Lúc Tống Tiềm Cơ về phòng lấy kiếm, liền thuận tiện đem theo phù đưa tin mà Trần Hồng Chúc đưa cho.
Nhờ vậy mà một đường thông suốt, trên đường gặp được ba đội đệ tử Chấp Pháp Đường đang đi tuần tra, vừa định ngăn hắn lại kiểm tra thì nhìn thấy hạc giấy đỏ trước vạt áo hắn nên nhanh chóng tránh ra.
Trước sơn môn, đệ tử canh gác cũng khách khí chào hỏi hắn, dõi mắt nhìn hắn bước ra khỏi sơn môn. Lại không biết liên tưởng đến điều gì mà thần sắc trở nên cổ quái, trong ánh mắt hâm mộ pha lẫn chút đồng tình.
Bóng dáng Tống Tiềm Cơ vừa biến mất, bọn họ liền vội vàng tụ lại bát quái.
Gác đêm buồn tẻ vô vị, cuối cùng cũng có một chuyện mới mẻ để tán gẫu cả đêm cho đỡ buồn ngủ.
“Đêm hôm khuya khoắt, hắn đi đâu làm gì vậy nhỉ? Ngươi không hỏi à?”
“Hắn mang theo phù của đại tiểu thư, ta dám hỏi sao? Sao ngươi không hỏi”
“Aiz, ai nói nam nhân thì vẻ ngoài không quan trọng, người ta lớn lên đẹp mắt như vậy, thành ra làm việc gì cũng chiếm hời”
Hoa Vi Tông nằm ở Châu Thiên Tây, Quận Thượng Lâm. Dõi mắt nhìn toàn bộ Châu Thiên Tây, Hoa Vi Tông một nhà độc đại, tựa như kình thiên đại thụ, lá to rễ sâu. Vô số thành trấn, quốc gia, bộ tộc phàm nhân phụ thuộc vào Hoa Vi Tông.
Các thuộc địa đều có miếu thờ, bách tính dưới sự dẫn dắt của hoàng gia hoặc tiên quan đều đúng giờ cúng bái những bức tượng vàng của chưởng môn và phong chủ Hoa Vi Tông, giúp tăng vận khí cho tông môn.
‘Hoa Vi Thành’ cũng là một trong số đó.
Nằm cách Hoa Vi Tông chỉ vài dặm, lưng dựa đại thụ, tà tu không dám đến xâm phạm, vô cùng phồn hoa, nhân khẩu đến cả trăm vạn người.
Đây là toà hùng thành ban đêm không cần đóng cửa, việc đi lại trong thành không bị cấm đoán, gió đêm cũng trở nên càng dịu dàng, càng say đắm lòng người hơn.
Nếu đi về hướng phía thành đông, sẽ thấy nơi đó có vũ đài ca hát, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, ở đó có thể sẽ gặp phải đám Triệu Tế Hằng đang vung tiền như rác, say sưa gái gú rượu chè.
Còn nếu hướng phía thành nam mà đi, sẽ thấy sòng bạc tiền trang, tiếng la hét ầm ĩ, nói không chừng cũng có thể sẽ gặp Từ Khán Sơn, Khâu Đại Thành cũng đang đấm ngực dậm chân đánh bài nơi đây .
Tống Tiềm Cơ đi về hướng phía thành bắc. Nơi đó có một con phố cũ. Người sống ở đây ngủ sớm, buổi đêm thỉnh thoảng cũng có chút động tĩnh, nhưng đó chỉ là tiếng chó sủa mèo kêu hay tiếng trẻ con khóc.
Quán rượu quán mì, cửa tiệm tơ lụa, son phấn bên đường sớm đã đóng cửa. Chỉ còn lại vài lá tửu kì đã đôi phần cũ kĩ bay phấp phới trong gió
(“Tửu kì” ý chỉ cờ lụa được treo ở các khách sạn thời xưa nhằm thu hút khách)
Những con ngõ cũ vừa hẹp vừa dài, như mạng nhện đan nhau chằng chịt. Lữ khách mới đến, nếu không có người bản địa dẫn đường, khó tránh khỏi đi vào ngõ cụt, cần tìm tòi một tháng mới có thể miễn cưỡng không lạc đường.
Nhưng bước chân của Tống Tiềm Cơ hết sức trấn định, không chút do dự. Không đi nhầm đường, cũng không rẽ nhầm hướng.
Xuân nguyệt lành lạnh, phố dài im lìm.
Những phiến đá trải qua nắng mưa, bị mài nhẵn bóng loáng, phản chiếu bóng dáng nghiêng nghiêng của Tống Tiềm Cơ.
Hắn chợt nhớ đến, đời trước vào thời điểm này, bản thân cũng đang đi trên con đường này.
Đường đường đại tông môn như Hoa Vi Tông mà một ngoại môn đệ tử nhỏ bé lại dám ở trong tông giết người, còn vượt ngục trốn thoát, tông môn tự thấy mất đi sự uy nghiêm nên treo thưởng khắp tu chân giới cho ai đuổi giết được hắn.
Để có thể sống sót, Tống Tiềm Cơ không thể chỉ dựa vào trốn chạy, ban đầu khi xuống núi hắn mới ở Luyện Khí kỳ, chỉ là một con cá bé nhỏ, làm sao có thể trốn thoát khỏi sự truy bắt của các tu sĩ cấp cao, cho nên hắn chủ yếu dựa vào việc “che giấu”
Dựa vào việc quan sát tỉ mỉ, thận trọng từng bước một. Dựa vào sự sơ suất và ngạo mạn của các tu sĩ cấp cao.
Hắn cố ý lưu lại dấu vết chạy trốn ra hướng ngoại thành, sau liền lớn mật mà quay đầu lại, ẩn nấp bên trong Hoa Vi Thành, vừa giả xấu giả què giả làm khất cái, vừa liều mạng tu luyện.
Toàn bộ hẻm tối, đường nhỏ, lỗ chó nơi Hoa Vi Thành hắn đều quen thuộc hơn bất cứ một ai, trong đầu khắc một tấm địa đồ rõ ràng. Thời thời khắc khắc đều tự tưởng tượng địch nhân xuất hiện từ con đường nào, chính mình nên đi con đường nào, chạy về hướng nào thì nhanh thoát thân nhất.
Mặc dù nhiều năm về sau tu chân giới đều gọi hắn là Tống Tiềm Cơ ‘Bách chiến Bất tử’, nhưng việc đầu tiên hắn học được lại không phải là rút kiếm chiến đấu mà là chạy trốn.
Thăm lại chốn xưa, đúng ngày trăng tròn.
Trong tay Tống Tiềm Cơ cầm trường kiếm mà rảo bước, trường kiếm phản chiếu ánh nguyệt quang.
Đời này, hắn không muốn trốn chạy nữa.
Phố cũ vắng lạnh, tối om, chỉ còn duy nhất một cửa tiệm còn sáng đèn.
Tống Tiềm Cơ dừng lại trước cửa tiệm, ánh mắt lộ ra một tia hoài niệm.
Biển hiệu bốn chữ đã bị tróc sơn, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra hai chữ phía sau: “Cầm Đồ”
Tiệm cầm đồ lớn nơi Hoa Vi Thành đều mở ở cạnh sòng bạc. Còn tiệm này quả thực quá nhỏ, quá cũ, ánh đèn lờ mờ, chưởng quầy đang ngồi gảy bàn tính, tiểu nhị thì đang đuổi ruồi, mèo già thì ngủ gà ngủ gật.
Đi vào thính đường, vừa đúng lúc đối diện với câu đối không đối nhau, bất thành văn.
Vế trên, Tự cổ nhân sinh ai không chết.
Vế dưới, Tiền tài chỉ là vật ngoài thân.
Hoành phi là Hồi lâu phát tài.
Tống Tiềm Cơ đứng ở thính đường mà thậm chí không có ai thèm ra tiếp đón, chỉ có chữ ‘Tử’ thảm thiết trên câu đối đập vào mặt hắn.
Là một cửa tiệm kinh doanh việc cầm đồ, nơi này quả thực quá không may mắn, quá đen đủi.
“Mau ra đây làm việc!”. Tống Tiềm Cơ lên tiếng chào hỏi tiểu nhị trước: “Cầm đồ”
“Cầm gì?”. Lão chưởng quầy nâng lên mí mắt, hơi híp mắt đánh giá hắn.
“Cầm kiếm”.
Thanh kiếm cũ đập lên bàn, phát ra thanh âm sắc bén, khiến cho con mèo già đang gà gật dưới khung cửa phải bừng tỉnh.
“Mười linh thạch, không trả giá”.
Chưởng quầy liếc mắt, tiểu nhị liền đi vào sau quầy đếm đủ linh thạch đưa cho hắn, vẻ mặt thích lấy thì lấy.
“Mười linh thạch, vừa đủ mua Cầm”. Tống Tiềm Cơ đáp.
“Sao ngươi biết bọn ta còn bán Cầm?”. Tiểu nhị lúc này mới nhìn thẳng vào hắn, ngạc nhiên nói:
“Không đúng, sao ngươi biết Cầm bọn ta bán vừa đúng mười linh thạch? Ta trước giờ chưa từng nhìn thấy ngươi đến đây!”
“Sao ngươi biết ta chưa từng đến?”. Tống Tiềm Cơ cười cười:
“Nói không chừng do ngươi quên thôi”
Tiểu nhị không phục:
“Không thể nào! Ta đã nhìn qua …..”
“Nhiều lời!”. Chưởng quầy thấp giọng quát, hung hăng trừng tiểu nhị: “Lấy Cầm ra đây”.
Cầm được mang ra và kiếm Tống Tiềm Cơ mang đến đều được đặt trên bàn dài.
Tống Tiềm Cơ cầm trong tay ước lượng, thử hai âm.
Thân Cầm rất chắc chắn, âm rất chuẩn, bảy dây Cầm tụ lại thành một khuếch âm trận cỡ nhỏ, phù hợp với người tu âm mới nhập môn.
Cả toà Hoa Vi Thành này, với mười linh thạch, đây tuyệt đối là cây Cầm tốt nhất có thể mua được
“Không đúng”. Tống Tiềm Cơ cau mày.
“Chỗ nào không đúng?”. Tiểu nhị khó chịu: “Ta chỉ nhìn qua liền biết ngươi thích hợp với cây Cầm nào nhất! Trong cửa tiệm chúng ta không còn cây Cầm nào thích hợp với ngươi hơn đâu”.
Chưởng quầy lại ghét bỏ tiểu nhị nhiều lời, cầm bàn tính lên cốc vào đầu hắn.
“Không phải cho ta dùng”. Tống Tiềm Cơ nói:
“Cây Cầm này quá nặng, có cái nào nhẹ hơn chút không?”
Thân Cầm quá nặng, nữ tử gầy yếu có lẽ không ôm nổi. Dây Cầm cũng quá căng, lực ngón tay không đủ sẽ không đánh được ra âm thanh.
“Ngươi mua Cầm cho người khác sao?”. Thần sắc chưởng quầy và tiểu nhị đều thay đổi.
“Đúng vậy”. Tống Tiềm Cơ gật đầu.
“Làm quà tặng hả? Tặng cho nữ tu sao?”. Lão chưởng quầy nãy giờ luôn ngại nhiều lời đột nhiên tươi cười cực thân thiết:
“Sao không nói sớm! Đến, mau đến đây ngồi nói chuyện. Tiểu Chước, ngơ ra đấy làm gì, mau pha trà cho khách nhân, việc làm ăn đến rồi, cái tên nhóc xui xẻo này, chẳng biết nhìn người gì cả!”.
Tiểu nhị tên Tiểu Chước kia trợn trắng mắt, bưng ấm trà đi.
Tống Tiềm Cơ nói: “Không cần phiền toái vậy đâu, ta chỉ tới mua một cây Cầm thôi”.
“Mua Cầm làm quà cho nữ tu, không muốn phiền toái cũng không được”. Chưởng quầy cười ha hả nói.
Tống Tiềm Cơ trong lòng nghĩ, ngươi đừng hòng lừa gạt ta.
Vì Diệu Yên, đời trước hắn từng mua không chỉ một cây Cầm.
Danh Cầm như danh kiếm, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Hắn từng trải qua bao trắc trở mới tìm được mười bản Cầm phổ cổ xưa hiếm có, một danh Cầm vốn đã tuyệt tích hậu thế tên là “Thái Cổ Di Âm” tặng cho Diệu Yên làm sính lễ.
Mười hộp gỗ đàn hương tinh xảo xếp hành hàng, tiểu nhị mở hộp, quang hoa chợt loé.
Có thân cầm mạ vàng hoạ phượng, có mặt cầm điểm xuyết châu bạc, có cái điêu khắc hoa văn, có cái lại khảm minh châu…
Tiệm cầm đồ cũ nát, trong phút chốc rực rỡ hoa lệ đủ sắc màu.
“Ngươi có vừa ý cái nào không?”. Chưởng quầy hỏi “Nếu không thích, đằng sau vẫn còn nữa”
“Ta chỉ cần một cây cầm phổ thông, nhẹ chút là được”. Tống Tiềm Cơ đáp.
“Không được! Tặng cầm cho nữ tu nếu chỉ tặng loại phổ thông thì mất mặt lắm, bọn ta không làm đâu”. Chưởng quầy vội xua tay.
Tống Tiềm Cơ liếc mắt mộc bài yết giá để trong hộp cầm, cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa.
“Ngươi định giá cao như vậy, có bán nổi không? Đây không phải là tu âm môn, trong thành chắc cũng chẳng có mấy nữ tu gảy cầm”
Chưởng quầy chẳng chút xấu hổ, thắng thắn nói:
“Cho dù nữ tu không mua nổi cũng sẽ có nam tu như ngươi đến mua. Cho nên tiền của nam tu, vĩnh viễn dễ kiếm hơn so với nữ tu”
Tống Tiềm Cơ không thể phản bác: “….. Cũng có lý”
Chưởng quầy vô cùng đắc ý:
“Ai không hiểu rõ đạo lý này thì không làm ăn lớn nổi đâu! Ngươi để lại thanh kiếm này, cây cầm hai trăm hai, tính tròn cho ngươi hai trăm, thế nào?”.
Hắn hiển nhiên hắn coi Tống Tiềm Cơ là kẻ tiêu tiền như rác, muốn chặt chém một phen.
Tống Tiềm Cơ lắc đầu: “Ta không có tiền”.
“Không có tiền?!”. Chưởng quầy lập tức giở mặt:
“Không có tiền còn muốn mua quà? Không có tiền còn muốn theo đuổi nữ tu?”
Tống Tiềm Cơ lười giải thích, lấy kiếm lại, đứng dậy định đi.
Chưởng quầy ở phía sau kêu lên: “Một cây cầm còn không tặng nổi, ngươi cả đời này cũng không có đạo lữ đâu!”
Tống Tiềm Cơ lòng thầm nghĩ, hừ, đời trước ta từng tặng qua cây cầm tốt nhất thiên hạ, còn không phải vẫn không có đạo lữ sao.
“Thôi bỏ đi, hắn cũng không phải không mua không được”. Tiểu nhị Tiểu Chước cười, tựa như vô cùng cao hứng vì mối làm ăn này của chưởng quầy không thành, miệng thì chẳng có chút thành ý mà khuyên:
“Nhìn dáng vẻ hắn liền biết đối với hắn trên đời này chẳng có việc gì quan trọng cả. Đạo lữ nhỏ nhặt chẳng đáng kể, chẳng đáng nhắc đến”.
Chân trái Tống Tiềm Cơ vừa bước qua ngưỡng cửa, chợt nghĩ đến mấy mầm đậu que với phượng tiên hoa trước cửa nhà mình phải nghe cô nàng kia khóc lóc đến uể oải ỉu xìu.
Nhân sinh trên đời, sao có thể không có mấy đồ vật yêu quý? Ngươi một tên tiểu nhị hắc điếm, dựa vào cái gì mà nói ta không có?
Hắn quay đầu, trực tiếp đi về hướng lão chưởng quầy: “Ta không có tiền nhưng ta muốn mua cầm”.
Đến cũng đến rồi, cũng nên nỗ lực vì vườn rau trước cửa nhà của mình.
Chưởng quầy bị chọc giận đến bật cười:
“Ngươi còn muốn cướp hả, cũng không nhìn xem đây là nơi nào, ta còn tưởng ngươi là người hiểu chuyện…”.
“Ta muốn xuống lầu”. Tống Tiềm Cơ nói.
Nụ cười trào phúng Tống Tiềm Cơ chợt tắt ngúm, con mèo già béo ú kêu lên một tiếng chạy mất tăm.
Tiểu Chước nhảy dựng lên, như chim sợ cành cong, vội vàng đóng lại đại môn cửa tiệm.
“Ta muốn xuống lầu”. Tống Tiềm Cơ lặp lại.
“Ngươi đến từ đâu?” Chưởng quầy hỏi.
Tống Tiềm Cơ thần sắc bất biến: “Không hỏi lai lịch!”
“Ngươi định đi đâu?”
“Không hỏi nơi đi!”
“Đồ vật không sạch sẽ, có thể sẽ có rắc rối”
“Không hỏi sống chết!”. Tống Tiềm Cơ cuối cùng đáp.
“Được, mời!”
Trong mắt lão chưởng quầy già nua lộ ra tinh quang, uy áp của Kim Đan tu sĩ ẩn ẩn lộ ra. Tiểu nhị non nớt sống lưng thẳng táp, vậy mà cũng là một vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Câu đối đen đủi dán nơi vách tường bỗng nhiên không tiếng động mà tách ra, lộ ra lối vào sâu hun hút. Gió xuân thổi bay tửu kì, nhưng lại không thổi được vào bên trong cửa tiệm đang mở toang cửa sổ.
Không biết từ khi nào, nơi đây như bị vây hãm trong trận pháp, khí cơ bị phong toả như một đầm nước chết.
Nơi này vốn là hắc điếm ngầm.
Trận thế này đủ để doạ được đa phần mọi người.
Nhưng trước đây tán tu Tống Tiềm Cơ đi dạo hắc điếm giống như đi về nhà. Hắn đi sâu vào nơi tối tăm bên trong, quen cửa quen nẻo.
Cùng là hắc điếm, tu chân giới có tổng sáu nhà, cửa tiệm ở Hoa Vi Thành chỉ là một trong số đó, các tiệm khác cũng cải trang thành đủ loại cửa hàng như bán gạo thóc, bán son phấn, bán thịt.
Trong tiệm chỉ cần “xuống lầu”, người mua không hỏi thân phận người bán, người bán không hỏi bán cho ai, dùng để làm gì.
Thích hợp nhất với việc bán đồ ăn cắp, buôn đi bán lại, đời trước đem lại cho Tống Tiềm Cơ không ít lợi nhuận. Nhưng thẳng đến khi bỏ mạng nơi cánh đồng tuyết, hắn cũng không biết người đứng sau lưng hắc điếm là ai, chỉ mơ hồ suy đoán, là một vị cường giả đã ngã xuống.
Mặc dù người không còn, nhưng thủ hạ vẫn như cũ trung thành và tận tâm mà kinh doanh di sản để lại, nhằm bày tỏ lòng tiếc thương.
----------
Trăng tròn treo nơi đầu cây hoa đào, đem bóng cây chiếu lên mặt tường, lốm đốm loang lổ.
Hà Thanh Thanh ôm gối ngồi trước cửa tiểu viện, càng về đêm gió càng lạnh, nàng nhịn không được mà khẽ run rẩy.
Nàng lau mặt, phát giác ra lệ đã sớm khô, đầu ngón tay so với gương mặt càng lạnh lẽo hơn.
Thật ra đã lâu rồi nàng không khóc.
Nữ hài tử khóc, là tiên tử rơi lệ, hoa lê dính hạt mưa, người bắt gặp chỉ thấy thương tâm, khiến người thương tiếc.
Nhưng khi nàng khóc, cho dù có đau đớn tột cùng, người khác bắt gặp chỉ thấy khủng bố, ai gan bé đêm về còn gặp ác mộng.
Trong bụi cỏ tiếng côn trùng kêu vang náo nhiệt, khiến buổi đêm càng thêm hiu quạnh.
Hà Thanh Thanh vừa lạnh vừa đói, không kìm được mà thầm nghĩ, người kia còn chưa quay lại sao? Phải chăng hắn chỉ đang trêu đùa nàng? Nếu thật sự như vậy…..thì cũng không sao hết, dù sao nàng cũng quen rồi.
Nàng nhìn ra, người kia ở Hoa Vi Tông rất có uy vọng, được người khác tôn kính, có lẽ cũng giống như Tử Dạ sư huynh ở Thanh Nhai Thư Viện vậy.
Nàng ở dưới bùn sâu, họ ở trên trời cao. Nhân tâm vốn chẳng hề tương thông, huống chi mây bùn khác biệt.
Cuối đường mòn, hoa tươi lay động, bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, một bóng người từ xa bước tới.
“Tống….” Hà Thanh Thanh đột nhiên đứng dậy, đợi nàng nhìn rõ người kia, ánh sáng trong mắt lại tắt.
Là một vị hồng y nữ tử. Làn váy tung bay, kiều diễm tươi đẹp, như một ngọn đuốc, gần như thắp sáng cả màn đêm.
Hà Thanh Thanh vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi, không dám nhìn thêm, cúi đầu đợi đối phương đi xa.
Đối phương lại không phải chỉ đi qua mà đi thẳng về phía nàng, gần đến mức chỉ còn cách nhau ba bước mới dừng lại, cực có cảm giác áp bách.
“Ngươi là ai?”. Vị hồng y nữ tử kia hỏi.
Ngữ khí tựa như chủ nhân hỏi một vị khách không mời mà đến, tự tiện xông vào.
“Thanh Nhai Thư Viện, Hà Thanh Thanh”. Thiếu nữ bạch y quỳ gối hành lễ, thấp giọng nói: “Xin chào đạo hữu”.
Câu hỏi tiếp theo vốn nên là ngươi ở đây làm gì, Trần Hồng Chúc đột nhiên lại không mở miệng hỏi nổi. Nàng cảm thấy cái tên Hà Thanh Thanh này có chút quen thuộc.
Nàng mới nãy vừa đi qua hơn hai mươi viện xung quanh Tống Viên. Ban ngày, chẳng có ai nói cho nàng biết động tĩnh của Tống Tiềm Cơ. Vì nhận thấy phù truy tung có động tĩnh, nàng mới biết tối nay Tống Tiềm Cơ đã xuống núi.
Sau khi ép hỏi đệ tử tuần tra của Chấp Sự Đường thì được biết ban ngày đã xảy ra chuyện: Sáu người ở Thanh Nhai thư viện đến đây gây sự, đem theo một vị nữ tu có dung mạo dị thường hòng muốn kích động Tống Tiềm Cơ, cuối cùng lại bị doạ cho chạy mất.
Còn về tai mắt 20 viện xung quanh mà trước đấy nàng đã sắp xếp thì đem linh thạch và phù truyền tin mà nàng đưa để lại trước cửa viện, một lời cũng không truyền lại.
Thái độ không thể rõ ràng hơn, bọn họ không muốn đưa tin nữa, cho dù vì cái lợi, cho dù giấu diếm không báo có thể bị quất roi.
Trần Hồng Chúc lần đầu tiên ở Hoa Vi Tông nói không ai nghe, cứ tưởng chính mình sẽ giận tím mặt, nhưng nỗi nghi hoặc trong lòng lại lớn hơn sự tức giận.
Nàng vốn có thể đạp cửa phòng hai mươi viện kia, đem đám ngoại môn đệ tử không biết tốt xấu này xách ra ngoài, hung hăng quất cho một trận, nhưng nàng không làm vậy.
Nàng tự đáy lòng cảm thấy mê mang, vì sao bất cứ việc nào liên quan đến Tống Tiềm Cơ đều trở nên không thích hợp như vậy.
Sự sợ hãi và đòn roi không thể làm kinh sợ nhân tâm. Sự cám dỗ và linh thạch mất đi tác dụng, khiến cho nàng cảm thấy dựng tóc gáy.
Ngoại môn mặc dù thấp kém nhưng là hòn đá khổng lồ chống đỡ Hoa Vi Tông.
Ngoại môn đệ tử đáng lẽ là những người nghe lời nhất, dễ quản nhất, chỉ cần cho họ chút hi vọng họ liền liều mạng tranh đấu, cống hiến mồ hôi xương máu cho tông môn.
Nếu người như Tống Tiềm Cơ không chỉ có một mà là nghìn vạn.
Vậy sự khống chế của Hoa Vi Tông với ngoại môn đệ tử, với quốc gia phụ thuộc, với toàn bộ tu sĩ cấp thấp nơi Châu Thiên Tây còn ổn định được không?
Nàng dù sao cũng là con gái của Chưởng môn Hư Vân Chân Nhân. Sự việc phát sinh như ngày hôm nay chợt làm nàng ý thức được, dùng sự sợ hãi để thống trị, chắc chắn sẽ bị tôn nghiêm đánh bại.
Ở ngoại môn, không có ai thực sự tôn trọng nàng, nhưng mọi người lại tôn trọng Tống Tiềm Cơ.
May mà Tống Tiềm Cơ chỉ có một, cũng không phải tiên sinh dạy học ở thư viện, trước mắt chỉ có thể ảnh hưởng đến một đám ngoại môn đệ tử nho nhỏ.
Nghĩ đến thư viện, Trần Hồng Chúc lại nhớ tới lúc ban ngày, khi nàng và sư huynh đi tiếp đón Viện trưởng và Viện giám của Thanh Nhai Thư Viện
Cho dù là Viện Giám Tử Dạ Văn Thù, thiên tài tuyệt thế kia, cả ngày cũng phải mang bộ mặt chết chóc, nghiêm khắc kỷ luật bản thân để làm gương mới có thể duy trì uy tín trước mặt người khác, giành được sự tôn kính từ đáy lòng của chư sinh nơi Thư Viện
Vì sao Tống Tiềm Cơ mỗi ngày đều chỉ trồng trọt, tưới hoa, ăn mì mà cũng làm được điều tương tự?
Tử Dạ Văn Thù nếu biết, thật sự sẽ không tức chết sao?
Trần Hồng Chúc suy nghĩ miên man, vừa nghĩ đến đây đột nhiên trong đầu xẹt qua một đạo ánh sáng.
Nàng nhìn chằm chằm vào Hà Thanh Thanh, ánh mắt như muốn xuyên qua tấm vải mỏng kia:
“Ngươi có phải cô nương năm đó mà Tử Dạ Văn Thù đã mang về khi một mình xông vào động quỷ nơi Tây Hải không?”
Hà Thanh Thanh cả người chấn động.
Tử Dạ Văn Thù trước khi trở thành Viện Giám, đã nổi danh khắp tu chân giới.
Mỗi vị đệ tử ở Thư Viện đều có thể đọc làu làu chuyện xưa của hắn, hắn mười sáu tuổi đã một mình xông vào động quỷ ở Tây Hải, tru sát cổ ma, giải cứu bá tánh vô tội bị coi như vật dùng để nuôi cổ.
Chuyện xưa kia mạo hiểm, kích thích, Viện Giám sư huynh lấy tu vi Kim Đan sơ kỳ vượt cấp chém giết tà tu Nguyên Anh kỳ, nhất chiến thành danh.
Trận chiến đó đánh đến thiên địa hôn ám, uy lực lan rộng, cuối cùng chỉ có một phàm nhân được cứu sống ra. Đó là một tiểu nữ hài mười hai tuổi.
Tử Dạ Văn Thù đem người lưu lại Thanh Nhai Thư Viện, chỉ cần một câu nói, một lời chào hỏi mà thôi. Sau đó hắn tiếp tục ngao du tứ châu, viết ra càng nhiều câu chuyện truyền kỳ.
Đợi đến khi quay trở lại thư viện, hắn đã quên mất chuyện này.
Hà Thanh Thanh là nhân chứng, vết sẹo trên mặt là bằng chứng tà ác của đám ma tu, may mà được vào Thanh Nhai Thư Viện, đánh bậy đánh bạ mà được vào đại môn tu chân giới.
Năm này qua năm khác, mỗi năm đều có người nhắc đến truyền kỳ của Viện Giám, mỗi khi nhắc đến chuyện công đức của Thanh Nhai Thư Viện khi thu nhận nạn nhân liền đem nàng ra để khoe khoang một phen.
Ai cũng bảo nàng rằng phải mang ơn đội nghĩa. Hà Thanh Thanh vì không làm được chuyện gì nên thường xuyên cảm thấy áy náy và thống khổ.
Nàng chỉ có thể nhận nhịn trước mọi việc.
Nhưng có đôi khi ngươi càng nhượng bộ, càng nhẫn nhịn, càng sợ phiền phức, người khi dễ ngươi lại càng nhiều.
“Đúng vậy”. Nàng nghe thấy vậy liền khó khăn thừa nhận.
Nàng rất sợ đối phương giống như mỗi nữ học sinh ở Thư Viện, tò mò lại kích động, hỏi nàng chuyện về Tử Dạ Văn Thù.
Nàng căn bản không biết gì hết, càng không thể trả lời. Hơn nữa dựa theo kinh nghiệm của nàng, bất luận trả lời thế nào cũng đều sai.
Vị nữ tử hồng y kia lại đáp:
“Ta là Trần Hồng Chúc, ngươi biết ta không?”
Hà Thanh Thanh kinh ngạc. Hóa ra đây là con gái duy nhất của chưởng môn Hoa Vi Tông. Mọi người gọi nàng là Hoa Vi đại tiểu thư, đại công chúa.
Chính mình thế nhưng đêm hôm khuya khoắt lại cùng nàng tương phùng, đối mặt nói chuyện lâu như vậy.
“Ngươi ở đây làm gì?”. Trần Hồng Chúc hỏi.
Vấn đề quay lại lúc ban đầu hai người mới gặp mặt.
“Tống đạo hữu bảo ta ngồi ở đây chờ hắn”. Hà Thanh Thanh đáp.
Không biết vì sao, Trần Hồng Chúc trong lòng chợt bùng lên lửa giận.
“Vì sao lại bảo ngươi đợi ở đây?”
“Ta không biết. Lúc trước ta ngồi ở đây khóc, hắn ra ngoài xem, sau đó liền bảo ta đừng đi đâu, đợi hắn quay lại”. Hà Thanh Thanh thanh âm càng nói càng nhỏ: “Tống sư huynh là một người tốt”
Trong lòng Trần Hồng Chúc thầm nghĩ, đệ tử phái ta là người như thế nào, không cần người ngoài như ngươi phải nói cho ta biết.
“Ha, ngươi cho rằng tính tình hắn rất tốt sao? Hắn nhìn thì tưởng dễ nói chuyện nhưng thật ra tính tình lại ương bướng nhất, xương cốt cứng rắn nhất, mềm cứng đều không ăn”
Trần Hồng Chúc nghĩ đến mình ở chỗ Tống Tiềm Cơ ba lần đều khó coi liền cau mày cười lạnh.
“Ta nghĩ đơn giản là do ngươi ở đây khóc lóc khiến cho hắn phiền lòng nên hắn trốn ra ngoài luyện kiếm thôi!”
“Ta, ta tin tưởng hắn. Hắn bảo ta đợi ta liền đợi”. Hà Thanh Thanh vừa dứt lời liền bị bản thân doạ cho nhảy dựng. Đây là lần đầu tiên nàng phản bác người khác, mà còn là phản bác một người có thân phận như Trần Hồng Chúc.
Không phải vì bản thân mình mà chỉ vì muốn chứng minh Tống Tiềm Cơ nói lời giữ lời.
“Ta cược đêm nay hắn không về”. Trần Hồng Chúc thu lại tà váy, ngồi xuống đất:
“Ta cũng ngồi đây chờ”.
Hai thiếu nữ sóng vai ngồi chờ trên bậc đá trước cửa viện.
Hồng y như hoả, bạch y như tuyết.
Cùng nhìn về một vầng trăng sáng, trong lòng lại nghĩ đến những chuyện khác nhau.
Trần Hồng Chúc nghĩ, Hoa Vi Tông nếu muốn thiên thu vạn đại, loại người như Tống Tiềm Cơ, nhất định không thể nhiều.
Hà Thanh Thanh nghĩ, nếu Tống sư huynh thật sự không quay lại, nàng cũng không trách hắn. Người như hắn, gặp được một lần đã đủ rồi.
Sơn nguyệt không biết chuyện đáy lòng.