Hoa Vi Sơn núi non san sát nhau, bên ngoài nhìn có vẻ nguy hiểm nhưng bên trong lại rất tươi đẹp, có huyền tuyền, thác đổ, ao hồ trong vắt.

Trong số đó, Hồ Dao Quang là đẹp nhất, như mặt gương lưu ly được khảm vào thung lũng xanh mướt, muôn trùng sóng biếc.

Ở ven hồ, có sáu vị tu sĩ thiếu niên đang vừa đi vừa cười nói với nhau. Bọn họ mặc xuân sam khinh bạc, y sắc tươi sáng diễm lệ, phối sức đẹp đẽ quý khí, thậm chí có chút khoa trương.

Bóng nước phản chiếu hình dáng núi non, cũng phản chiếu nét tươi cười của bọn họ.

Hoa xuân thi nhau đua nở, nhưng ý cười của bọn họ lại nhàn nhạt ủ rũ.

Khi một người ở trong hoàn cảnh được hậu đãi, mọi mong muốn đều được đáp ứng, lại không có chí hướng lớn hơn, tâm trạng chán ngán thì sẽ theo thói quen lộ ra vẻ ủ rũ này.

Làm khách cũng có thể mệt mỏi, đãi khách lại phải vực lên mười hai phần tinh thần. Hai vị chấp sự Hoa Vi Tông đi theo sau lưng họ, lấy trích dẫn trong sách ra mà bình luận phong cảnh, xen kẽ vào đó giới thiệu lịch sử huy hoàng của tông môn mình.

Hai người phải dùng đủ mọi kĩ năng, nói năng lưu loát hùng hồn. Nhưng đám thiếu niên lang phú quý này lại chẳng có mấy hứng thú.

Vốn tưởng rằng dựa vào thân phận của bọn họ cũng nên do đại đệ tử Viên Thanh Thạch tự mình tiếp đón. Nhưng Viên Thanh Thạch bận đến mức không thấy bóng dáng đâu, Trần Hồng Chúc cũng đi tiếp đãi người khác.

Hoa Vi Tông chỉ phái hai chấp sự trẻ tuổi qua tiếp đón bọn họ. Nhưng dọc đường họ đều được cực lực nịnh hót, nhiệt tình nên chút bất mãn trong lòng sớm đã tiêu tan. Vì vậy liền đáp lại mấy lời khách sáo không đáng tiền:

“Hoa Vi Tông không hổ là đại tông môn độc bá Thiên Tây Châu, địa linh nhân kiệt, phong cảnh tươi đẹp”.

“Hoa Vi tam cảnh, quả nhiên danh bất hư truyền”

Một vị chấp sự cười đáp:

“‘Vân Hải Cẩm Lý’ (cá chép nơi biển mây), ‘Sơn Đỉnh Tinh Đài’ (đài ngắm trăng nơi đỉnh núi,) hai nơi này bốn mùa đều có thể đi, chư vị cũng đã xem qua. Nơi cuối cùng này là ‘Dao Quang Hạm Đạm’ (hồ sen Dao Quang) phải chờ đến giữa hè mới phô bày hết vẻ đẹp…”.

Lời còn chưa nói hết đã bị người cắt ngang.

“Thuở nhỏ ta cùng gia phụ đến bái phỏng chưởng môn Hư Vân chân nhân, đã từng thấy mười dặm liên hoa nơi Hồ Dao Quang, lá cao tận trời, quả thật đẹp không sao tả xiết. Nhưng Hồ Dao Quang đã thành cảnh cũ, lúc đến đây ta nghe nói Hoa Vi Tông gần đây còn có ‘cảnh mới’ đúng không ?”.

Người nói chuyện mười sáu mười bảy tuổi, thân mặc áo gấm lục sắc, đội thuý sắc châu quan, lời nói khách khí lễ phép nhưng thần sắc lại kiêu ngạo.

Những tu sĩ thiếu niên khác nghe thấy hai chữ “cảnh mới”, hai mắt đều sáng lên. Bọn họ mặc phải mặc đồ mới, pháp khí cũng phải dùng pháp khí mới, chơi phải chơi cái mới, tự nhiên thưởng cảnh cũng không muốn giống người khác thưởng cảnh cũ, nếu không sao có thể thể hiện sự khác biệt.

Hai vị chấp sự nhìn nhau, một người đứng ra giải thích:

“Thật ra cũng không phải là cảnh mới gì, chỉ là một toà tiểu viện nơi tẩm xá ngoại môn mà thôi, gọi là ‘Tống Viện’. Trong viện có một vị danh nhân, tên là Tống Tiềm Cơ”.

“Ta đã từng gặp qua rất nhiều danh nhân! Nhưng lại không biết người kia là danh nhân như thế nào?”.

Một vị thiếu niên khác mặc áo bào màu xanh khói lên tiếng hỏi.

Chấp sự đáp:

“Nơi ở của hắn khách đến đầy nhà, mỗi ngày đều có người đến bái phỏng”.

“Thiên hạ mọi thứ đều vì chữ lợi, hắn nhất định có rất nhiều tiền!”.

Chấp sự lắc đầu:

“Không, hắn không có tiền. Hơn nữa hắn cũng không nhận nhiệm vụ, cũng không làm công, toàn bộ sinh hoạt đều do ngoại môn đệ tử khác cung cấp nuôi dưỡng hắn”.

“Tu sĩ cấp thấp đều sợ hãi cường quyền, hắn nhất định rất hung ác!”.

Chấp sự phủ nhận:

“Không, những đệ tử kia đều cam tâm tình nguyện”.

Đám thiếu niên đều tấm tắc khen lạ:

“Quả thực là kỳ nhân, chúng ta có thời gian cũng đi xem xem”.

Chấp sự nói tiếp:

“Không chỉ có vậy, hắn còn từng có duyên gặp mặt Diệu Yên tiên tử một lần nơi Thệ Thuỷ Kiều trên Chủ phong. Sau khi trở lại, liền nói một câu rất nổi tiếng”.

Tiếng kêu kinh ngạc, tiếng vui cười đột nhiên ngưng bặt. Gần đây liên quan đến Diệu Yên, lại có một câu nói nổi tiếng, thì chỉ có một người duy nhất mà thôi.

“Ôi ta cứ tưởng là ai. Hoá ra chính là hắn!”. Một vị thiếu niên mặc áo bào màu xanh mạ lạnh lùng hỏi:

“Chỉ là một ngoại môn đệ tử lại có thể kiêu ngạo, không biết trời cao đất dày đến thế, vậy mà quý phái không quản sao?”.

Chấp sự cười khổ đáp:

“Mặc dù hắn nói năng ngạo mạn vô lễ nhưng lại không làm trái môn quy. Giới Luật Đường trước nay đều tuân theo quy củ mà làm việc, định tội hắn thế nào đây?”.

Đúng khi bầu không khí đang lạnh lẽo thì thiếu niên mặc áo bào lục sắc, người khơi chuyện đầu tiên cười nói:

“Không sai. Làm gì có môn phái nào có quy định ‘Không được phép nói xấu Diệu Yên tiên tử’ chứ, chúng ta tới Hoa Vi Tông làm khách, cũng không thể không nói đạo lý”.

Hắn xoay người về hướng hai vị chấp sự, lễ phép lại thẳng thắn đuổi khéo:

“Sư huynh đệ chúng ta có chút chuyện cần bàn, hai vị hôm nay vất vả rồi, không cần phải tiễn nữa”

Chấp sự hành lễ cáo từ, trước khi rời đi tựa như có chút lo lắng mà dặn dò bọn họ:

“Chư vị thân phận tôn quý, hà tất phải lấy ngọc đẹp đánh đá cứng, so đo với người kia. Nếu bởi vậy mà làm trái môn quy, phá hoại quy tắc của nhã hội, ngược lại không đáng giá”.

Mấy thiếu niên kia cũng không thèm để ý, chỉ lo thảo luận với nhau:

“Tên kia thật gan to, nhất định phải dạy cho hắn một bài học, để hắn biết lời gì nên nói, lời gì không được phép nói”.

“Gượm đã, người không biết không có tội, vạn nhất hắn không biết phân biệt xấu đẹp thật chứ không phải cố ý bất kính với tiên tử thì sao? Chúng ta lại tuỳ tiện tìm hắn gây rắc rối, vô cớ xuất binh, như vậy thật không hay”.

“Trên đời này, trừ khi là bị mù, chứ không có kẻ nào mắt sáng mà lại không biết phân biệt đẹp xấu! Ta ngược lại cho rằng hắn đang dùng lời nói như vậy nhằm thu hút sự chú ý của tiên tử”.

“Lần đại hội này, Hoa Vi Tông là chủ, chúng ta chỉ là khách, hành sự ở địa bàn người ta, không thể không chiếm lý”.

Thiếu niên mặc áo màu xanh nhạt chợt nói:

“Thật ra muốn thăm dò một người có thật sự không biết phân biệt đẹp xấu hay không thì ta có một cách không thể đơn giản hơn”.

“Cách gì?”.

“Đi mời Hà sư muội”.

Ba chữ “Hà sư muội” vừa thốt ra, đám người liền bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, đồng loạt nở nụ cười. Nhưng nụ cười kia lại không có ý tốt, thập phần cổ quái.

Thiếu niên mặc áo xanh nhạt lại nói tiếp: “Đợi hắn gặp được Hà sư muội, là hắn vi phạm quy củ trước, đến lúc đấy chúng ta muốn làm sao thì làm!”.

Kế hoạch đã định, binh chia làm hai đường. Ba người đi tìm Hà sư muội, ba người đi Tống Viện tiền trạm.

---------

Sắc trời gần hoàng hôn.

Đường đến Tống Viện có rất nhiều lối, nhưng có một lối là dễ thấy nhất. Nó được ngoại môn đệ tử lát lại bằng những phiến đá xanh, bên đường trồng đủ loại hoa tươi.

Ngày xuân, hoa tươi gọi tới bướm ong chập chùng.

Ba người bước đi trên con đường này, tâm thần hoảng hốt, phảng phất như đã rời khỏi Hoa Vi Tông, tiến vào vùng nông thôn nơi phàm thế, chuẩn bị đến bái phỏng một vị ẩn sĩ.

Đường đi quanh co, một phiến cửa sơn son thiếp vàng nằm phía sâu nhất nơi cỏ cây hoa lá.

Mặt trời rọi ánh hoàng hôn. Ánh nắng vàng rực chiếu qua hai hàng rào tre, rọi lên ba đoá Phượng Tiên Hoa đỏ sắc.

Hàng rào cắm năm sáu thanh gỗ, dây leo xanh tươi men theo thanh gỗ leo lên, những phiến lá đung đưa trong gió, xanh tươi chói mắt.

“Linh thảo gì đây?”. Một vị thiếu niên mặc y sam thuỷ lục ngạc nhiên hỏi:

“Phải chăng là Trú Dạ Thảo?”.

“Lá của Trú Dạ Thảo nhỏ hơn, trông giống Ly Thảo hơn”.

Bọn họ càng nói càng thấy kì lạ, cuối cùng lại thành tranh cãi nhau.

Bên cạnh chợt vang lên một tiếng cười khẽ:

“Các ngươi mau tới xem, vậy mà có người không biết đậu que!”.

Đậu que? Đậu que nào? Đậu que mà người phàm hay ăn á?

Sắc mặt ba người đột nhiên đỏ bừng, trong tay nắm chặt pháp khí, đang muốn xuất chiêu thì quay đầu liền thấy một thiếu nữ với thần sắc hoạt bát, nụ cười khả ái.

Tức mà không xả ra được, càng bị đè nén.

“Chu sư tỷ, đừng cười nữa. Xem cách ăn mặc của họ, chắc là môn phái khác cử tới dự đại hội”. Người bên cạnh nhắc nhở.

Cách ăn mặc của ba người này quả thật có chút đặc sắc.

Thanh Nhai Thư Viện, đại nho như mây, cũng có không ít tu nhị đại có tư lịch. Bọn họ sẽ không mặc y phục cũ của năm trước, mà mỗi năm đều sẽ thay đổi thành y phục đang thịnh hành với màu sắc và chất vải khác nhau.

Chúng mặc dù trông không được đẹp nhưng lại đắt. Mùa xuân này vừa hay là đang thịnh hành màu xanh. Xanh nhạt, xanh lá mạ, xanh bóng, đậm đậm nhạt nhạt, loá cả mắt.

Chu Tiểu Vân chợt nghĩ đến mấy cọng hành trong ruộng của Tống Tiềm Cơ. Hoá ra đây là ba cọng hành. Nàng không nhịn được mà che miệng cười.

Ba người cảm thấy đang bị cười nhạo, mất hết mặt mũi, sắc mặt khó coi. Thiếu niên mặc áo xanh lá mạ hừ lạnh một tiếng:

“Nơi đây có phải là tệ xá của một vị đạo hữu gọi là Tống Tiềm Cơ không?”.

Chỉ thấy thiếu nữ được gọi là Chu sư tỷ kia vươn một ngón tay ra chỉ:

“Trên đấy có chữ mà”

Lần này nàng không cười, biểu tình trên mặt lại như đang hỏi ‘Chẳng lẽ các ngươi không biết chữ à’.

Ba người tiến lại gần, quả nhiên thấy cạnh cửa treo một khối mộc bài nhỏ, đoan chính mà khắc hai chữ “Tống Viện”.

Tức thì ba người tức điên lên, vận đủ khí thế mà quát:

“Thỉnh được gặp Tống đạo hữu!”.

“Thỉnh Tống đạo hữu -------“.

Một tiếng “kẽo kẹt” vang lên, cửa son đột nhiên mở ra. Một thiếu niên mặc tạp dề trắng xuất hiện bên cạnh cửa.

“Có việc gì không?”. Hắn lạnh lùng hỏi.

Ngũ quan thiếu niên thanh tú, hắn ôm tay đứng thẳng cạnh cửa mang theo một loại khí thế anh hùng ‘một người giữ cửa quan, vạn người không mở được’.

Ba người đều ngơ ngẩn. Vị thiếu niên oai hùng này là Tống Tiềm Cơ sao? Quả nhiên cuồng vọng, không biết trời cao đất dày. Oan gia ngõ hẹp, kẻ có dũng khí tất chiến thắng, không thể bị khí thế của hắn đánh bại.

Thiếu niên mặc áo xanh lá mạ đi đầu vung tay lên ngạo mạn nói:

“Ba trong số Thanh Nhai Lục Hiền, Chiêm Đăng Cao, Tằng Lương Tuấn, Tào Bác Học, đến bái kiến Tống đạo hữu”.

Bất kì một kẻ nào đến bái phỏng Tống Viện đúng vào giờ cơm đều sẽ không được Mạnh Hà Trạch chào đón.

Mì còn đang ở trong nồi, nước sôi sủi bọt trắng xoá, rau đã nhặt để trong thau đồng, còn chưa cho vào nồi.

Lúc này, Mạnh Hà Trạch thấy ai cũng đều chỉ thấy vẻ mặt thiếu dấm thiếu muối muốn đến cọ cơm.

“Thanh Nhai cái gì Hiền? Mặn lắm không?” (Hiền trong Lục Hiền là贤 đồng âm với từ “mặn” 咸, đều đọc là xián). Hắn cau mày:

“Chưa từng nghe nói qua”.

Ba người không ngờ hắn kiêu ngạo như vậy. Nếu không phải đến môn phái khác làm khách, ít nhiều có điều cố kỵ, thì cái tên đệ tử nho nhỏ có thân phận thấp hèn, tu vi phổ thông này đã sớm bị thư đồng bên ngươi bọn hắn đập cho vỡ đầu rồi.

“Nhãi ranh vô lễ!”.

Mạnh Hà Trạch nghe vậy ánh mắt càng lạnh hơn, một tay cởi bỏ tạp dề, bước lại gần.

“Tiểu Mạnh”.

Đương lúc giương cung bạt kiếm. Trong viện đột nhiên vang lên một đạo thanh âm. Trầm thấp, thanh lãnh, có chút mơ hồ.

Thiếu niên đang chặn trước cửa nghe thấy liền thu hồi sự sắc bén, xoay người vào trong viện:

“Tống sư huynh, huynh tỉnh rồi à? Mì sắp xong rồi đây”.

Nụ cười của hắn nhiệt tình vui vẻ, tựa như trở thành một người khác vậy.

Thiếu niên rời khỏi cửa, ba người mới nhìn thấy cảnh sắc trong viện.

Một mảng xanh xanh đỏ đỏ, tràn đầy xuân sắc. Dưới giàn hoa tử đằng đặt một chiếc ghế dựa, một bàn đá. Người nói chuyện trên người phủ đầy cánh hoa màu tím nhỏ xinh, vừa đứng dậy vừa lấy tay áo phủi phủi y phục.

Rất rõ ràng, ban nãy hắn mới nằm chợp mắt dưới giàn hoa.

Hoá ra đây mới là Tống Tiềm Cơ. Quả thực ngoại hình rất đẹp trai, nhưng có thiếu niên khí thế bức người kia ở đây, người này càng hiện lên vẻ lười biếng ôn hoà, chẳng có gì đặc biệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play