Y Hưu Tư híp mắt nhìn hai người đứng trước mặt, nghi hoặc: “Sữa bò?”

Lam Nhất nhún vai, tỏ vẻ mình cũng bó tay, anh cũng không có phụ trách mảng hậu cần.

Lâm Phong lấy tay giữ chặt cái đầu nhỏ đang cọ loạn xạ nơi ngực của mèo con, bỏ qua tiếng kêu ô ô đáng thương của vật nhỏ kia, mặt không biến sắc, ánh mắt kiên định: “Đúng! Sữa bò!” Bằng không vật nhỏ kia lại vô lễ mình phải làm sao xử lý?! Hắn cũng không muốn trở thành truyện cười cho Lam Nhất lần nữa!

Y Hưu Tư trầm ngâm nửa ngày, đôi mắt màu bạc híp lại, cuối cùng lựa chọn ngẩng đầu nhìn thân vệ vạn năng của mình: “Lam Nhất, sữa bò là chỉ sữa của… cuồng ngưu (bò điên) trên tinh cầu Fei Yana sao?”

Anh đã bao lâu chưa thấy biểu tình nghi hoặc xuất hiện trên mặt Y Hưu Tư? Lam Nhất đem tiếng cười sắp tràn ra khỏi miệng nuốt xuống, sau đó dưới ánh nhìn càng lúc càng nguy hiểm của Y Hưu Tư, nghiêm trang từ trước ngực lấy ra một cái máy tìm kiếm lớn cỡ bàn tay, ngón tay ở trên đó nhấn vài cái, hướng vào mặt tường.

Trên mặt tường chợt hiện ra một hình chiếu hình chữ nhật chiếm ước chừng phân nửa vách tường, phía trên xuất hiện từng tấm ảnh chụp của động vật, bên cạnh là tư liệu giới thiệu tỉ mỉ.

“Cuồng ngưu, giống biến dị của tinh cầu Fei Yana, sức chiến đấu cấp bậc D, táo bạo nóng nảy, lông dài qua đầu gối, có thể chịu rét chịu khổ, da lông cùng sừng có thể làm thành nguyên liệu công nghiệp, là loại có thể làm thức ăn, chất thịt non mềm tươi mới, là thứ mà đầu bếp yêu thích…”

“Dừng ——” Y Hưu Tư cắt đứt giới thiệu dài dòng của Lam Nhất,  trực tiếp vào chủ đề: “Vậy thì là nó đi, đi lấy một thùng sữa.”

Lam Nhất khựng lại, quay đầu mỉm cười: “Thật có lỗi trưởng quan, chúng ta đang nghỉ phép.”

Y Hưu Tư nghi hoặc: “Nghỉ phép thì có quan hệ gì? Trên chiến hạm không có sao?”

Lam Nhất ngừng một chút: “Thịt cuồng ngưu thì có, sữa… ngài biết đấy, mọi người đã trưởng thành rất lâu rất lâu rồi.”

Nam nhân tóc bạc nhíu mày, nhìn nhìn ấu tể đang rên hừ hừ trong lòng Lâm Phong, quay đầu ra lệnh: “Đi bắt một con.”

Lam Nhất thu hồi máy tìm kiếm vào trong áo trước ngực, đứng tư thế quân đội tiêu chuẩn: “Thật có lỗi trưởng quan, chúng ta đang nghỉ phép.”

“Nghỉ phép là có thể không tuân mệnh lệnh sao?” Độ ấm trong phòng chợt hạ thấp, Y Hưu Tư híp mắt, tức giận cuồn cuộn bốc lên.

Lam Nhất thấy biến không sợ, hiển nhiên rất quen thuộc với kiểu áp suất thấp này, tiếp tục mỉm cười: “…Chính là trưởng quan, nơi hiện tại chúng ta đang ở là một tinh cầu khoáng sản bị bỏ hoang, khoảng cách đến nơi sinh trưởng của cuồng ngưu —— tinh cầu Fei Yana, đại khái khoảng chừng hơn 2.300 vạn* năm ánh sáng.” (~23.000.000)

Ý ở ngoài lời, trưởng quan thân ái, chúng ta nghỉ phép nghỉ đến nơi rất xa rất hẻo lánh, muốn sữa Cuồng ngưu, cũng phải xem có bay đến được hay không.

Y Hưu Tư không lời chống đỡ, địa điểm nghỉ phép cũng là do bản thân quyết định, cái này không thể trách Lam Nhất. Áp suất trong phòng tăng trở lại một chút, ngữ khí Y Hưu Tư ôn hòa lại một chút, tiếp tục đề nghị: “Những chủng loại khác thì sao?”

Lam Nhất vẫn là mỉm cười: “Trưởng quan, tất cả tinh cầu nằm trong ranh giới liên minh, gồm mười vạn năm nghìn ba trăm sáu mươi tám tinh cầu (~105.368), trong đó bò là loại động vật có trên vài triệu chủng loại, nhưng mà, ngài biết đấy, dựa theo yêu cầu của ngài, địa điểm chúng ta nghỉ phép hơi chút… có hơi chút… hoang vắng và hẻo lánh.”

Y Hưu Tư hoàn toàn trầm mặc, vì tránh né mấy ông già đáng ghét đó cùng giới truyền thông chỗ nào cũng chỏ mõ vào, tuyến đường nghỉ phép của y dùng hoang vắng và hẻo lánh để hình dung thực sự đã quá khoan dung cùng hàm súc.

“Trên chiến hạm thật không có sữa sao?” Giọng nói từ tính trầm thấp, ngữ điệu khô khan lãnh đạm, nhưng lại ẩn chứa một ít chờ mong… Trời xanh a, Lam Nhất cảm giác được khóe miệng mình đã không chịu sự khống chế của bản thân nữa.

Cố gắng khống chế biểu lộ trên mặt, vẻ mặt Lam Nhất rất nghiêm túc: “Trưởng quan, ngài cảm thấy ngài Ma Kỳ là loại đầu bếp sẽ dự trữ sữa bò trên chiến hạm sao?”

Ma Kỳ, bác sĩ trưởng kiêm đầu bếp “hiệu Khải Hoàn[1]“, y thuật cao siêu, trù nghệ đồng dạng “siêu cao”, Y Hưu Tư hoàn toàn câm nín.

Trưởng quan im lặng, Lam Nhất rất có ánh mắt cũng bảo trì im lặng, không khí giống như cũng ngừng lại.

“Cái kia…” Lâm Phong thật cẩn thận mở miệng, cũng cố gắng vỗ về vật nhỏ càng ngày càng cuống lên trong lòng, hắn đại khái đã hiểu rõ cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ, ý chính trong đó chính là, không có bò, không có sữa, địa phương rất hẻo lánh, vật nhỏ sẽ bị đói.

Hắn chuẩn bị đề xuất một chút, kỳ thật không có sữa bò cũng không quan trọng, chỉ cần một động vật có vú bất kỳ nào đó, vắt ra chút sữa là đủ rồi, hoặc là cũng có thể tạm thời nấu chút cháo nát để thay thế.

Cũng không thể để vật nhỏ này tiếp tục bị đói, Lâm Phong đưa tay sờ sờ cái bụng lép xẹp của nhóc mèo, lo lắng.

Đề xuất của Lâm Phong còn chưa kịp nói ra, Y Hưu Tư dường như chợt nghĩ đến cái gì, ngẩng phắt đầu, khí thế bức người nhìn hướng —— ngực Lâm Phong, chất vấn: “Cậu không phải giống cái sao? Cậu vì cái gì không uy?”

Lam Nhất: “Phốc ~ “

Lâm Phong giơ ngón giữa*, sau đó nổi trận lôi đình: “Uy em gái anh! Tôi làm sao có thể có sữa, đồ ngốc nhà anh!” (tg để hình này nà 凸)

Áp suất trong phòng thình lình hạ xuống, Lâm Phong cảm thấy bản thân hô hấp khó khăn hơn, nhưng bất an cùng sợ hãi vẫn luôn bị hắn kiềm nén khiến hắn đột nhiên không sợ cái gì hết! Không phải là chết thôi sao, có cái gì phải sợ! Dù sao theo tình huống hiện tại xem ra, thế giới này tuyệt đối không bình thường, hi vọng xa vời có thể về nhà không có bao nhiêu khả năng, thủ lĩnh đám transformers này có gì đặc biệt hơn người chứ, bộ dáng y anh tuấn thì rất lợi hại sao?! Cái mặt lạnh như người chết thật vinh dự sao?! Cũng vẫn là một tên ngốc không phân biệt rõ nam nữ!

Lâm Phong dùng khí thế làm nổ lô-cốt của Đổng Thành Thụy, trừng mắt tên Y Hưu Tư lạnh như băng kia, tức giận rống: “Như thế nào, trừng cái gì mà trừng! Ngu ngốc chính là nói anh! Tôi nói sữa bò anh liền nhất định phải lấy sữa của bò sao? Anh cũng không biết thay cái khác, a?! Còn bảo tôi uy! Sao anh không nói Phan Trường Giang[2] đi chơi bóng rổ với Diêu Minh a?! A!!! Anh rốt cuộc có thường thức hay không! Tôi chỉ cần sữa! Sữa, anh hiểu không? Bất kỳ động vật giống cái nào ở vào thời kỳ nuôi con bằng sữa cũng đều có sữa! Khu rừng rậm lớn bên ngoài, không có bò chẳng lẽ cũng không có mấy động vật như dê, thỏ gì đó sao? Được, coi như không có sữa, anh cũng không biết nấu chút nước cháo a? Nước cháo không có thì nấu chút canh thịt cũng được a!”

Lam Nhất trợn mắt há mồm ngây người, nhìn chằm chằm Lâm Phong thở hồng hộc, giơ tay vỗ một cách cứng ngắc: “Lâm Phong, cậu thật lợi hại.” Lại có thể dám nói chuyện như vậy với Y Hưu Tư, anh hùng a.

Lâm Phong mắng xong trong lòng thoải mái, cảm giác vô lực sau khi phát tiết tất cả buồn bực khiến hắn lười nói chuyện cùng bọn họ, dứt khoát cúi đầu nhắm mắt chờ chết, hắn thật vất vả mở được một cửa tiệm bánh ngọt, cũng mới khai trương chưa bao lâu… Ông trời hỗn đản này!

Lam Nhất nhìn nhìn Lâm Phong cúi đầu, có vẻ đặc biệt đáng thương, tiếp tục quay đầu nhìn tên mặt lạnh Y Hưu Tư, “Y Hưu Tư, Lâm Phong chẳng qua là quá sốt ruột, cậu ấy chỉ là một giống cái chưa trưởng thành, anh…”

Y Hưu Tư lạnh lùng liếc anh một cái, tuy rằng vẫn là khuôn mặt như khối băng, nhưng ngữ khí lại ôn hòa hơn một ít… Mặc dù nghe rất cứng nhắc (không tự nhiên).

“Không nghe được sao? Đi vào rừng bắt một động vật đang nuôi con bằng sữa về, nếu bắt không được thì đi phòng bếp nấu chút canh thịt bưng lại đây.”

Lam Nhất ngừng một giây, sau khi xác nhận Y Hưu Tư thật sự không có tức giận, một lần nữa treo lên khuôn mặt tươi cười ấm áp, đặt tay lên vai hành lễ: “Vâng, trưởng quan. Tôi lập tức đi lo liệu!” Nói xong đi ra ngoài một cách vui vẻ.

Hôm nay trôi qua cũng thật đặc sắc, trước là tiêu diệt được một đám cướp đang trốn ở tinh cầu khoáng sản hoang vu này, sau đó còn thấy được gương mặt biến sắc trăm năm khó gặp của Y Hưu Tư, thật sự rất đáng giá!

Tên thủ lĩnh thân vệ nào đó mang khuôn mặt tươi cười ấm áp, vừa dặn dò thuộc hạ mới gặp được vừa đi về phía cửa khoang tàu, ân, ấu tể còn bị đói, động tác của anh phải nhanh lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play