có cần giúp đỡ gì không?” Nhân viên bên cạnh hắn đề nghị.

Quý Phương Bình nghĩ một chút, gật đầu nói: “Cũng được, cậu với tiểu Vương cùng đi đi, đừng để lớn chuyện.”

Phan Kiệt cực kỳ chán nản, hắn vừa có dự cảm xấu bây giờ đã thành sự thật rồi, sớm biết thế hắn đã không đi nhiều chuyện, hắn vừa phải ổn định đám phóng viên vừa bảo nhóm người Lý Hân Đình gọi bảo vệ đến duy trì trật tự.

Những người khác loạn cả lên, thế nhưng hai đương sự lại là người nhàn nhã nhất, Chương Thời Niên thì không cần phải nói, thấy không có khả năng thoát ra khỏi cửa, hắn cứ thế mà gọi một cú điện thoại, sau đó tìm một chỗ trống ngồi xuống đọc báo, uống cà phê, Tấn Tấn cũng an tĩnh lại, ngồi cách Chương Thời Niên xa một chút cầm cốc uống nước. Lý Hân Đình ở bên cạnh an ủi xong liền lặng lẽ nhìn Chương Thời Niên, nghĩ thầm vị tiên sinh này tướng mạo phong độ đều thuộc hạng nhất, nhìn sao cũng không giống mấy con buôn hay dụ bắt trẻ em a. Vì sao Tấn Tấn lại đột nhiên kích động vậy chứ?

Trần An Tu nhận được điện thoại của Tấn Tấn sợ đến mức hồn vía lên mây, lập tức chạy về phía này, gặp lễ tân ở cửa mới dừng lại, đẩy cửa đi vào.

“Ba ba.” Tấn Tấn vừa thấy Trần An Tu chen vào liền chạy đến đón.

Trần An Tu dùng tay trái lành lặn ôm nhóc, ngổi xổm xuống nói, “Tấn Tấn, con không sao chứ, vừa rồi làm sao vậy?”

Phan Kiệt vừa thấy Trần An Tu thì đen cả mặt, nếu bây giờ hắn còn chưa hiểu ra thì hắn khỏi làm phó quản lý đại sảnh nữa, hắn quay đầu hung tợn liếc Lý Hân Đình.

Tấn Tấn ôm chặt lấy cổ Trần An Tu, ghé vào lỗ tai y nhỏ giọng nói, “Ba ba, chính là ông đó đó.” Lúc này Trần An Tu mới để ý đến người bên cạnh, “Chương tiên sinh?”

“Vào trong rồi nói.”

Cuối cùng, tổng giám đốc khách sạn Dư Tuấn Sinh phải đích thân dẫn người đến mới mời được đám phóng viên e sợ thiên hạ bất loạn rời đi, hắn tiến vào cung kính chào hỏi Chương Thời Niên, “Chương tiên sinh, phóng viên bên ngoài đã đi cả rồi, ngài xem cần giúp gì nữa không?”

Chương Thời Niên đứng dậy gật đầu nói: “Làm phiền Dư tổng.”

“Là do chúng tôi làm việc tắc trách gây phiên toái cho Chương tiên sinh.”

Tuy phóng viên đã tản đi, nhưng trong hành lang vẫn còn người nhìn về phía này, nhân viên công tác cạnh Quý Phương Bình nói gì đó vào tai hắn, Quý Phương Bình đi đến cạnh Chương Thời Niên nói, “Cậu tư, nếu ở đây không còn việc gì nữa, chúng ta đi thôi.”

Sau lưng mọi người, Lý Hân Đình làm động tác cắt cổ cho Trần An Tu xem, Trần An Tu chỉ biết cười với cô, nói lần sau sẽ mời cô đi ăn cơm. Chương Thời Niên dừng bước, nói với Dư Tuấn Sinh, “Hôm nay đã làm phiền cô bé này trông chừng đứa nhỏ.”

Dư Tuấn Sinh cười nói, “Chương tiên sinh đừng khách sáo, đây là chuyện dĩ nhiên.”

Nhìn đoàn người Chương Thời Niên rời đi, Dư Tuấn Sinh vỗ vỗ vai Phan Kiệt khích lệ, “Tiểu Phan, phẩm chất của nhân viên tiền sảnh quả không tệ.”

Phan Kiệt a dua nịnh nọt, “Đúng thế thưa tổng giám đốc, bình thường tôi vẫn dặn họ phải đặt khách hàng lên vị trí hàng đầu, để khách cảm nhận được sự phục vụ chu đáo của khách sạn.”

Nhóm Lý Hân Đình bĩu môi tỏ vẻ khinh bỉ, nhưng họ biết nguy hiểm lần này xem như đã qua, không biết người đàn ông bên cạnh Trần An Tu có thân phận thế nào, ngay cả tổng giám đốc cũng phải cung kính.

Về đến nhà, Chương Thời Niên và Quý Phương Bình trò chuyện trong phòng khách tầng dưới, Trần An Tu bắt chuyện xong liền dẫn Tấn Tấn lên lầu vào căn phòng mà y đang ở tạm.

Tấn Tấn bước từng bước nhỏ đánh giá gian phòng, sau đó đặt cặp sách lên bàn.

Trần An Tu có thể ứng phó tự nhiên với tất cả mọi người, nhưng riêng với con trai của mình y lại có cảm giác bế tắc, hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ hết bốn năm giây, cuối cùng Trần An Tu cũng ý thức mình là ba, hắng giọng mở lời trước, “Tấn Tấn, con có muốn đi vệ sinh không?” Sao lại có phương pháp chào hỏi thối nát như vậy?

Tấn Tấn mở to mắt nhìn ba mình một lúc lâu, có lẽ nhóc đã đánh giá thấp trình độ gây cười của ba rồi, nhóc bất đắc dĩ nói, “Dạ.”

Gì? Lần này mình đoán đúng ý con trai rồi, tâm lý Trần An Tu có chút tự đắc, nhanh chóng mở cửa phòng vệ sinh, nói với Tấn Tấn, “Bên này, Tấn Tấn.”

Tấn Tấn đi vào đóng cửa lại ngồi trên bồn cầu mãi mới tè ra được chút nước tiểu. Ứng phó xong nhóc mở vòi nước rửa tay rồi đi ra. Trần An Tu ngồi trên giường, Tấn Tấn ngồi trên ghế, hai cha con lại trầm mặc.

Số lần nói chuyện giữa hai người vốn đã không nhiều, lần này xa nhau nửa tháng lại càng không biết nói gì, Trần An Tu buồn rầu gãi đầu, thấy đĩa trái cây trên tủ đầu giường, y lấy một quả chuối đưa cho Tấn Tấn, “Tấn Tấn, ăn chuối đi.” Muốn khách sáo ngần nào thì có ngần ấy.

Tấn Tấn cầm quả chuối trong tay nhưng không hề có ý ăn, ánh mắt dừng lại trên cánh tay phải quấn băng của Trần An Tu nhưng cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chăm chăm.

Trong lòng Trần An Tu lập tức xuất hiện vô số phỏng đoán ý của Tấn Tấn, cuối cùng chọn một cái có khả năng lớn nhất, y ra vẻ thoải mái cười cười nói, “Không cần thận va phải, gần lành lại rồi.”

“Ồ, vậy con làm bài tập đây.” Tấn Tấn xoay người mở cặp sách lấy sách vở hộp bút, ngón tay chạm vào ngăn cặp trong cùng, thấy Trần An Tu không để ý, nhóc hơi kéo ra một tí, trong ảnh là một thanh niên mặc đồ rằn ri đang dựa vào lan can của một chiến hạm đón ánh mặt trời, cười rạng rỡ không âu lo.

Hai anh em mấy ngày không gặp, nói xong công việc, Quý Phương Bình lại chuyển chủ đề đến đứa bé, “Đứa bé đó thật sự không phải của cậu?”

“Làm sao có thể? Em không có bất cẩn như thế.” Chương Thời Niên phủ nhận.

“Rất giống cậu trước đây, cậu không có gì cần giải thích sao?”

“Em không có cách nào để giải thích.” Chính hắn cũng không biết vì sao đứa bé lại có dung mạo tương tự hắn.

“Có thể nào là chuyện ngoài ý muốn không? Cậu cũng biết đấy, mấy thứ đồ đó không thể tin cậy một trăm phần trăm được.”

“Anh cả, không có chuyện ngoài ý muốn.” Nếu có thì đã sớm có người ôm đứa nhỏ đến cửa rồi, không phải hắn tự tin, nhưng sự thật là vậy, hắn không tin có người phụ nữ nào sinh con của hắn rồi lại lặng lẽ một mình nuôi đứa bé mà không đến tìm hắn.

“Anh thấy đứa nhỏ kia cũng được 8, 9 tuổi rồi, 8, 9 năm trước anh hai cậu còn làm ở Lục Đảo, anh nhớ có một năm cậu đến đây đón Quân Hằng, có ở lại mấy ngày, hình như lúc đó Kỷ Tư Viễn cũng ở Lục Đảo thì phải.” Gia cơ của Kỷ Tư Viễn người trong giới không ai không biết.

Chương Thời Niên thừa nhận, “Lúc đó Kỷ Tư Viễn quả thật có đưa một người đến chỗ em, nhưng là con trai.” Nếu nhóc kia là nữ, hắn sẵn sàng tin tưởng đây là con của hắn, nhưng vấn đề là hắn chắc chắn nhóc kia là nam. Đàn ông con trai sao có khả năng sinh con. Hơn nữa tuổi cũng không khớp, nhóc kia từng nói Tấn Tấn đã được mười tuổi.

Quý Phương Bình lắc đầu, “Đáng lẽ lúc trước không nên cho cậu sang Mỹ ở với cậu mợ, học toàn thứ linh ta linh tinh.

Chương Thời Niên không muốn tranh luận về việc này.

“Chú đó, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên tìm người ổn định cuộc sống đi, lần trước anh về nhà mẹ còn nhắc đến cô con gái thứ ở Lục gia, tên là Lục Bích Đình, học ở Anh, mẹ từng gặp cô bé đó hai lần, người cũng khá tốt. Tuy Lục gia mấy năm nay khiêm tốn nhưng của cải còn đó, so với người khác cũng còn tốt hơn nhiều.”

“Lục gia? Cô nhóc tròn tròn đó sao? Cô bé đó năm nay mới mấy tuổi a, lần trước em thấy cô nhóc đó hình như là ở trường nữ La Đinh thì phải?”

Quý Phương Bình cười, “Chú không gặp người ta bao nhiêu năm rồi, cô nhóc trong miệng chú hiện tại đã là sinh viên đại học Cambridge rồi đây, nghe nói sang năm sẽ qua Mỹ học tiến sĩ. Mẹ hi vọng chú có thể gặp mặt người ta một lần.”

“Việc này để sau hãy nói đi, em tạm thời không có hứng thú.”

“Chú đã đồng ý với mẹ trước bốn mươi sẽ ổn định đấy.” Quý Phương Bình nhắc nhở hắn.

“Em biết, không phải vẫn còn mấy năm nữa sao.”

“Chú nên cân nhắc việc này, cha đã lớn tuổi rồi, chú là người ông ấy lo lắng nhất nhà.”

Chương Thời Niên có chút đau đầu.

Quý Phương Bình còn nói, “Chú không muốn nghe anh sẽ không nói, trong lòng chú hiểu là được, còn về Tấn Tấn, chú không muốn xác nhận thêm sao?”

“Không cần đâu anh cả.” Chương Thời Niên từ chối, hắn khá chắc chắn về chuyện riêng của mình, hắn tin tưởng chưa từng lưu lại mầm mống với bất cứ người phụ nữ nào. “Trên đời này không ít người trông giống nhau, chẳng lẽ cứ thấy người ta giống mình là kéo đi giám định sao?”

“Chỉ mong là chú nói đúng.” Em út cũng không còn bé, Quý Phương Bình biết có một số việc hắn không thể miễn cưỡng.

Hết chương 18

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play