Trời đêm bao la, chân trời những vì tinh tú tỏa ánh sáng lành lạnh, Tiêu Nhi nằm trong lòng dần dần chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt khoan khoái, hơi thở có hương vị ngọt ngào ấm áp đặc hữu của trẻ con. Còn ta cả đêm không hề chợp mắt, có lẽ như lời Tiêu Nhi nói, sợ rằng nếu nhắm mắt lại sẽ là cảnh xoay trời chuyển đất.
Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ trời dần hừng đông tảng sáng, miệng ta hơi khô khốc, liền nhón chân nhón tay từ trên giường nhỏm dậy, đẩy cửa muốn ra ngoài sương phòng rót một chén nước trong giải khát, nhưng không ngờ chân lảo đảo suýt vấp phải vật gì đó cạnh cửa, ta định thần nhìn thật kỹ, không phải vật gì, thì ra là một người. Vận áo trắng ngồi trên đất, một chân hơi co lại, tay ôm một thanh bảo kiếm lấp lánh hàn quang tựa cửa như đang ngủ. Giấc ngủ kia cực nông, khi ta vừa đẩy cửa ra, lập tức mở choàng đôi mắt không hề mỏi mệt, nheo mắt vẻ sắc bén, như lá trúc cắt đứt người, thoáng chốc tỏa ra sát khí dày đặc.
Ta không khỏi ngây người, dùng tay ra hiệu hắn chớ có lên tiếng, quay người khép cửa lại để tránh đánh thức Tiêu Nhi, rồi vòng qua hắn cầm lấy ấm trà trên bàn bát tiên rót cho mình một chén trà lạnh, tiện tay cũng rót cho Tống Tịch Viễn một chén chuyển tới tay hắn.
Hắn đón lấy nhưng không uống, chỉ chậm rãi xoay xoay chén trà trong tay, một phiến lá lẻ loi trơ trọi thuận theo dòng nước khi chìm khi nổi trong chén trà. Hắn cụp mắt ngắm nghía một lát rồi ngẩng đầu nhìn ta: “Diệu Diệu, ta nhớ hồi chúng ta mới cưới, ban đêm nếu nàng khát nước, lúc tỉnh dậy uống nước cũng rót cho ta một chén.”
Ngoài cửa sổ, mọi âm thanh đều tĩnh lặng, cả khu phố hoa đều chìm vào giấc ngủ, bên ngoài mấy cửa tiệm đèn lồng đỏ còn tỏa sáng nhẹ nhàng đong đưa trong gió, trên đường một chiếc đai lụa màu hồng đào chẳng biết của ca cơ vũ nữ nào đánh rơi phất phơ thoắt ẩn thoắt hiện, khiến người ta liên tưởng tới khuôn mặt mĩ nhân mới tẩy trang một nửa. Xa xa làn sương mù mềm mại phủ ven sông, sắc sương trắng phau phau tô điểm vạn vật một lớp mờ mờ ảo ảo.
“Ồ, vậy sao?” Ta cầm chén trà khoan thai uống.
“Kỳ thực ban đêm ta uống nước sẽ ngủ không yên giấc, nhưng nếu là nàng rót ta nhất định sẽ uống, đợi sau này ta đã quen uống nước lúc đêm khuya, nàng lại rời xa ta, hàng đêm ta đều mơ thấy giếng nước trong nhà khô cạn không tìm được nguồn nước, mãi đến khi khát nước tỉnh dậy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play