Phùng Thu ngồi lặng yên trong căn phòng của mình, ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn bàn phản chiếu lên gương mặt cô. Cô đã làm việc đến khuya, những trang tài liệu cứ lướt qua trước mắt mà không để lại chút ấn tượng nào. Mọi suy nghĩ của cô, dù có cố gắng tập trung đến đâu, vẫn cứ quay quanh Nhân Giai.
Những cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa cô và anh trong suốt tuần qua dường như đã khắc sâu vào tâm trí cô, những ánh mắt, những cử chỉ của Nhân Giai, dù nhỏ bé và thoáng qua, nhưng lại khiến cô không thể dứt ra được. Cô không thể phủ nhận rằng giữa hai người đã có sự thay đổi, dù đó là một sự thay đổi âm ỉ, nhẹ nhàng, nhưng nó lại có sức nặng mà cô không thể lý giải. Cô tự hỏi bản thân, liệu đó chỉ là sự việc thoáng qua, hay là một dấu hiệu rõ ràng rằng điều gì đó đang hình thành trong trái tim cô?
Phùng Thu luôn là người kiên định, luôn tỏ ra lạnh lùng và kiên quyết. Nhưng càng ngày, cô càng cảm thấy mình mất kiểm soát. Nhân Giai với sự điềm tĩnh, kiên nhẫn của mình dường như đang xâm chiếm không gian của cô. Cô không còn có thể giữ khoảng cách, không còn có thể dễ dàng giữ vững bức tường mà mình đã xây dựng. Cảm xúc của cô bây giờ như một ngọn lửa âm ỉ, luôn cháy mà không thể dập tắt.
Cô hít một hơi dài, đặt bút xuống bàn, rồi đứng dậy đi ra ngoài. Mặc dù là một buổi tối, nhưng cô cần không gian để suy nghĩ, để nhìn lại chính mình. Những bước chân của cô vang lên trong hành lang vắng lặng, giống như bước chân của một người đang tìm kiếm câu trả lời mà không thể tìm thấy.
---
Phùng Thu bước vào khuôn viên của tòa nhà, nơi không khí lạnh lẽo khiến cô cảm thấy như thể mình đang bước vào một không gian khác. Ánh đèn vàng mờ ảo phản chiếu trên mặt đất ướt, tạo nên một cảnh tượng như trong một bộ phim cũ kỹ. Cô không thể không nghĩ về Nhân Giai khi nhìn thấy những giọt mưa lăn trên mặt đất. Anh đã xuất hiện trong cuộc sống của cô một cách tự nhiên và lặng lẽ, giống như những giọt mưa này, vừa dịu dàng lại vừa sâu lắng.
Phùng Thu không biết mình đã đi bộ bao lâu, chỉ biết rằng mình cần một chút thời gian để lấy lại bình tĩnh. Mỗi lần nghĩ đến Nhân Giai, trong lòng cô lại có một cảm giác kỳ lạ. Anh không giống những người đàn ông mà cô đã từng biết. Anh không nóng bỏng, không cuồng nhiệt, nhưng lại có một sức hút riêng biệt. Phùng Thu không thể lý giải được cảm giác ấy, nhưng cô lại không thể phủ nhận rằng anh đã chiếm trọn một phần trong tâm trí cô.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT