“Chúng ta đi thôi”
Không biết ai trong sáu người quay đầu chạy đi đầu tiên, năm người còn lại vội vàng chạy theo.
Hà Thanh Thanh lúc này liếc mắt nhìn người thiếu niên nâng nàng dậy một cái rồi vội vàng cúi đầu xuống, giống như bị ánh mặt trời chói chang làm cho bỏng rát khuôn mặt vậy.
Nàng lo đối phương nhìn thấy mặt mình sẽ hoảng sợ nên liền lấy tay áo che lại, xoay người đi tìm chiếc mũ che mặt.
Mới vừa rồi do mọi người cũng vội vàng chạy loạn, chiếc mũ che mặt bị Lưu Thiên Hàn hất văng trước đó cũng bị đám đông đá tới dẫm đi, sớm đã rách nát tơi tả, dính đầy bùn đất cùng dấu chân.
Tuy vậy nàng vẫn cuống quít cầm lấy đội lên đầu, tựa như người chết đuối vớ được cọc gỗ vậy.
“Chậm đã”, Hà Thanh Thanh nghe thấy thiếu niên kia nói, không khỏi đứng sững tại chỗ, toàn thân phát lạnh.
Nhưng lời nói này lại không phải đang nói với nàng.
Sáu người đang chạy phía trước đồng loạt quay đầu lại. Giờ phút này, bọn họ càng nhìn Tống Tiềm Cơ càng cảm thấy giống như gặp ma giữa ban ngày vậy.
“Ngươi còn muốn thế nào nữa?”. Lưu Thiên Hà ngoài mạnh trong yếu, quát.
“Ta chỉ muốn hỏi viện trưởng có biết các ngươi làm ra loại sự tình này không? Nếu biết mà hắn vẫn mặc kệ cho các ngươi làm sao?”
Người nọ thanh âm vẫn lạnh đạm như cũ.
Hà Thanh Thanh giương mắt nhìn xuyên qua tầm rèm che bẩn thỉu, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy hơi cay cay ở mắt.
Thật kỳ quái, rõ ràng đã lâu rồi không có khóc mà.
“Coi như viện trưởng của các ngươi còn chưa đến, vậy còn Tử Dạ Văn Thù thì sao, hắn hẳn là cũng đến rồi chứ? Hắn cũng mặc kệ các ngươi như vậy sao?”
Hài tử nhà hàng xóm chơi đá banh đá cầu làm bẩn tưởng viện nhà ngươi, ngươi sẽ không trực tiếp đánh bọn chúng mà thường thường sẽ hỏi một câu: Người lớn nhà ngươi đâu? Bọn họ mặc kệ ngươi thế này sao?
Ở đời trước, Tống Tiềm Cơ nhìn bọn họ giống như một đám diễn viên hài. Đến hiện tại nhìn bọn họ lại thấy giống một đám hùng hài tử vậy.
Sáu người phảng phất như chịu phải đả kích vô cùng to lớn, run rẩy vươn đầu ngón tay chỉ vào Tống Tiềm Cơ, quát:
“Lớn mật. Sao ngươi dám gọi thẳng tên húy của viện giám sư huynh như vậy?”
“Lấy thân phận của ngươi căn bản không gặp được viện giám sư huynh, ngươi đừng tưởng có thể lấy huynh ấy ra uy hiếp được bọn ta”
Tống Tiềm Cơ chỉ nói: “Được rồi, đều trở về đi”
Sáu người như được đại xá, hoảng sợ tìm đường mà chạy, biến mất ở cuối còn đường mòn trồng đầy hoa tươi.
“Ngươi học được chưa?” Tống Tiềm Cơ quay đầu lại hỏi.
“Học, học cái gì?” Hà Thanh Thanh thanh âm bé như muỗi kêu.
Nàng không biết vì sao bản thân vẫn chưa đi, cũng không nghĩ tới người thiếu niên này lại nguyện ý nói chuyện cùng nàng.
Chân tay luống cuống, không biết để đâu cho phải.
“Lần sau nếu lại gặp phải sự tình như thế này, nhớ học theo bộ dáng vừa nãy của ta, hỏi hai câu mà ta vừa hỏi là được”
Tống Tiềm Cơ nói xong liền đi vào trong viện. Lưu lại thân ảnh Hà Thanh Thanh ngẩn ngơ đứng im tại chỗ.
Hóa ra hắn xuất đầu là vì mình sao?
Mạnh Hà Trạch nhịn không được bước tới.
Tuy rằng đây là việc của người khác, là việc của môn phái khác, hắn cũng không nắm rõ được nội tình nhưng thiếu niên trên đường gặp phải chuyện bất bình không thể làm như không thấy được.
Hắn hỏi: “Ngươi vẫn luôn bị bọn họ khi dễ như vậy sao?”
Hà Thanh Thanh không nói lời nào.
“Bọn họ bảo ngươi tới ngươi liền tới sao? Ngươi không biết phản kháng à?”
Hà Thanh Thanh bị khí thế của hắn dọa lui hai bước nhưng vẫn ngậm miệng không nói lời nào. Nếu hôm nay nàng không tới, tình cảnh sẽ càng khó khăn hơn.
“Trước giờ ta đều nghe nói lễ pháp của Thanh Nhai thư viện rất nghiệm ngặt. Bọn họ khi dễ đồng học, ngươi sẽ không biết nói cho sư trưởng sao?”
Hà Thanh Thanh lắc đầu. Nàng chưa bao giờ ‘cáo trạng’ với sư huynh hay sư trưởng.
Vận mệnh gây cho nàng rất nhiều bất công nhưng thứ duy nhất nàng làm được chỉ có chịu đựng.
Từ khi được người cứu ra khỏi ma quật, đưa vào Thanh Nhai thư viện, nàng đã quen với việc nhẫn nhịn, đây là cách mà nàng giữ được mạng sống, là kinh nghiệm sinh tồn mà nàng tin tưởng vững chắc.
Mạnh Hà Trạch hỏi ba câu đều không được câu trả lời nào, không khỏi tức giận, phất tay áo đi vào trong viện.
Hoàng hôn dần xuống núi.
Từng ngôi sao như được thắp sáng lên.
Tống Tiềm Cơ xách theo một bình nước, cố gắng tận dụng ánh sáng của những tia nắng cuối cùng trước khi mặt trời lặn để tưới nước cho từng gốc rau, từng gốc hoa.
Hắn mơ hồ có thể cảm nhận được một nhóm sinh mệnh lực, tỷ như chúng nó yêu cầu nước nhiều hay ít, chất dinh dưỡng có đủ hay không.
Ở dưới giàn hoa, Mạnh Hà Mạch một tay vung kiếm, khoa tay múa chân tu luyện kiếm chiêu, sợ tổn thương đến những cây rau mầm xung quanh nên không dám vận dung chút linh khí nào.
“Tống sư huynh, ngươi nói xem lần thi đấu biểu diễn này ta có thể giành chiến thắng không?”
“Thắng thua không quan trọng”
“Vậy cái gì mới quan trọng?”
“Đẹp”, Tống Tiềm Cơ nói, “Đánh cho đẹp là được”
“Như thế nào mới đẹp?”
“Động tác uyển chuyển, ra chiêu tinh chuẩn, miệng vết thương nhỏ mà sâu, không thể chém giết huyết nhục tứ tung, khổng thể sử dụng những chiêu số hạ lưu. Phải làm sao cho khán giả xem thật thoải mái. Đừng lo lắng, ngươi có ưu thế về ngoại hình hơn so với những người khác”
Mạnh Hà Trạch nghĩ thầm, hóa ra không phải ngươi không phân biệt được xấu đẹp mà chỉ là không muốn đánh giá các nữ tu thông qua vẻ bề ngoài thôi. Ta biết mà, thiếu niên ai mà không mê sắc đẹp chứ. Đến bao giờ ta mới tu luyện được đến cảnh giới như Tống sư huynh đây?
“Tống sư huynh, hạt giống của hôm nay đến rồi”. Chu Tiểu Vân gõ cửa rồi tiến vào tiểu viện, đem ba túi trữ vật đặt lên trên bàn đá.
Trong tay Tống Tiềm Cơ đã có rất nhiều hạt giống, đủ cho hắn xuống núi khai khẩn một tòa núi hoang làm nơi trồng trọt nhưng nhóm đệ tử ngọai môn này vẫn cần mẫn thu thập thêm giúp hắn.
Chu Tiểu Vân sau khi đưa xong hạt giống vẫn chưa đi. Nàng do dự một lúc lâu mới rốt cuộc mở miệng hỏi: “Vị sư muội Thanh Nhai thư viện kia có phải thân mang bệnh hiểm nghèo gì không?”
Nàng cảm thấy chính mình lúc nãy đã phản ứng quá mức nhưng cũng không biết phải bổ cứu như thế nào.
Tống Tiềm Cơ lắc đầu trả lời:
“Có chút ít tà đạo công pháp chuyên môn lấy huyết nhục người sống để luyện chế cổ độc. Trải qua năm rộng tháng nào, gương mặt người mang cổ sẽ bị biến dạng. Kể cả có trừ được cổ trong người, bảo toàn được tính mệnh thì gương mặt vẫn khó có thể khôi phục lại như trước.”
Chu Tiểu Vân hít một hơi, cảm thán: “Nàng thực là đáng thương”
Mạnh Hà Trạch hừ lạnh: “Thanh Nhai lục hiền, mặn cái đầu bọn hắn” (Hiền trong Lục Hiền là贤 đồng âm với từ “mặn” 咸, đều đọc là xián)
Hắn nói xong, mới phát hiện chính mình cũng buột miệng thốt ra những lời mắng chửi giống như Tống sư huynh, không khỏi cảm thấy tự đắc.
“Đó đều là bọn họ tự phong thôi”. Tống Tiềm Cơ cười hỏi: “Ngươi đã từng thấy Kiếm thần khi nói chuyện tự xưng mình là Kiếm thần, Thư thánh khi ra cửa tự xưng mình là Thư thánh chưa?”
Hai người đều lắc đầu.
Chu Tiểu Vân nói: “Ta hiểu được rồi. Phong hào đều là do người khác công nhận, thường xuyên xưng tụng mà thành. Còn những người mà tự phong, thường thường treo ở bên miệng thì hơn phân nửa đều chỉ là bao cỏ”
Tống Tiềm Cơ: “Bỏ đi ‘hơn phân nửa’ cũng được đó”
Thanh Nhai thư viện là nơi đại nho tụ tập, hiền giả như mây, không ai dám tự nhận xằng mình là ‘Hiền” cả. Chỉ có những tu nhị đại được gia tộc bỏ tiền để tiến vào trong viện, không sợ bị người khác chê cười mới dám tự xưng là “lục hiền”, tự bọn họ sẽ cảm thấy vui khi thổi phồng lẫn nhau.”
“Đều trở về đi, ta muốn nằm nghỉ ngơi ngắm sao”, Tống Tiềm Cơ nói.
Hắn biết Mạnh Hà Trạch thật sự bận đến không ngủ đủ giấc, mỗi ngày ngoại trừ đi làm công, còn phải sang nấu cơm pha trà cho mình. Vì lần thi đấu biểu diễn này mà tu luyện không quản ngày đêm. Nhưng nếu bảo hắn đừng đến nữa, dành ra chút thời gian mà nghỉ ngơi thì hắn lại giống như nhận phải ủy khuất to lớn vậy.
Hai người cùng nhau rời đi, tiểu viện trở về với vẻ thanh tịnh. Tống Tiềm Cơ nằm ườn người trên ghế dựa, nhìn ngắm bầu trời đêm.
Trừ bỏ chút chuyện vớ vẩn lúc buổi chiều, ngày hôm nay của hắn thật sự viên mãn: Nghiêm túc trồng trọt, Nghiêm túc ăn uống, Nghiêm túc ngắm sao.
Gió đêm hiu hiu, thổi lên hương vị của hoa tươi, cỏ xanh, bùn đất.
Tống Tiềm Cơ thập phần vừa lòng.
Thẳng cho đến khi hắn nghe thấy một tiếng khóc. Tiếng khóc kia mang theo sự bi thương, như khóc như tố, theo gió đêm nhẹ tiến vào tường viện.
Tống Tiềm Cơ nhíu mày, lỗ tai giật giật.
Là vị nữ tu lúc buổi chiều kia. Nàng vậy mà lại quay lại đây.
Tống Tiềm Cơ nhắm mắt lại như muốn lờ đi, nhưng tiếng khóc bên tai lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Hắn đành phải đứng dậy, đi ra mở cửa.
Nếu như có ác bá tới cửa gây náo loạn, Tống Tiềm Cơ có một vạn phương pháp làm cho hắn biến mất. Nhưng đây lại là chuyện khác, sau khi mở cửa ra, chỉ thấy Hà Thanh Thanh đang ngồi xổm trước cửa, vùi đầu khóc nức nở.
Vì tiếng khóc này, ba cây tùng cùng mấy cây Phượng tiên hoa của hắn đều trở nên ỉu xìu, những cánh hoa né tránh gió đêm phải run lên bần bật. Những mầm đậu que cũng ủ rũ cụp đuôi lại, phiến lá uể oải phơi dưới ánh trăng.
Chúng nó đều có cảm xúc, nào đã phải chịu qua ủy khuất như vậy? Tống Tiềm Cơ cảm nhận được hết, trong lòng hắn cũng trở nên đau đớn.
“Ngươi khóc cái gì vậy?”. Hắn hỏi.
Hà Thanh Thanh bị âm thanh mở cửa làm cho hoảng sợ, lảo đảo ngã về phía sau.
Tống Tiềm Cơ nhanh tay giữ nàng lại: “Cẩn thận”
Suýt chút nữa thì đè vào những cây súp lơ của hắn rồi.
Hà Thanh Thanh không nghĩ tới hắn sẽ duỗi tay ra đỡ mình, khẩn trương đến mức ngừng thở, đầu váng mắt hoa. Mùi hương hoa tử đằng nhàn nhạt phả vào trong mũi, lan tỏa khắp người.
Mãi đến khi Tống Tiềm Cơ buông nàng ra, nàng mới khôi phục tri giác, trở lại nhân gian.
“Xin, xin lỗi”. Thiếu nữ nhỏ giọng nói.
Nàng đã đổi một chiếc mũ che mặt mới, dù đang trong màn đêm đen vẫn phải che mặt cẩn thận như cũ.
“Ngươi tại sao lại ngồi đây khóc?”
Tống Tiềm Cơ hỏi, ý hắn là muốn nói ngươi đổi chỗ khác mà khóc.
Hà Thanh Thanh ngẩn ra, lại cho rằng hắn muốn hỏi nguyên do. Trước nay chưa từng có người nào hỏi thăm nàng, cũng như quan tâm nàng như vậy. Toàn bộ những sợi dây căng thẳng trong đầu nàng như bị chặt đứt, những áp lực kìm nén bấy lâu như cũng hỏng mất. Thiếu nữ cơ hồ không còn quan tâm gì mà phát tiết hết ra:
“Cầm của ta không còn nữa, bọn họ đã đập hỏng nó rồi. Không có Cầm, ta không thể tham gia Đăng Văn đại hội được. Hết rồi, kết thúc thật rồi…”
Nàng chưa từng thổ lộ cảm xúc với bất kì ai nên khi nói ra cảm giác hết sức lộn xộn.
Tống Tiềm Cơ sau khi lắng nghe một lát, rốt cuộc cũng minh bạch.
Nàng coi mục Cầm thí tại Đăng Văn đại hội như một hy vọng cuối cùng, một cơ hội thay đổi cuộc đời nàng.
Nhưng hiện tại, Cầm của nàng không còn nữa.
Nàng như con lạc đà trên sa mạc, dù có cố gắng vùng vẫy thế nào thì cọng rơm vận mệnh cuối cùng vẫn bị nghiền nát.
“Ngươi có thể mua một chiếc khác mà”
“Ta không có tiền. Ta đã phải đem tất cả đồ vật bán đi mới mua được chiếc Cầm đó”
Tống Tiềm Cơ còn định nói, không phải là không có tiền sao, ta sẽ cho ngươi, ngươi mau đi mua chiếc Cầm khác đi. Ngươi và ta chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng không oán không thù, đừng ở chỗ ta trồng rau mà khóc lóc, chậm trễ con đường trồng trọt của ta.
Nhưng sờ tay vào túi thì lại thấy trống không, sạch bóng còn hơn cả mặt hắn.
Hắn đột nhiên ý thức được, từ khi mình trọng sinh tới nay cũng không lao động gì, toàn ăn cơm trắng với mì, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.
“Cũng không phải vấn đề gì lớn”. Tống Tiềm Cơ nói, sau đó xoay người đi vào trong viện. Chờ lúc hắn đi ra, trong tay đã cầm theo một thanh kiếm. Trường kiếm tuy màu sắc cổ xưa nhưng đặt ở ngoại môn Hoa Vi Tông cũng là một thanh hảo kiếm hiếm có.
“Ngươi, ngươi”. Hà Thanh Thanh nhìn thấy vậy liền hoảng sợ, cả người run rẩy. Sau đó cắn răng nói ra một câu hoàn chỉnh, rõ ràng nhất trong đêm nay:
“Ngươi muốn giết thì cứ giết đi. Ta chịu đựng vậy đủ rồi, thế đạo như này ai còn muốn sống nữa chứ. Đáng lẽ ta nên chết từ lâu rồi. Ta tình nguyện chết dưới tay ngươi”
Thanh âm mang theo sự tuyệt vọng, thê lương.
Tống Tiềm Cơ: “….Ngươi ngồi đây chờ ta. Ta đi ra ngoài một lát”
Hà Thanh Thanh mờ mịt.
Hắn đi ra hai bước, không quên quay đầu lại dặn dò: “Ngàn vạn lần đừng lộn xộn”
Thấy đối phương ngồi xuống ngưỡng cửa, ôm đầu gối co ro, bảo trì khoảng cách cùng hàng rào trúc, lúc này hắn mới vừa lòng mà rời đi.
Còn không phải chỉ là mua một chiếc Cầm sao?
Một người sống sờ sờ còn có thể bị mấy khối linh thạch làm khó được sao?
Hà Thanh Thanh ôm đầu gối ngồi trong gió đêm, nhìn bóng lưng gầy gò thẳng tắp của thiếu niên đằng trước.
Mãi cho đến khi người nọ đi ra khỏi con đường mòn, hòa thành một thể cùng màn đêm đầy sao, không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Nàng vẫn nghĩ, đây không phải sự thật.
Đây giống như là một giấc mộng vậy.