Lâm Phong có một biệt danh vẫn luôn làm bạn với hắn từ nhỏ đến lớn —— Kẻ Điên, cái nickname “tuyệt diệu”, khiến hắn rối rắm đến phát điên, tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì này luôn là cơn ác mộng lớn nhất trong suốt 21 năm ngắn ngủn của hắn, không một lần sai!
Từ lúc hắn còn bé, chỉ biết siết chặt nắm tay nhỏ phản bác trong tức giận cùng ủy khuất. Đến khi là thiếu niên, dùng lời lẽ cay độc vẻ mặt mỉa mai để đáp trả lại. Rồi khi trưởng thành chỉ còn lại xem thường cùng lạnh lùng. Có thể nói là mỗi bước đi đều chật vật gian khổ, nhưng trong lòng hắn luôn luôn kiên định cho rằng, hắn tuyệt đối sẽ không trở thành người điên! Hắn chỉ sẽ bức điên tất cả những kẻ đã ác ý trào phúng hắn!
Nhưng cái niềm tin này đã sinh ra dao động sâu sắc vào thời khắc này, hắn nheo mắt đánh giá hoàn cảnh chung quanh, cây cối cao to rậm rạp, lá khô rơi che kín mặt đất, rễ cây nổi trên mặt đất nhằng nhịt đè ép các loại nấm, Lâm Phong nâng bàn tay vừa mới chống vào thân cây, bên trên có một lớp rêu xanh biếc nhớp nháp… Mũi hít nhẹ một hơi, không khí trong lành mát mẻ khiến con người không khỏi thả lỏng tinh thần…
Khóe mắt Lâm Phong giật giật, tiệm bánh nhỏ của hắn đâu? Bãi biển xa xa ngoài cửa tiệm của hắn đâu? Còn có không khí đầy ẩm ướt mằn mặn thuộc về biển cả… A, xem ra hắn điên cũng không nhẹ a… Bằng không như thế nào sẽ trong thời gian một cái chớp mắt cảnh tượng trước mắt liền từ biển cả biến thành rừng rậm?!
Áp chế bất an mơ hồ trong lòng, Lâm Phong ngửa mặt nhìn trời thở dài, hắn thấy mình cần nghỉ ngơi đàng hoàng, hắn nhất định là quá mệt mỏi nên sinh ra ảo giác.
Lại đánh giá thêm một lần hoàn cảnh chung quanh, sau khi xác định mình quả thật không biết nơi này, hắn dựa vào thân cây chậm rãi ngồi xuống…
Oanh ——
Rống ——
Lâm Phong từ từ đứng lên, vừa mới đó là cái gì? Bom nổ sao? Vịn vào thân cây bên cạnh để ổn định thân thể lung lay do mặt đất bị chấn động, hắn rốt cục ý thức được tình huống chung quanh không thích hợp. Không sai, nơi này là rừng, nhưng hình như đây là… một khu rừng nằm trong phạm vi chiến trường?
Nhìn xuyên qua khe hở của lá cây ra phía ngoài, mơ hồ có thể thấy khói bụi sau khi có nổ mạnh đang chậm rãi tan đi, trong không khí phảng phất truyền đến mùi của cỏ cây bị đốt trọi, còn có tiếng ồn ào vẫn luôn bị hắn bỏ qua trước đó.
Lâm Phong nhíu mày, đứng tại chỗ ngẩn người nửa ngày, cuối cùng vẫn là nâng bước đi về phía truyền đến âm thanh, mặc kệ hắn đến nơi này như thế nào, vẫn là gặp được người trước nói sau.
Đẩy bụi cây ngăn trở tầm mắt ra hai bên, Lâm Phong đánh giá chiến trường trước mắt… Ân, một mảnh cháy đen, nơi nơi thê lương, đồng thời khiêu chiến thế giới quan cùng nhân sinh quan khá mơ hồ được xây dựng trong hai mươi mốt năm của Lâm Phong.
Xuyên qua bụi cây gai trước mắt, Lâm Phong mặt không biểu tình ngẩng đầu, ngẩng đầu, tiếp tục ngẩng đầu, sau đó chống lại một đôi mắt to đầy bối rối đang ánh lên ánh sáng kim loại… Nếu cái thứ bằng sắt giống như đại tinh tinh này thật sự có thể có loại cảm xúc gọi là bối rối.
Giờ phút này trong đầu Lâm Phong có thể so với tương hồ[1], hắn nghiêm mặt ngửa đầu nhìn cái mặt bẹt bẹt của đại tinh tinh kia, dùng ánh mắt mịt mờ của mình đấu với đôi mắt mờ mịt kia.
Đại tinh tinh, một giống loài quen thuộc.
Kim loại, một đồ vật quen thuộc.
Thế nhưng khi hai cái này kết hợp cùng một chỗ, Lâm Phong cảm thấy, thế giới này, có điểm huyền ảo.
Một con đại tinh tinh không có lông mà có một làn da bằng kim loại màu trắng bạc, thân cao ba mét, cả người tản ra ánh sáng lạnh lẽo của kim loại… Lâm Phong đột nhiên cảm thấy buổi sáng đã ăn trúng bánh ngọt không được sạch, vì hiện tại miệng hắn thì đắng nghét mà dạ dày thì đang co rút.
Đại tinh tinh khổng lồ, rừng rậm xa lạ, những tiếng nổ long trời lở đất, dã thú gầm rú, cộng thêm việc hoàn cảnh chung quanh thay đổi đột ngột… Cám ơn sự phổ cập tri thức của em gái nhỏ chăm chỉ tận tụy vừa làm vừa học, hắn nghĩ hắn rốt cuộc biết tình huống hiện tại là cái gì. Không cần nhiều lời, chưa từng gặp mặt nhưng như sấm truyền bên tai – xuyên qua đại thần, ngài thắng; em gái nhỏ vừa làm vừa học thích trêu chọc khách nhân kia, em có thể đóng gói toàn bộ bánh ngọt mà em thèm nhỏ dãi ở phòng bếp mang đi… Chỉ mong có thể đủ mập chết em.
Tuy rằng trong óc một mảnh tương hồ, nhưng Lâm Phong không hề dời đi đường nhìn với vị đại tinh tinh đang bối rối kia, thế giới động vật nói cho chúng ta biết, khi ngươi cùng dã thú giằng co, nhất định không nên di ánh mắt trước, trừ phi ngươi muốn đầu thai sớm một chút.
Làm một ông chủ tiệm bánh ngọt mỗi ngày đều tiếp xúc với đồ ngọt, Lâm Phong thỉnh thoảng vẫn sẽ xem qua tiết mục nổi tiếng lâu nay – thế giới động vật, cho nên, hắn kiên quyết không di chuyển đường nhìn của mình.
Một giây, hai giây… vô số giây, Lâm Phong thấy được khóe mắt của đại tinh tinh phản chiếu ánh sáng kim loại mờ mờ này đang run rẩy.
Lâm Phong đang cố gắng kiên trì, tuy rằng hắn cảm giác đôi mắt của mình đã trướng đau muốn chết. Trừng mắt trong thời gian dài khiến con ngươi khô khốc từ từ rướm ra nước mắt, tầm nhìn trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Không được! Không thể bỏ cuộc! Lâm Phong ra sức mà bấm sâu móng vào lòng bàn tay, những vết cắt khi gạt bụi cây gai ra lại tiếp tục chảy ra tơ máu, đau đớn giúp hắn giữ vững ý chí, hắn nhất định phải thắng! Sau đó… hắn thắng, trong tầm mắt dần dần mơ hồ của hắn, lờ mờ thấy được động tác quay đầu cứng ngắc chậm chạp của con đại tinh tinh bằng kim loại kia, há rộng cái miệng to của mình về phía sau lưng.
“Trưởng quan, xảy ra chuyện lớn!”
Lâm Phong bởi vì đại tinh tinh dời đi đường nhìn mà thả lỏng thở ra một hơi nghẹn nãy giờ, hắn hoảng sợ chớp mắt mấy cái, thứ ‘nước muối sinh lí’ ngăn cản tầm mắt theo khóe mắt trượt xuống, tầm mắt lại rõ ràng.
Đại não bị bánh ngọt ăn mòn nhão nhét thành một đám tương hồ, hắn vừa mới nghe thấy cái gì?! Đại tinh tinh khổng lồ nói chuyện? Hắn không nghe lầm chứ?!
Trong ánh mắt bối rối cùng khiếp sợ của hắn, đại tinh tinh khổng lồ một lần nữa quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó hơi cong lại cái eo một cách kỳ quái, dùng một tư thế nhân tính hóa thật cẩn thận thong thả lui về phía sau, đồng thời giơ lên hai tay (chưởng?) làm ra một động tác giống như trấn an.
“A, ngươi đừng khóc, đừng khóc, ta không phải cố ý dọa ngươi đâu, đừng khóc…”
Đôi mắt Lâm Phong trừng càng lớn hơn, đại tinh tinh thật sự nói chuyện! Thật sự thật sự nói chuyện! Còn là tiếng phổ thông tiêu chuẩn!
Sau đó chuyện tình càng kinh sợ hơn đã xảy ra, cùng với việc đại tinh tinh lui về phía sau, từ trong rừng rậm xung quanh mảng đất đã cháy đen, càng ngày càng nhiều cái thứ bằng sắt cao lớn màu trắng bạc xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Đại tinh tinh, gấu ngựa, báo, hổ… Lâm Phong cứng ngắc ngửa mặt nhìn trời… A, trên trời con chim sắt kia bay thật là vui vẻ…
“Làm sao vậy?”
Một giọng nói lãnh đạm trầm thấp kéo lực chú ý của Lâm Phong trở về, chỉ thấy ở giữa cái đám đông đúc bằng sắt cao lớn đang đứng một cách yên tĩnh kia, chậm rãi xuất hiện một thân ảnh thon dài.
Người đến mặc một bộ đồng phục màu đen được đặt may theo số đo, nút áo trên đồng phục được gài một cách nghiêm cẩn đến tận nút trên cùng, theo y đến gần, đôi giày quân nhân màu đen giẫm nát những nhánh cây bị đốt cháy phát ra âm thanh “rắc rắc”. Lâm Phong ngẩng đầu, đem tầm mắt chuyển tới trên mặt người đến, đường nét sâu, cái cằm biểu lộ sự lạnh lùng cùng kiên cường, đôi mắt hẹp dài, đồng tử cùng mái tóc có màu bạc hiếm thấy… Còn có lãnh ý đông chết người trong con ngươi màu bạc kia.
Da đầu Lâm Phong run lên, một chút kích động vui sướng vừa mới xuất hiện do gặp được con người, đã biến mất. Người đàn ông này, có vẻ như so với mấy thứ khổng lồ kia, còn muốn nguy hiểm hơn.
Đôi mắt màu bạc giống như máy quét hình lạnh lẽo quét qua người hắn, sau đó ánh mắt dừng lại trên bàn tay đang chảy máu của hắn.
Lâm Phong nhận ra tầm mắt của y, động tác cứng ngắc đem hai tay giấu ở sau lưng, mở miệng một cách khó khăn: “Xin chào, xin hỏi, đây là nơi nào?”
Sắc mặt người đàn ông càng lạnh hơn, anh ta lại nhìn Lâm Phong từ trên xuống dưới một lần, nhíu mày: “Giống cái?”
Lâm Phong chớp mắt: “Gì?”
./.
[1] Giống loại hồ dán đục đục hồi xưa ấy, nhưng ghi là hồ dán thì kỳ quá 😀
p/s: truyện này không có lịch post nha mọi người, mấy chương đầu có vẻ ngắn, nhưng mấy chương sau ta thấy dài lắm nha, cho nên ta bò a lê a…. :v