Trong phòng nghỉ, Lâm Phong ngồi trên ghế sa lon đầu óc rối rắm, đồng thời lại có chút thấp thỏm.
Tên Y Hưu Tư này sau khi bị hắn mắng lại có thể không nổi giận, sau khi Lam Nhất đi, còn mời hắn qua ngồi ở phòng nghỉ bên cạnh phòng làm việc, chờ Lam Nhất lấy sữa trở về. Cái tên cái tên… Y Hưu Tư này bị hắn mắng đến ngu luôn rồi sao?
Hắn lại bất an xê dịch mông, ở trong phòng nghỉ lạnh như đá bị một tên lạnh như băng nhìn chăm chú, hắn đã quen vui vẻ nhẹ nhõm ở cùng đồ ngọt nên không chịu được căng thẳng a… Người này làm chi cứ nhìn chằm chằm hắn nãy giờ? Chẳng lẽ đang nghĩ làm thế nào hạ đao làm thịt hắn nhắm rượu sao? (:v thì ra anh đã muốn ăn em từ lúc này =)))
Lâm Phong vì phỏng đoán của mình mà run a run.
Bình tĩnh bình tĩnh, tên thủ lĩnh của đám kim cương đại lực sĩ này còn cần hắn nuôi thú cưng, hắn có lẽ sẽ không nhanh như vậy mà biến thành thức ăn cho dã thú đâu, lấy bất biến ứng vạn biến, bình tĩnh.
Y Hưu Tư dựa vào ghế, ngón tay gõ lên thành ghế bằng kim loại, ánh mắt dò xét cùng nghiên cứu nhìn về phía giống cái đối diện. Rõ ràng là một bộ dáng dinh dưỡng không đầy đủ hết sức gầy yếu, cái thanh âm tràn đầy năng lượng mới nãy rốt cuộc là từ đâu phát ra? Đường nhìn chuyển qua cái cổ mảnh khảnh trắng nõn của đối phương, ân, là từ chỗ đó sao?
Lâm Phong ở đối diện rụt rụt cổ. Kỳ quái, hắn sao lại cảm thấy gió lạnh thổi tới.
Y Hưu Tư nhớ tới khuôn mặt đỏ bừng tức giận của giống cái này, không khỏi thu liễm lại một chút khí thế sắc bén quanh thân —— khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, giống cái liều lĩnh bảo hộ ấu tể của mình, đều xứng đáng được tôn kính.
Tầm mắt dời xuống, vật nhỏ lớn chừng lòng bàn tay có lẽ do đói quá sức, ỉu xìu làm tổ trên đùi Lâm Phong mơ mơ màng màng ngủ, ánh mắt lướt qua bàn tay Lâm Phong đang vuốt ve thú con, bên trên là chằng chịt vết thương màu đỏ, vô cùng bắt mắt trên bàn tay trắng nõn, mà đối phương lại giống như không cảm nhận được, vẫn đang không nhanh không chậm vuốt lưng thú con. Thân thể nho nhỏ màu trắng sữa của vật nhỏ đã lây dính một chút vết máu, đỏ trắng đối lập, có vẻ càng chói mắt.
Y Hưu Tư nhíu mày, bọn họ thật sự quá thất trách, giống cái vị thành niên này bị thương lâu như vậy, bọn họ lại không có người nào giúp hắn chữa thương.
Lâm Phong giờ phút này đang đi vào cõi thần tiên, bụng của hắn lúc này cùng vật nhỏ đang ngủ trên đùi kia giống nhau, đều lép lép, hôm nay hắn chỉ ăn một khối bánh ngọt vào buổi sáng, bây giờ đã đói đến có chút không chịu nổi.
Ánh sáng bên trái chợt tối sầm lại, cơ thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của sinh vật khác, người Lâm Phong cứng đờ, quay đầu… Ân, cái nút áo màu bạc này cũng rất xinh đẹp.
Bất đắc dĩ ngẩng đầu, trong lòng yên lặng hộc máu… Đám quái vật này, thậm chí ngồi cũng cao hơn hắn nhiều như vậy.
Tư thế cùng khí tức mạnh mẽ trên người Y Hưu Tư ngồi bên cạnh, khiến Lâm Phong cảm thấy bên cạnh hắn chính là một con dã thú đang dùng khí tức chiếm đoạt địa bàn, ách, người này theo một vài phương diện mà nói đúng thật có thể biến thành dã thú.
Hắn cảm thấy cả người mình đã phủ đầy ánh sáng hắc ám, cái thế giới bất thường này… Cũng may mấy người Lam Nhất là nhân loại, may mắn may mắn. Nhưng mà tên Y Hưu Tư này thật biến thái, chẳng nhẽ vì bản thân là dã thú, nên nhất định muốn những người khác cũng biến thành dã thú theo sao? Cho dù là dùng cơ thể dã thú chế từ kim loại…
Trong lúc không hay biết, suy nghĩ của Lâm Phong đã bay đến một phương hướng sai lầm, càng bay càng xa…
Không có lựa chọn mà ngẩng đầu, chống lại đôi mắt càng quyến rũ hơn khi nhìn gần kia… Ngô, lông mi thật dài.
“Anh có chuyện gì sao?”
Đường nhìn hạ xuống là khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngẩng lên của giống cái, bờ vai gầy yếu dường như chỉ cần y vươn tay là có thể ôm trọn, thân thể nho nhỏ, mái tóc đen mềm mại, cùng con ngươi đen lúng liếng hiếm thấy —— Y Hưu Tư cảm thấy sự kiêu ngạo vì bản thân là giống đực đã được thỏa mãn một cách sâu sắc, tuy rằng y cũng không biết, tại sao mình vào thời điểm này lại sinh ra loại cảm xúc ngốc hề hề như vậy.
Một giống cái có thể dễ dàng bị hơi thở của mình vây quanh cùng lây nhiễm, một giống cái thoạt nhìn thân thể mềm yếu dễ dàng đẩy ngã… Ân, Y Hưu Tư không khỏi cảm thấy tâm tình tốt lên rất nhiều, hậm hực vì con tin toàn bộ bị giết bỗng được quét sạch không còn chút nào.
Y hiếm thấy gợi lên một nụ cười nho nhỏ, tuy chính y không ý thức được độ cong rất nhỏ nơi khóe miệng mình, nhưng Lâm Phong vẫn luôn khẩn trương theo dõi y lại mẫn cảm phát hiện.
Thân thể căng cứng của Lâm Phong từ từ buông lỏng, Y Hưu Tư giờ phút này khiến người ta cảm thấy… thật ôn hòa, thật thoải mái.
Y Hưu Tư đối với việc Lâm Phong nhẹ thả lỏng người rất vừa lòng, y dùng mắt ra hiệu về phía tay Lâm Phong, đồng thời vươn tay cầm lấy hòm thuốc đặt bên cạnh, nói: “Tay, tôi giúp cậu xử lý một chút miệng vết thương.”
Lâm Phong vô thức nâng tay lên, phát hiện bàn tay bởi vì không ngừng vuốt ve mèo con, vết thương vốn đã dừng chảy máu lại bắt đầu rỉ ra từng vệt máu.
“A…” Hắn chậm chạp đưa tay, nhìn Y Hưu Tư kéo tay hắn đặt trên một tấm đệm mềm mại màu trắng bằng phẳng, cúi đầu mặt mũi nghiêm túc lấy ra một vài thứ kỳ quái đưa tới đưa lui trên tay hắn.
Bởi vì liên quan đến chiều cao, hắn có thể nhìn thấy một cách rõ ràng đôi mắt đang rũ xuống của Y Hưu Tư, lông mi màu trắng bạc rũ xuống, ở dưới mắt tạo thành một bóng rợp nhỏ, cái mũi thẳng tắp ở dưới ánh đèn có vẻ nhu hòa hơn, bởi vì cúi đầu, vài lọn tóc rơi xuống che trước trán, hắn đột nhiên cảm thấy nam nhân thoạt nhìn lạnh như băng này, có điểm đáng yêu.
… Nguyên lai người này ngay cả lông mi cũng là màu trắng bạc, vậy có phải lông trên dưới toàn thân y đều là trắng bạc hay không, tỷ như nơi đó… Khụ khụ, Lâm Phong kiềm chế suy nghĩ không thuần khiết của bản thân, hắn quả nhiên bị em gái vừa làm vừa học độc hại rồi.
Vết thương trên tay có chút đau đớn, sau khi Y Hưu Tư thoa một lớp gì đó, những nơi đau đớn trở nên mát lạnh dễ chịu. Hắn cúi đầu, chỉ thấy vết thương sau khi bôi qua thuốc mỡ đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại.
“Oa!” Lâm Phong kinh ngạc, đây là thuốc gì vậy, cư nhiên nhanh như vậy đã có hiệu quả. Dưới ánh đèn sáng rõ nhưng dịu nhẹ, miệng vết thương chậm rãi thu nhỏ rồi trở thành vài vết trầy mảnh nhỏ màu hồng nhạt, Lâm Phong không kiềm chế được muốn thu lại tay để kiểm tra, xác định rõ đây không phải đang nằm mơ.
“Đừng động!” Y Hưu Tư khẽ cảnh cáo, đồng thời nhanh tay đè lại bàn tay muốn ngọ ngoạy của Lâm Phong, chau mày: “Kỳ quái, vì cái gì còn chưa khép lại?”
Hai tay bị một tên người ngoài hành tinh không khá hơn bao nhiêu so với người lạ đè lại, Lâm Phong cảm thấy tay rất khó chịu, hắn rất muốn đem hai cái tay thoạt nhìn rất có lực nhưng lại thon dài xinh đẹp kia đánh rớt.
“Đã khép lại rồi, anh xem, miệng vết thương đều đã lành hết.” Lâm Phong cảm thấy suy nghĩ của Y Hưu Tư không bình thường, đều đã khép miệng lại vẫn cảm thấy vết thương chưa tốt. Cố gắng rút tay ra… rút không được…
“Đừng động!” Y Hưu Tư lại cảnh cáo lần nữa, đồng thời đem tay Lâm Phong lật qua lật lại nhìn. Lâm Phong không thoải mái dịch dịch mông, hắn sao lại có cảm giác quỷ dị là mình bị phi lễ, tay nằm trong tay người khác vừa bị sờ vừa bị nắm thật sự là bình thường sao?
“Ân?” Y Hưu Tư nghi hoặc nắm chặt tay Lâm Phong, ngẩng đầu nhìn Lâm Phong đang bất an nhúc nhích, mặt kề sát vào bên người Lâm Phong, sau đó ở khoảng cách mà hô hấp hai người gần như hòa vào nhau, hít hít cái mũi.
Lâm Phong hoàn toàn đờ ra, vật nhỏ kia đang nằm trên đùi hắn, hắn không có cách nào di chuyển chân, chỉ có thể cố gắng ngửa ra sau. Hai tay bị nắm, đối phương còn mạnh mẽ tới gần, Lâm Phong cảm giác hô hấp của mình trở nên dồn dập.
Làm sao vậy? Hắn biết mình ở trong rừng rậm lăn nửa ngày, chảy một thân mồ hôi không tắm rửa hẳn là rất thúi, nhưng cái tên này cũng không cần ghé lại gần như vậy để ngửi đi. Ngẫm lại người này một thân quần áo thẳng thớm sạch sẽ cùng phòng làm việc không nhiễm một hạt bụi, Lâm Phong yên lặng cầu nguyện, chỉ mong người kia không có tính khiết phích (sạch sẽ), hắn cũng không muốn vào trước khi trời sắp tối, bởi vì rất thối, mà bị ném vào trong một khu rừng rậm xa lạ tối đen.
Lâm Phong nuốt nuốt nước miếng, mắt thấy Y Hưu Tư đen mặt một lần nữa ngồi thẳng người dậy, trong ánh mắt là cảm xúc sâu xa khó dò.
Quả nhiên, y bởi vì mình rất thúi mà tức giận! Mũi dã thú vì sao phải thính như vậy a a a!
Trong ánh mắt khẩn trương của Lâm Phong, Y Hưu Tư cau mày, chần chờ mở miệng: “Cậu vì sao ngửi mùi lại… là giống đực?”
“… A?” Có ý gì, nguyên lai không phải ngại mình thối sao? Chính là, “Tôi vốn là nam, nga không, là giống đực, giống cái gì đó là do các người kêu bậy bạ.”
Lâm Phong đúng lúc đổi từ, hiện tại ở địa bàn của người khác, tốt hơn vẫn nên nhập gia tùy tục, xưng hô giống đực này so với giống cái vẫn tốt hơn.
Y Hưu Tư càng nghi ngờ, một giây sau, y quyết đoán nắm tay Lâm Phong giơ lên, bật ra móng tay sắc bén rạch một cái ở trên ngón tay nhỏ hơn mình một vòng này.
“Tê —— anh làm gì thế?!” Đây là để làm chi?! Bởi vì bản thân nhận sai giới tính người khác cho nên ở giận chó đánh mèo sao?! Hắn như thế nào xui xẻo như vậy.
Y Hưu Tư cầm lấy tay Lâm Phong không buông, sau đó trong ánh mắt phẫn nộ cùng kinh sợ của Lâm Phong, ở trên ngón tay đang chảy máu, lè lưỡi… liếm liếm.
…
Giọt máu bị liếm đi, nướt bọt ở dưới ánh đèn thoạt nhìn sáng lóng lánh, kỳ quái chính là, miệng vết thương trên tay Lâm Phong lại có thể không chảy máu nữa, hơn nữa đang khép lại rất nhanh.
Đương nhiên, hai người ai cũng không phát hiện, Lâm Phong là bị hành động của Y Hưu Tư làm cho mơ hồ, mà Y Hưu Tư…
Hương vị của máu tràn ngập khoang miệng, không giống với máu của bọn hắn nồng đậm, giọt máu này ngược lại mang theo một luồng hương vị thơm ngon, nhưng chút khác nhau ấy vẫn không đến mức ảnh hưởng phán đoán của y, chủ nhân của giọt máu này xác thật đúng là giống cái.
Y Hưu Tư cúi đầu nhìn về phía vết thương kia, sau đó lần nữa kinh ngạc, vết thương này sao lại lành nhanh như vậy?
Chỉ trong chốc lát như vậy, vết thương vừa mới bị rạch ra của Lâm Phong đã mờ nhạt đến nhìn không ra dấu vết, mà vài vết thương trước đó được bôi thuốc qua, lại vẫn là những vết hồng hồng đỏ đỏ vô cùng dễ thấy.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Y Hưu Tư cảm giác mình từ sau khi gặp được người tên Lâm Phong này, vẫn luôn bị vây trong nghi hoặc.
Lâm Phong cũng có chút ngây ngốc, đồng thời khóe miệng hắn còn có chút co quắp, nước bọt tên người ngoài hành tinh này thật đúng là… quá lợi hại quá biến thái, thế nhưng cái tên này vì cái gì đột nhiên rạch tay hắn bị thương? Vì khoe khoang nước miếng của mình so với thuốc trị thương dùng tốt hơn sao?
…
Hai người nhìn nhau không nói gì, đều cảm giác mình có đầy đầu nghi hoặc cần giải đáp.
“Các ngươi làm sao vậy?”
Giọng nói ôn hòa của Lam Nhất hợp thời xuất hiện, đánh vỡ im ắng cả phòng. Anh bưng một cái chén nhỏ màu bạc, cẩn thận đặt lên cái bàn màu đen trước chỗ Lâm Phong ngồi, nhìn nhìn về phía thú con, mỉm cười: “Gọi nó dậy ăn một chút gì đi, đừng đói đến xảy ra chuyện.”
“Ân? Nha.” Lâm Phong đầu đầy dấu chấm hỏi ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy sữa trong chén nhỏ, vội xoa xoa mèo con đánh thức nó dậy, sau đó ôm đến trên bàn cẩn thận thả xuống.
Vật nhỏ ngửi được mùi thơm của sữa, theo bản năng lần theo mùi vị tìm đến cái chén bắt đầu liếm ăn từng ngụm lớn, ba người ở đây đều nhẹ nhàng thở ra. Có thể ăn liền đại biểu sẽ sống sót.
Y Hưu Tư nhìn nhìn Lâm Phong thả lỏng biểu tình đối với thú con, nghi hoặc quay đầu nhìn thân vệ vạn năng của mình: “Lam Nhất, nếu một người cơ thể phát ra khí tức giống đực, mùi máu lại ngửi ra là giống cái, vậy hắn rốt cuộc nên được xếp vào loại nào?”
Lam Nhất ngơ ngác, kỳ quái nhìn trưởng quan nghiêm túc của mình một cái —— Y Hưu Tư lúc nào thì bắt đầu học được nói đùa rồi? Anh cẩn thận tự hỏi, trả lời đầy trách nhiệm: “Ân, này chẳng lẽ chính là trong truyền thuyết… Nhân yêu?”
Y Hưu Tư rũ mắt trầm ngâm nửa ngày, khi lần nữa ngẩng đầu lại là trưởng quan lãnh tĩnh khiến mọi người tin phục, y đưa tay chỉ hướng Lâm Phong, phân phó Lam Nhất: “Đem tư liệu của cậu ấy sửa một chút, ở cột giới tính từ giống cái đổi thành nhân yêu.”
“Gì?!” Lam Nhất cùng Lâm Phong đồng thời hô lên kinh ngạc.
./.
Dài a dài, hình như mấy chương sau đều dài a TT_TT
Mấy cái xưng hô, ta chết mất, cứ quen ta với ngươi rồi T_T
Chia sẻ:
TwitterFacebook
Related