“Vị phu nhân này có gì phiền lòng sao?”
Ai dè, ngay sau đó a hoàn đi cuối đột nhiên quay đầu, nhìn ta hầu như muốn hòa làm một thể với tảng đá. Hai người đi trước đương nhiên cũng ngừng bước.
Dù trong tuyệt cảnh vẫn ngoan cố chống cự, ta không trả lời a hoàn kia, chỉ hận không thể chặt chân thoát hiểm, chắp cánh bỏ trốn, lực cánh tay càng lúc càng lớn. Không ngờ khi cơn đau đớn do mài mạnh mắt cá chân vào đá trôi qua, chợt cảm thấy man mát, thì ra ta đã rút được chân ra một cách thần kỳ. Ta thản nhiên dùng tà váy che mắt cá chân, điềm nhiên như không dắt Tiêu Nhi đi, ngẩng đầu cười dịu dàng vẫy tay với a hoàn xinh xắn kia. rồi dẫn Tiêu Nhi tiếp tục xuôi theo sơn lộ tiến về phía trước.
Dù trên mặt vờ như thiên hạ thái bình, chân bước cũng từ tốn khoan thai không nhanh không chậm, có lẽ chỉ có ông trời mới biết ta sợ hãi hoảng hốt tới nhường nào, sống lưng cứng đờ thẳng tắp, tim đập như trống dồn, lòng bàn tay mồ hôi vã đầm đìa.
Đi lên tầm bốn năm bậc đá, nghe thấy một giọng nói thanh thoát lành lạnh hỏi: “Sao vậy?”
Bàn tay nắm lấy Tiêu Nhi bỗng chốc căng thẳng.
A hoàn xinh xắn kia đáp: “Một vị phu nhân dắt con nhỏ lên núi, nô tì thấy sắc mặt phu nhân không tốt, tưởng rằng phu nhân bị vấp chân.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT