Tống Tiềm Cơ ngủ quên mất trong lúc đang chờ cơm.
Cũng không thể trách hắn, có trách cũng chỉ có thể trách gió xuân quá ôn nhu, ánh hoàng hôn quá dịu dàng, hương hoa quá say lòng người.
Chiếc ghế dựa Triệu Tế Hằng tặng nằm thật thoải mái, đệm dựa thì mềm mại, tựa như hang ổ ấm áp của con vật nhỏ được phủ đầy cỏ khô.
Đời trước hắn dùng đả toạ thổ nạp để thay thế giấc ngủ. Cho dù có mệt nhọc đến cực điểm bên tay cũng nhất định phải có kiếm, để bất cứ lúc nào cũng có thể xuất kiếm.
Ngay cả sau khi hắn chuyển vào tiên cung nơi đỉnh núi, tẩm điện cũng phải thiết lập trận pháp tinh túy nhất, cường đại nhất. Hắn cho rằng ngủ là việc lãng phí thời gian, hơn nữa còn không an toàn.
Mộng cảnh phiêu đãng theo hương thơm của hoa tử đằng. Trong mộng, hắn có một ngọn núi cằn khô không cỏ mọc, một mảnh sa mạc bị đất và nước xói mòn.
Hắn ngày ngày cần mẫn canh tác, không sợ lạnh cũng không sợ nóng. Xuân qua thu tới, hàng vạn mẫu đất hoang cuối cùng cũng biến thành ốc đảo.
Tống Tiềm Cơ trầm mê làm ruộng không muốn tỉnh, mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào, mở mắt liền nhìn thấy Mạnh Hà Trạch một tay cởi tạp dề, bộ dạng như đang muốn đánh nhau.
Mộng đẹp tan thành mây khói, hắn vô thức chau mày, trước tiên gọi một tiếng Tiểu Mạnh, rồi lại nhìn chăm chú ba vị khách không mời mà đến đang đứng cạnh cửa, nhịn không được mà bật cười:
“Mời vào”.
Hoá ra năm nay đám tu nhi đại ở Thanh Nhai Thư Viện lưu hành đủ loại lục sắc, may mà bọn chúng chỉ thích phe phẩy quạt chứ không thích đội nón. (*đội nón xanh: ý chỉ bị cắm sừng)
Ba người bước qua bậc cửa, vốn định bắt bẻ Tống Tiềm Cơ đãi khách thất lễ lại thấy người nọ vẻ mặt tươi cười. Không phải nụ cười xu nịnh hay quyến rũ mà bọn họ thường thấy, cũng chẳng phải cố ý cười lạnh, cười âm hiểm.
Nụ cười của hắn khiến bọn họ chẳng hiểu ra làm sao.
Dám xung phong nhận việc đi tiền trạm là đã phải chuẩn bị tâm lý bị đối phương kiêu ngạo mà khiêu khích, hoặc nịnh bợ xin khoan dung. Cho dù gặp phải loại người nào bọn họ cũng có đối sách.
Nhưng tuyệt đối không bao gồm tình huống như hiện tại, Tống Tiềm Cơ tựa như gặp phải chuyện gì buồn cười lắm, là từ đáy lòng cảm thấy buồn cười thế nên chẳng chút cố kỵ gì mà cười rộ lên.
Thậm chí còn đuổi thiếu niên họ Mạnh đang lo lắng kia đi:
“Không sao”.
Ba người cuối cùng cũng hồi thần, người này căn bản không để bọn họ vào mắt!
Người mặc áo xanh ngọc đang định nổi giận quát lớn thì người mặc áo xanh mạ liền lắc đầu can ngăn.
Tống Tiềm Cơ mới nãy còn đang ngủ, không nghe thấy thân phận của bọn họ, chi bằng cho hắn thêm một cơ hội nữa, vậy nên lại tự báo gia môn:
“Ba trong số Thanh Nhai Lục Hiền bái kiến Tống đạo hữu. Hai người bọn họ là Tằng Lương Tuấn nhà họ Tằng ở quận Diêm Thuỷ và Tào Bác Học nhà họ Tào ở quận Phục Dương. Còn ta xuất thân nhà họ Chiêm ở quận Sùng Văn, tôn tử của Tam Chân lão tổ, nhi tử của Thiết Bút đạo quân, kẻ hèn bất tài, tên là Chiêm Đăng Cao”.
Mạnh Hà Trạch đứng cạnh bệ bếp cũng nghe thấy, lòng thầm nghĩ tên này hơi thở dài ghê, không học báo tên món ăn thật quá đáng tiếc.
Trên mặt Tống Tiềm Cơ vẫn là nụ cười mỉm như trước:
“Ồ, xin chào, ăn cơm chưa?”.
Cả ba đều sững sờ. Phàm phu tục tử mới hỏi đã ăn cơm chưa, giữa tu sĩ với nhau rất ít khi chào hỏi như vậy.
Chẳng lẽ đây là một lời mỉa mai?! Mỉa mai tu vi bọn họ thấp kém?
Người mặc áo xanh ngọc Tằng Lương Tuấn tuổi nhỏ nhất, không có tính nhẫn nại nhất, mở miệng đáp trả:
“Ta sớm đã tích cốc rồi, ngươi quản được sao?”
Vừa dứt lời, Mạnh Hà Trạch liền bưng bát mì ra vững vàng đặt lên bàn đá:
“Tống sư huynh, cẩn thận kẻo nóng”
Bát men ngọc, mì dương xuân, vài giọt dầu vừng trổi nổi trên bề mặt. Củ cải đỏ nạo sợi, hành lá xanh biếc, rau xanh tươi non.
Hoá ra đối phương thật sự đang hỏi bọn họ đã ăn cơm chưa, sắc mặt ba người đỏ bừng.
Ngay sau đó liền lộ vẻ mặt khinh miệt, cái thứ đồ này cũng dám lấy ra đãi khách?
Ta ăn uống cầu kì tinh mĩ, mấy thứ đồ thô tục nhà quê này sao có thể vào miệng.
Nhưng mùi thơm thoang thoảng tự nhiên phiêu tán, phảng phất quanh chóp mũi, mãi không chịu tan đi.
“Ta không quản được”. Tống Tiềm Cơ nói xong liền động đũa:
“Ta còn chưa ăn”.
Hắn ăn không nhanh không chậm, chuyên chú nhấm nuốt, một lời cũng không nói.
Thế nên khung cảnh càng thêm sai.
Tống Tiềm Cơ ngồi, bọn họ đứng.
Tống Tiềm Cơ ăn, bọn họ nhìn.
Ba người nhìn chằm chằm bát mì, trong lòng căm tức.
Ăn một bát mì dương xuân mà thôi, có đến mức phải nghiêm túc như thế không?
Bọn ta nói không ăn ngươi cũng không thèm nhường một chút?
Người này quả nhiên là một kẻ tàn nhẫn, tâm cơ thâm hiểm, tiếu lý tàng đao (trong nụ cười giấu đao - ý chỉ nhìn thì hoà nhã mà cực kì nham hiểm), miên lý đới châm (trong bông giấu kim - ý chỉ nhìn thì thiện lương mà lòng dạ ác độc), khiến người ta không làm gì được!
“Lưu sư huynh, các ngươi bao giờ mới tới! Mau nhanh lên”.
Có lẽ ông trời nghe thấy lời cầu nguyện trong lòng bọn họ, không nỡ tra tấn thêm.
Tống Tiềm Cơ cuối cùng cũng ăn xong, Mạnh Hà Trạch bưng lên cốc trà xanh đã pha từ trước.
Mà trên con đường ngập tràn hoa tươi dẫn tới Tống Viện lại có ba vị thiếu niên quý khí đang đi tới.
“Nơi này có phải Tống Viện không?”, Người mặc áo xanh nhạt hỏi.
Chu Tiểu Vân đánh giá khách đến, xanh nhạt, xanh lá cây, xanh khói.
Trong lòng nàng thầm nghĩ, hành lá trong ruộng của Tống sư huynh, bao giờ mới nhìn đẹp thế này được nhỉ.
Trên mặt nàng cười nhẹ:
“Đúng thế, không biết các ngươi lại là cọng hành ở đâu đến?”.
Chợt thấy ba người kia biểu tình khó coi mới biết mình lỡ lời, nàng vội che miệng:
“Ý ta muốn hỏi cao danh quý tính của ba vị đạo hữu, đến tìm Tống sư huynh có việc gì”.
Thiếu niên lang mặc áo xanh nhạt đáp:
“Ba trong số Thanh Nhai Lục Hiền, Lưu Thiên Hàn, Ngụy Hoằng, Khang Gia Hứa. Thỉnh Tống đạo hữu ra gặp mặt”.
Ba cọng hành trong viện hai mắt đột nhiên sáng lên, vội chạy ra ngoài, đứng bên cạnh ba người kia, xếp thành một hàng, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Đến đúng lúc lắm, nói cũng đúng lắm, đúng là phải khiến Tống Tiềm Cơ bước ra, dựa vào cái gì mà bọn họ phải đi vào.
Không đợi bên ngoài tiếp tục lên tiếng, Tống Tiềm Cơ đã đem theo Mạnh Hà Trạch bước ra ngoài.
Viện tử tuy nhỏ nhưng trồng đầy cây cỏ. Ba tên nữa lại chen vào mà đạp phải, giẫm nát hoa cỏ của ta thì phải làm sao?
Ba người đến sau kia lại tưởng rằng thanh danh mình vang dội, chấn động khắp nơi, không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.
“Các ngươi rốt cục có việc gì”.
Mạnh Hà Trạch lạnh lùng hỏi.
Lưu Thiện Hàn cười nói:
“Nghe nói Tống đạo hữu thanh cao hào hiệp, thanh quý thoát tục, trong mắt hắn hoa tươi hay phân thối, hồng phấn khô lâu, giống nhau như đúc”.
Tống Tiềm Cơ trong lòng thầm nghĩ các ngươi đang nói cái quỷ gì vậy:
“Không dám nhận”
Bốn chữ “hồng phấn khô lâu” vừa thốt ra, có ai mà không biết bọn họ tới vì Diệu Yên, đến tận cửa gây rối.
Trong phút chốc, gà bay chó sủa, khói bụi mù mịt, một đám ngoại môn đệ tử của Hoa Vi Tông chạy đến bên ngoài Tống Viện. Người đông thế mạnh, nhìn khách đến như hổ rình mồi.
Thanh Nhai Lục Hiền sớm đã nghe nói Tống Tiềm Cơ ở ngoại môn địa vị phi phàm, thấy cảnh này cũng không để tâm.
“Chư vị đừng lo lắng, bọn ta không có ác ý”. Nguỵ Hoằng cười nói:
“Chỉ là bọn ta không tin trên đời này thật sự có người không biết phân biệt xấu đẹp, nhắc đến Thanh Nhai Thư Viện, nghiên cứu học hỏi phải đào bới đến tận cùng, ngày thường có gì nghi hoặc cũng phải làm cho rõ ràng mới thôi!”.
“Đúng thế! Thư viện chúng ta vạn sự đều phải nói đạo lí, sẽ không vô cớ gây rắc rối, oan uổng người khác!”. Chiêm Đăng Cao nhướng mày nói:
“Càng sẽ không đổi trắng thay đen, trong lòng biết rõ là đẹp, ngoài miệng lại không chịu thừa nhận, ngược lại nói năng lỗ mạng, lừa bịp thiên hạ”.
“Bọn ta chỉ muốn mời Tống đạo hữu gặp một người”.
Tằng Lương Tuấn biểu tình hưng phấn nói:
“Nếu Tống đạo hữu đối diện với người này còn có thể nói câu kia một lần nữa, chúng ta lập tức rời đi, tuyệt không hai lời!”
“Gặp ai?”. Tống Tiềm Cơ bị bọn họ gợi lên chút tò mò.
Ba người Lưu Thiên Hàn đến sau kia đột nhiên tránh ra, lộ ra một người bị chắn ở sau lưng.
Người nọ dáng người tinh tế, thân mặc chiếc váy trắng đơn giản, không đeo bất kì trang sức gì, đầu đội mũ che mặt, vải mong che kín, không nhìn rõ ngũ quan.
Lúc nàng bước ra, mọi người đều không kìm được mà nhìn chằm chằm vào nàng.
Nhìn thân hình là một vị thiếu nữ, tuy không thấy diện mạo nhưng dáng người mảnh khảnh phong lưu, yểu điệu thướt tha, từng cử chỉ như liễu yếu đào tơ.
Chu Tiểu Vân âm thầm kinh ngạc, chẳng lẽ đây chính là cho dù có ăn mặc giản dị cũng khó mà che giấu vẻ đẹp. Đến cả bản thân nàng là nữ tu cũng còn cảm thấy hâm mộ đối phương.
Nữ tử bạch y cả người bọc trong váy áo nón che, chỉ có đôi tay là lộ ra bên ngoài.
Mười ngón thon dài, đều đặn. Móng tay được cắt tỉa cẩn thận, các đốt ngón tay hữu lực, lòng bàn tay có vết chai mỏng cũng không làm giảm mĩ cảm của đôi tay này, ngược lại càng tăng thêm vẻ đẹp rắn rỏi.
Đây là một đôi tay dùng để chơi đàn, nhất định đã bỏ công sức khổ luyện mỗi ngày. Ánh chiều tà chiếu lên từng ngón tay, phiếm lên ánh hồng.
Không ít người không nhịn được mà nghĩ, dù là Diệu Yên tiên tử, đệ nhất mĩ nhân giỏi cầm đạo, nếu chỉ lộ ra một đôi tay liệu có thể đẹp hơn người trước mắt này không?
Chỉ có Mạnh Hà Trạch cười lạnh.
Với định lực của Tống sư huynh, đừng nói chỉ là một vị mĩ nhân, cho dù ngươi có đưa tới mười vị mĩ nhân không mặc y phục nhảy múa trước mặt hắn, hắn cũng không thèm chau mày lấy một cái.
Chu Tiểu Vân nhẹ giọng hỏi:
“Vị đạo hữu này, ngươi tên là gì?”
Người kia không hề động mũ che mặt, chỉ thấp giọng đáp ba chữ:
“Hà Thanh Thanh”
Thanh âm khẽ run, lộ ra vẻ rụt rè, giống như một con thỏ trắng đang sợ hãi, càng khiến người ta thương tiếc.
“‘Lan nhược sinh xuân hạ, thiên uất Hà Thanh Thanh’, đúng là tên hay!”
Trong đám ngoại môn đệ tử, không biết là ai cất lên một tiếng khen ngợi, tiếp đó là những tiếng tán thưởng xôn xao:
“Người như tên, cũng tựa như phong lan, đỗ hoành”.
“Thanh Nhai Thư Viện vậy mà có mỹ nhân như vậy!”.
Thân hình thiếu nữ không nhịn được mà phát run, tựa như đang thẹn thùng. Thanh Nhai Lục Hiền cười rộ lên, ý cười lại rất cổ quái.
Chu Tiểu Vân thấy thiếu nữ ăn vận mộc mạc, so với đám thiếu gia ăn mặc loè loẹt, đeo đầy châu báu kia thuận mắt hơn nhiều liền cười đáp:
“Hà đạo hữu, xin chào”
Thiếu nữ kia lại lùi về sau mấy bước, suýt nữa thì ngã, càng run rẩy kịch liệt hơn:
“Xin, xin chào, xin chào…”
Chu Tiểu Vân cuối cùng cũng phát hiện ra có điều gì đó không đúng, nữ tử này không phải ngượng ngùng hay e thẹn mà là sợ hãi như chim sợ cành cong.
Chẳng nhẽ chưa từng có ai chào hỏi qua sao?
Đến mức nàng không biết phải trả lời sao?
“Tống đạo hữu là danh nhân Hoa Vi Tông, vị sư muội này của ta ở Thanh Nhai Thư Viện cũng rất nổi danh”. Lưu Thiên Hàn cười nói:
“Nay đặc biệt đưa nàng tới đây, còn thỉnh Tống đạo hữu xem xem!”
Hắn nói đến mấy chữ cuối âm sắc trở nên sắc bén, một tay hất văng mũ che mặt của thiếu nữ bạch y.
Thiếu nữ kia như bị ai đó tát mạnh một cái, kinh hô một tiếng, vội cúi đầu trốn tránh.
Nhưng đã muộn, khuôn mặt nàng lộ ra trước ánh nhìn chăm chú của đám đông.
Một khuôn mặt không rõ ngũ quan!
Phảng phất như từng bị liệt hoả thiêu đốt, bị đao kiếm rạch qua, từng vết sẹo sưng đỏ chẳng chịt nhau, triệt để che lấp ngũ quan
Dưới vết sẹo lộ ra màu đen tuyền, tựa như đang có vật sống nhảy nhót, muốn phá da mà thoát ra.
Ánh chiều tà chiếu rọi khắp mọi nơi, ánh lên gương mặt này, âm lãnh quỷ quyệt, quỷ khí trùng trùng.
Là người hay là quỷ.
Hay là thân người mặt quỷ.
“Quái vật!”. Có người kinh hô một tiếng.
Tiếp đó hàng loạt tiếng thét trỗi dậy, mọi người chạy khắp tứ phía, ngươi dẫm chân ta, ta đụng vai ngươi, thi nhau chạy trốn khỏi “quái vật”.
Nếu bình thường gặp phải, bọn họ sẽ không phản ứng như vậy, chỉ là hôm nay trước sau khác biệt quá lớn. Thấy người khác kinh hô bỏ chạy, cũng nhịn không được mà hùa theo.
Trước cửa Tống Viện, người ngã ngựa đổ.
Thanh Nhai Lục Hiền sớm đã dự liệu từ trước, không hề động đậy.
Bọn họ cười sung sướng.
Gieo gió gặt bão, Diệu Yên đẹp nhất ngươi lại dám bất kính thì đến mà đối diện với quái vật xấu xí nhất này đi.
Trong một mảnh hỗn loạn, Lưu Thiên Hàn đột nhiên giơ tay ra, đẩy mạnh lưng Hà Thanh Thanh.
“Quái vật” đột nhiên ngã vào hướng Tống Tiềm Cơ.
Mạnh Hà Trạch ấn kiếm:
“Tống sư huynh cẩn thận!”
Ý cười của Thanh Nhai Lục Hiền càng sâu hơn.
Không ngoài dự liệu, cho dù là ai, một khi bị quái vật nhào đến trước mặt cũng nhịn không được mà công kích.
Đây hoàn toàn là phản ứng bản năng của những tu si khi họ cực độ sợ hãi, ghê tởm, chán ghét.
Tống Tiềm Cơ một khi đã bị chọc giân, ra tay đả thương người, vậy bọn họ vì bảo vệ đồng môn mà ra tay, tất cả đều hợp tình hợp lí.
Ngươi không phải không biết phân biệt xấu đẹp sao? Sao nhìn thấy Hà sư muội còn bị doạ đến mức động thủ?
Hà Thanh Thanh ngã nhào về phía trước, nhắm chặt hai mắt.
Nàng đã quen chịu đựng đau khổ, do vậy trên mặt chẳng chút biểu tình, một giọt lệ cũng không hề rơi xuống.
“Ngươi không sao chứ?”
Ngoài dự liệu, không hề bị đánh, cũng không ngã xuống đất mà ngược lại được một đôi tay đỡ lấy.
Nàng ngửi thấy hương thơm hoa tử đằng, nghe thấy trên đầu vang lên một đạo thanh âm, vô cùng lãnh đạm nhưng lại dịu dàng.
Hà Thanh Thanh mở mắt, thấy một vị thiếu niên lang dung mạo tuấn mĩ, dáng người thon dài đang đỡ lấy nàng.
Trong mắt ngoại trừ kinh ngạc thì không còn cảm xúc nào khác. Cho dù kinh ngạc cũng chỉ là thoáng qua.
Mạnh Hà Trạch nghĩ nguy hiểm thật, người này không phải đến để làm hại Tống sư huynh .
Tống Tiềm Cơ cũng thầm nghĩ nguy hiểm thật, nếu không phải hắn ra tay đủ nhanh, người này suýt nữa đã xô ngã giàn đậu que của hắn rồi.
Mầm đậu que mỏng manh, không chịu nổi va đập.
Tống Tiềm Cơ đỡ người dậy, tiến lên trước ba bước.
Sau khi xác định đã tránh xa vườn rau mới buông tay, ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi đối phương:
“Vậy rốt cuộc các ngươi muốn ta xem cái gì?”
Hắn từ tận đáy lòng cảm thấy nghi hoặc.
Có tà tu tu luyện cổ độc trong thân thể người sống, thời gian dài, cho dù có lấy cổ ra thì khuôn mặt nạn nhân cũng bị tổn thương, trừ phi chặt xương cắt thịt bằng không không thể hồi phục. Hắn đã từng gặp qua rất nhiều, sớm đã không còn thấy kì lạ nữa.
Đời trước có những tà tu như thế này mà Hoan Hỉ Thiền của Tà Đạo Chi Chủ cũng không tính là công pháp âm hiểm ngoan độc nhất.
Hắn vô thức mà nhìn Mạnh Hà Trạch.
Mạnh Hà Trạch hơi giật mình, hổ thẹn cúi đầu. Vị nữ tu kia chỉ là tu vi thấp kém, dung mạo hơi khác thường mà thôi. Ta mới nãy lại ngạc nhiên như vậy, quả nhiên đã làm cho Tống sư huynh lòng sinh bất mãn.
Ngày mai nên nấu mì gì để chuộc lỗi bây giờ?
Sự hoảng sợ của Thanh Nhai Lục Hiền cũng xuất phát từ đáy lòng.
Bọn họ trơ mắt nhìn Tống Tiềm Cơ đỡ Hà Thanh Thanh dậy, như không thấy gương mặt quỷ kia, thậm chí còn thản nhiên mà bước ba bước.
Tống Tiềm Cơ tiến lên, sáu người kia liền lui lại, lui đến khi cả đầu đều là mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.
Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ, người này thật sự không biết phân biệt xấu đẹp sao?
Đây là không phân biệt nổi là người hay là quỷ!
Thiếu niên họ Mạnh kia cũng không bình thường.
Ngoại môn Tống Viện, thật khủng bố.