Đêm đen không trăng, không phân biệt được đường đi lối lại, chỉ cơn gió mạnh thổi vù vù sượt qua vành tai, lướt qua mấy cái sân vài mái nhà, Tống Tịch Viễn ôm ta lẻn vào trong một tòa lầu, trong phòng mùi son phấn nồng nặc phả thẳng vào mặt, không đợi ta kịp nhìn rõ, hắn đã ném ta xuống, vốn tưởng rằng lưng mình nhất định sẽ rất đau, ta theo bản năng nhắm mắt lại, ai dè lại đụng phải một thứ mềm mại tới không ngờ.
Hống phấn xanh thắm đỏ tím, bên dưới những chỗ có thể chạm tay tới đều là lụa là gấm vóc, ngát hương diễm lệ, mành sa đỏ thẫm ngăn cách nến đỏ chập chờn, ta ngọ ngoạy mấy lần mới chật vật ngồi dậy được: “Chỗ này là chỗ nào?”
Tống Tịch Viễn lạnh lùng trừng ta, nặng nề “hừ” một tiếng, giơ lợi kiếm trong tay lên ném xuống đất, vỏ đao chạm đất, viên hồng ngọc khảm trên đó vỡ tan tành, bắn tung tóe khắp nơi.
Giọng nói hắn âm u lành lạnh: “Nàng cũng biết sợ sao? Giờ nàng mới biết sợ à? Ta còn tưởng nàng chẳng sợ gì cả? Hoặc giả… chỉ vì người kia mà dù cho đơn độc nhưng nàng vẫn mạnh mẽ, chết cũng không sờn! Năm lần bảy lượt, thì ra, hai năm qua trí nhớ nàng chẳng hề kém đi tí nào, trí nhớ nàng trước giờ vẫn luôn kém như vậy!”
Một mảnh vỡ của viên hồng ngọc sượt qua cổ ta, như đuôi con ong vò vẽ trích nhẹ một cái, ta nhìn hắn kinh ngạc, đờ đẫn chẳng biết sao co rúm người lại.
Tống Tịch Viễn nhìn ta trừng trừng, ngón tay nhẹ nhàng gập lại, như muốn tiến lên, lập tức xoay lưng lại: “Họa Phiến.”
“Tam công tử.” Một nữ tử đi ra từ đằng sau tấm bình phong, mặt tựa thu nguyệt mắt như tiễn thủy. Giờ ta mới nhận ra trong phòng này còn có một người nữa. Tống Tịch Viễn không trốn tránh, hẳn là tâm phúc của hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT