Đến cả khi bị kéo tới Chấp sự đường rồi, Triệu Tế Hằng vẫn còn cao giọng mắng chửi:
“Sao các ngươi dám đối xử với ta như vậy, ta sẽ nói cho thúc phụ ta biết”
“Đủ rồi”, Triệu Ngu Bình xoa xoa giữa hai chân mày.
Rõ ràng tuổi tác không sai biệt nhau lắm, vì sao Tống Tiềm Cơ thì tâm tư thâm trầm khó đối phó, Mạnh Hà Trạch thì thủ đoạn tàn nhẫn không muốn sống, giống như dã thú khát máu.
Chỉ có cháu ruột của mình là như đồ ngốc, vội vàng trở thành đồ ăn cho người khác.
May mắn vãn bối ưu tú trong gia tộc vẫn nhiều như mây, cho dù thiếu đi một người như Triệu Tế Hằng thì gia tộc vẫn có người kế tục. Trong lòng hắn hơi cảm thấy an ủi.
Hắn sinh ra ở Triệu Gia Thanh An quận thuộc Thiên Bắc châu nhưng không phải thuộc dòng chính. Hoa Vi Tông Xích Thủy phong phong chủ Triệu Thái Cực mới chính là dòng chính.
Triệu Gia là danh môn vọng tộc, là tu tiên thế gia, không chế toàn bộ Thanh An Quân, cho dù không phải dòng chính nhưng cũng vẫn dựa lưng vào đại thụ, so với những tu sĩ bình thường thì bối cảnh nổi bật hơn.
“Không được tiếp tục đi trêu chọc Tống Tiềm Cơ nữa. Sau này có gặp hắn cứ coi như không thấy là được. Ngươi minh bạch không?”, Triêu Ngu Bình có tâm dạy dỗ vài câu, nhìn thấy vãn bối của mình phẫn nộ, ủy khuất, hai mắt rưng rưng, hắn chỉ có thể thở dài mệt mỏi:
“Quên đi, đi chơi đi. Nhớ đừng trở về quá muộn, ngươi vừa tiến vào nội môn, phải lưu lại ấn tượng tốt cho sư phụ cùng các sư huynh của ngươi.”
Triệu Tế Hằng nhận được một túi linh thạch nặng trĩu, biểu lộ oán giận nhất thời biến đổi, trong miệng lẩm bẩm “mấy ngày không gặp, không biết các cô nương còn tốt không”. Hắn bước nhanh xuống lầu, áo bào tung bay theo gió.
“Chúc mừng ngài”. Chấp sự trẻ tuổi lúc này mới dám bước lên nói
“Chúc mừng cái gì?” Triệu Ngu Bình cười lạnh, “Ngươi cho rằng Tế Hằng đã vào được nội môn, chùng ta cũng đã hòa hảo với Tồng Tiềm Cơ, hiện tại mọi chuyện liền ổn thỏa sao?”
“Tống Tiềm Cơ vừa rồi cũng đã nhận lấy lễ vật, còn thật khách khí nói cảm ơn mà….”
“Ngươi có nhìn thấy ánh mắt của hắn không?”, Triệu Ngu Bình lắc đầu, “Loại người như hắn, tâm cơ thủ đoạn rất nhiều. Một khi đã kết oán thì không thể lưu lại được. Ngươi nếu không động thủ với hắn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ giết ngươi”
Trong lòng chấp sự trẻ tuổi căng thẳng, toát mồ hôi lạnh. Nếu Triệu Ngu Bình thật xảy ra chuyện, đám tiểu lâu la bọn họ sẽ bị đẩy ra gánh nồi đầu tiên.
“Ngươi sợ cái gì? Đây cũng không phải ý của ta”, Triệu Ngu Bình một tay chỉ lên trời nói, “Là ở trên”
Chấp sự trẻ tuổi nhanh chóng liếc mắt hướng Xích Thủy Phong một cái rồi lại gục đầu xuống
Trên Càn Khôn Điện, Triệu Thái Cực nổi lên sát tâm với Tống Tiềm Cơ, phẫn nộ xuất ra một kiếm. Nhưng lại bị Hư Vân chân nhân ngăn cản, hơn nữa còn thay đổi ý định muốn lưu hắn lại đến Đăng Văn đại hội. Điều đó không thể nghi ngờ khiến cho Triệu Thái Cực rất bất mãn.
Chuyện này có rất ít người biết. Trừ bỏ bảy người trên điện đêm đó, còn có Triệu Ngu Bình cũng biết.
Lúc này, chợt có một vị chấp sự bước nhanh qua cửa vào trong, ghé sát tai Triệu Ngu Bình thấp giọng bẩm báo. Nghe xong, Triệu Ngu Bình hơi giật mình, biểu tình dần trở nên kinh ngạc sau đó liền cười to:
“Hắn thật sự nói như vậy sao?”
“Thiên chân vạn xác. Gần như toàn bộ đệ tử ngoại môn cùng mười vị đệ tử Giới luật đương đều nghe thấy”
Triệu Ngu Bình nheo mắt lại.
Chính mình còn đang lo tìm không được thanh đao thích hợp, Tống Tiềm Cơ vậy mà liền tự đưa tới, đúng thật là người tính không bằng trời tính mà.
Nếu không có những người xuất thân danh môn theo đuổi cuồng nhiệt thì thanh danh “Đệ nhất mỹ nhân “ của Diệu Yên từ đâu mà có chứ.
Không ít người đã coi danh dự của Diệu Yên tiên tử còn quan trong hơn cả của họ. Bất kính với Diệu Yên tiên tử còn nghiêm trọng hơn cả bất kính với chính họ.
Bọn họ là những người nắm giữ quyền nói chuyện của cả thế hệ trẻ tuổi của Tu chân giới. Đối với những thứ họ thích, họ không cho phép người khác tỏ ra không thích.
Đối với nam tu sĩ nói Diệu Yên tiên tử không tốt, bọn họ sẽ đi “giảng đạo lý” với người đó. Đối với nữ tu sĩ nói Diệu Yên tiên tử không tốt, bọn họ sẽ gán cho người đó cái nhãn lòng dạ hẹp hòi, ghen ghét nhân tài.
Dần dà, không ai nguyện ý chê bai Diệu Yên tiên tử trước mặt người khác.
Chỉ có Tống Tiềm Cơ là không biết lại đang phát điên cái gì nữa. Việc này không hề giống với việc nhảy khỏi Đoạn sơn nhai lúc trước, nhìn thì như đang tìm chết nhưng vẫn có thể nhảy ra được một con đường sống.
Tống Tiềm Cơ nhất thời miệng lưỡi nhanh nhẹn nhưng lại chọc phải vô tận phiền toái không đáng có.
“Đăng Văn đại hội luôn có người tới trước”, Triệu Ngu Bình hỏi: “Người của Tiêm Âm môn và Thanh Nhai thư viện khi nào thì tới?”
“Mười ngày sau”
“Quá chậm, mau an bài Vân thuyền đi tiếp đón bọn họ”
Chấp sự trẻ tuổi liên tục gật đầu.
Triệu Ngu Bình lấy ra trà cụ, bắt đầu nấu nước, phân phó nói:
“Trước khi bọn họ tới, ta muốn toàn bộ đệ tử nội môn ngoại môn Hoa Vi Tông, từ trên xuống dưới, đều biết Tống Tiềm Cơ đã nói câu nói kia”
Bình trà lưu li khắc hoa ngũ sắc, phối cùng với trà mới. Nước trà màu hổ phách phản chiếu lên những đóa hoa đào ngoài cửa sổ. Trà còn chưa uống nhưng người đã say.
Thật hay cho một câu Hồng phấn khô lâu.
****
Tống Tiềm Cơ lúc này đang xử lý những cành trúc để làm mấy cái hàng rào. Mạnh Hà Trạch chuyển động xe lăn đi theo hắn, muốn hỗ trợ hắn nhưng không làm gì được, chỉ có thể thi thoảng đưa cho hắn sợi dây hay cái kéo.
“Tống sư huynh, ngươi không luyện kiếm sao?”, Mạnh Hà Trạch theo sau một lúc lâu, nhịn không được thắc mắc, “Ngươi không thu nạp linh khí, không đả tọa tu luyên sao?”
“Không luyện”
“Có phải do ta ở đây nên ngươi cảm thấy không tiện không? Vậy ta sẽ lập tức đi ra ngoài”
Tống Tiềm Cơ chỉ có thể giải thích: “Hôm nay không muốn tu luyện”
Mạnh Hà Trạch cảm thấy khó xử.
Không muốn tu luyện là một chuyện rất không tốt, nếu là người khác, ta nhất định sẽ đốc thúc hắn đứng lên, lười biếng sẽ không có kết cục tốt.
Nhưng đây lại là Tống sư huynh.
Trước kia Tống sư huynh đã quá mức cần cù và kỷ luật, sớm nên nghỉ ngơi một chút sẽ tốt hơn
Dù cho không tu luyện cũng không sao. Chỉ cần chính mình nỗ lực tu luyện là có thể bảo hộ được hắn, nỗ lực tiết kiệm là có thể mua linh thảo đan dược cho hắn, nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn là có thể giúp hắn cưới đạo lữ…. Ách, cái này giống như không thích hợp lắm.
Tóm lại chỉ cần mình nỗ lực là có thể đưa hắn lên tiên đồ.
Trước biểu hiện dị thường của Tống Tiềm Cơ, Mạnh Hà Trạch tự mình suy nghĩ thông suốt, tuy nhiên vẫn có một việc làm hắn thấy canh cánh trong lòng:
“Tống sư huynh, lúc nãy, ngươi vì sao lại nói câu nói kia?”
“Lời nào?”
“Hồng phấn khô lâu, Diệu, Diệu….” Nửa câu sau, hắn thấy thật sự khó mở miệng được, chỉ có thể nhỏ giọng thì thầm.
Trông thấy Mạnh Hà Trạch như vậy, Tống Tiềm Cơ nhịn không được phải bật cười, đôi tay không giữ được ổn định khẽ run lên, làm hỏng mất một cành trúc xanh biếc.
Mạnh Hà Trạch nóng nảy nói: “Ngươi vì cái gì không thích Diệu Yên tiên tử, nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mà?”
Tống Tiềm Cơ hỏi lại: “Đẹp như thế nào?”
Mạnh Hà Trạch nhất thời bị câu hỏi này làm cho ngây ngốc, kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn.
Tống Tiềm Cơ thay đổi cách hỏi khác: “Ngươi vì cái gì sẽ cảm thấy Diêu Yên xinh đẹp?”
“Điều này còn cần lý do sao, người nào mới bước vào Tu chân giới đều sẽ biết”
Mạnh Hà Trạch vốn cho rằng nét đẹp của Diệu Yên là một chuyện thường tình cơ bản vậy, ai ai cũng đều biết , giống như mặt trời mọc đằng Đông lặn đằng Tây, hay tu luyện phải dùng linh thạch vậy.
“Dùng mạo nàng đẹp không tì vết, thiên phú cao, am hiểu âm luật, thiện lương ôn nhu…”
“Những điều đó có thật không?” Tống Tiềm Cơ cạo cạo cành trúc trong tay. “Chính mắt ngươi nhìn thấy sao? Ngươi hiểu biết về nàng còn xa không bằng hiểu biết về Chu Tiểu Vân, vì cái gì ngươi không cảm thấy Chu Tiểu Vân là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân?”
Mạnh Hà Trạch ngơ ngẩn nói: “Nhưng mọi người đều nói nàng đẹp nhất”
“Bởi vì có rất nhiều người theo đuổi nàng, khen ngợi nàng nên ngươi liền cũng cảm thấy nàng đẹp nhất sao?”, Tống Tiềm Cơ nói, “Vậy ngươi là thích nàng hay là thích cái thanh danh của nàng?”
“Ta không biết. Vấn đề này ta chưa từng cân nhắc qua”
Mạnh Hà Trạch buồn rầu nhíu mày nói.
Vấn đề của Tống Tiềm Cơ hắn không cách nào trả lời được.
Đẹp như thế nào? Người nào quy định Diệu Yên là đẹp nhất?
Ta căn bản còn chưa từng nhìn thấy nàng, như thế nào biết nàng phù hợp với thẩm mỹ của ta?
Trong đầu Mạnh Hà Trạch hiện lên một đạo linh quang, bỗng nhiên hô: “Không đúng, đây căn bản không phải vấn đề thẩm mỹ của ta”
Diệu Yên là thẩm mỹ của thượng tầng tu sĩ. Trên thế giơi này, xấu đẹp đều do bọn họ định đoạt.
Trong lòng hắn nổi lên một chút tư vị khổ sở, tầng lớp tu sĩ dưới chót như chúng ta bình thường sinh hoạt cũng đã đủ vất vả rồi, mỗi ngày đều phải làm công cho các ngươi, giờ đến cả tiêu chuẩn “xấu đẹp” cũng muốn do các ngươi định ra nữa.
Tống Tiềm Cơ quấn dây thừng quanh các cành trúc sau đó buộc chặt chúng lại:
“Diệu Yên tinh thông thiên âm thuật. Cảnh giới của nàng tuy cao nhưng lại không có quá nhiều tính công kích, lắng nghe tiếng đàn của nàng có thể tăng lên tu vi. Dung mạo của nàng xinh đẹp lại hiểu biết, sẽ không cùng người khác tranh chấp đúng sai. Xuất thân của nàng cao quý lại nhã nhặn ôn nhu lịch sự, thoạt nhìn không quan tâm gì khác ngoài nhạc khúc…. Cho nên, có thể khải quát nàng như sau: Xinh đẹp, hữu ích và ít phiền phức”
Mạnh Hà Trạch bị cách nói này làm cho kinh ngạc đến ngây người: “Theo ý ngươi, bọn họ theo đuổi Diệu Yên cũng không phải vì thật sự thích nàng mà đơn giản là đối với chính mình có chỗ lợi sao”
“Những nữ tu giống như Diệu Yên rất dễ dàng bị người khác lợi dụng”, Tống Tiềm Cơ vẫn vùi đầu vào điều chỉnh vị trí của rào trúc, bình tĩnh nói, “Diệu Yên là thước đo cho sự hoàn mỹ, là hư ảnh ký thác ảo tưởng nhưng tuyệt không phải một người sống thật sự. Điều này đối với nàng thật không công bằng nhưng đó là sự lựa chọn của chính nàng”
“Ta không biết sao cứ có cảm giác ngươi thật hiểu nàng”, Mạnh Hà Trạch lẩm bẩm tự nói
Tống Tiềm Cơ đã buộc tốt hai cái rào trúc. Hắn còn không có hạt giống, lục hết cả nhà cũng chỉ tìm thấy ba củ khoai tây. Khoai tây đã mọc lên mấy chồi non xanh nhạt, hắn càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, quyết định sẽ trồng chúng nó trước tiên.
“Tống sư huynh, nếu ngươi không thích Diệu Yên”, Mạnh Hà Trạch vốn định cùng chung chí hướng với hắn, “Từ giờ trở đi, ta cũng sẽ không…”
Thiếu niên ậm ừ nửa ngày, lại rất khó nói ra được những lời nói trái lương tâm mình.
Tống Tiền Cơ rốt cuộc buông những củ khoai tây bảo bối trong tay xuống, quay đầu lại nhìn hắn.
“Nếu ngươi 40 hoặc 400 tuổi, khả năng ta sẽ khuyên ngươi. Nhưng hiện giờ ngươi mới chỉ mười bốn, ngươi thích cái gì liền cứ lớn tiếng nói, ngươi nghĩ cái gì liền liều mạng mà tranh. Phạm sai lầm thì sửa, gây tai họa thì phải có trách nhiện. Không cần cố kỵ bất luận kẻ nào, càng không cần để ý đến ta”
Trời đất bao la, tuổi trẻ là lớn nhất
Đời này, Mạnh Hà Trạch chỉ cần không làm Tà đạo chi chủ, thích lăn lộn thế nào cũng được.
Ánh mắt thiếu niên sáng ngời lên, la lớn: “Ta muốn tham gia Đăng Văn đại hội”
“Rất tốt”
“Ta muốn bái một vị sư phụ lợi hại nhất”
“Không tồi”
“Ta muốn làm đại nhân vật”
“Có thể”
Mạnh Hà Trạch bỗng hạ thấp âm thanh; “Ta còn muốn cưới một đạo lữ xinh đẹp, được mọi người hâm mộ vẫn tốt hơn so với bị mọi người chế giễu”
“Ta không phải cha ngươi”, Tống Tiềm Cơ ném củ khoai tây xuống, “Không cần cái gì cũng đều nói với ta”
Tống Tiềm Cơ ném xong chợt bừng tỉnh lại phải chạy ra nhặt lại, sờ sờ chồi non nhỏ, đau lòng nói: “Không có ném hỏng chứ”
Phiến thổ địa mới cải tạo trở nên mềm xốp sạch sẽ, phơi mình trong ánh nắng ấm áp của mặt trời, giống như một chiếc chăn bông xõa tung trên giường, tỏa ra hương thơm độc đáo của bùn đất.
Hắn cắt những củ khoai tây đã nảy mầm thành từng khối nhỏ, mỗi khối đều lưu lại mấy cái mụt mầm rồi đào hố chôn xuống dưới đất.
Mùa xuân là thời điểm tuyệt vời để trồng khoai tây. Chỉ cần có một vài cơn mưa xuân, chúng có thể mọc ra cành lá xanh tươi và nở ra những bông hoa tử đinh hương nhỏ.
Giống như Mạnh Hà Trạch ở hiện tại, mặt xám mày tro và chán nản nhưng chỉ cần mượn một trận gió đông, hắn nhất định sẽ như diều gặp gió, một bước lên trời.
“Tống sư huynh, ta sai rồi, ngươi đừng nóng giận”, Mạnh Hà Trạch ngồi trên xe lăn, nhìn thấy Tống Tiềm Cơ phải tự mình đi lấy cái xẻng xúc đất, càng cảm thấy áy náy:
“Chờ thương thế của ta tốt hơn, ta sẽ thay sư huynh trồng trọt”
Tống Tiềm Cơ cả kinh.
Ta chủ tâm có ý tốt muốn an ủi ngươi vậy mà ngươi lại nhớ thương công việc của ta sao?
Vườn rau của ta chỉ lớn có bằng bàn tay như thế này, để ngươi làm thì ta làm cái gì?
“Về y quán mà dưỡng thương cho tốt đi”, Tống Tiềm Cơ mỉm cười, chân thành khuyên, “Trước khi thương thế tốt hơn, đừng tới chỗ ta nữa”
Mạnh Hà Trạch cảm động, liên tục gật đầu.
Tống Tiềm Cơ đã quên mất tiểu tử này trên thân còn có Hồng ngọc Phật châu, tuy tác dụng không bá đạo như “Bất tử tuyền” của hắn nhưng cũng là một kiện thượng đẳng pháp khí hộ chủ siêu đẳng.
Hơn nữa Mạnh Hà Trạch cũng thật cứng rắn, ngắn ngủi mới chỉ hai ngày đã mang theo một đám đệ tử ngoại môn trở lại một cách sống động và mạnh mẽ.
“Tống sư huynh, tin tức về Đăng Văn đại hội đã được Chấp sự đường công bố”, Chu Tiểu Vân đưa ra một tờ giấy như thể đang đưa một bảo vật vậy, “Chúng ta đã sao chép lại cho ngươi một bản. Tất cả quy tắc khi tham gia Đại hội đều ở chỗ này, một chữ cũng không thiếu”
Tống Tiềm Cơ lúc này đang tưới nước cho đám khoai tây mới trồng. Tờ giấy này tuy rằng vô dụng với hắn nhưng hắn vẫn đưa tay ra tiếp nhận và cảm tạ.
Từ mấy ngày trước, đã có tin đồn từ trong nội môn truyền ra. Nhưng khi tin tức về Đại hội chính thức được công bố vẫn tạo nên oanh động thật lớn cho ngoại môn.
Thịnh hội Tu chân giới mười năm mới tổ chức một lần, lần này đến lượt Hoa Vi Tông chủ trì.
Đệ tử ngoại môn của tông môn chủ trì cũng có thể báo danh tham dự. Dù cho không có đăng kí dự thi, chỉ cần làm khán giả bình thường được theo dõi toàn bộ hành trình của đại hội cũng đã đủ để mở rộng tầm mắt, đủ để tự hào suốt quãng đời còn lại rồi.
Tinh thần Mạnh Hà Trạch bỗng trở nên phấn chấn, không chút nào có dấu vết của việc đang bị thương, có cảm giác như đầu hắn bỗng cao hơn một chút, thân thể rắn chắc hơn một chút:
“Tổng cộng có bốn hạng mục: Cầm, kì, họa và thi đấu biểu diễn. Ta xem xét kỹ rồi, chúng ta báo danh thi đấu biểu diễn là tốt nhất. Tống sư huynh, để ta đi báo danh giúp ngươi.”
Tống Tiềm Cơ lại nói: “Ta báo danh thi họa”
Mạnh Hà Trạch kinh hãi hô: “Không được”
“Trước khi ta lên núi cũng từng thích ở nhà vẽ vài bức tranh hoa điểu ngư trùng”, Chu Tiểu Vân uyển chuyển khuyên can: “Nhưng thi họa không giống vậy. Người báo danh hạng mục này phần lớn là thư sinh của Thanh Nhai thư viện, ngày thường chuyên tu vẽ bùa nên nét chữ cứng cáp, những người nghiệp dư như chúng ta sẽ không thể vượt qua bọn họ được đâu”
Mạnh Hà Trạch tiếp tục khuyên: “Còn hai hạng mục khác là Cầm, Kì. Nghe thì giống như là đánh đàn, chơi cờ nhưng thật ra lại là khảo nghiệm thiên âm thuật, trận pháp cùng suy luận, báo danh nhiều nhất là tu sĩ của Tiên Âm môn cùng Tử Vân quan, chúng ta cũng không có khả năng vượt qua bọn họ được đâu”
Đăng Văn, vượt lên những ngọn núi cao để nổi tiếng khắp thiên hạ.
Nhã hội, bất luận là chân chính tao nhã hay chỉ là học đòi văn vẻ, tóm lại đại hội sẽ có rất nhiều sự chú ý, không thể đánh đấm máu lửa giống như luận võ trên lôi đài được.
Rõ ràng có thể trực tiếp so thiên âm thuật, so tạo nghệ trên trận pháp, so vẽ bùa nhưng không, bọn hắn cố tình muốn đổi thành so tấu nhạc, so chơi cờ, so vẽ tranh.
Duy nhất để lại cho nhóm võ tu thi triển thân thủ là hạng mục thi đấu biểu diễn, cũng muốn phải đánh đến cảnh đẹp ý vui, vậy mới kêu là “biểu diễn”.
Tống Tiềm Cơ có thể lý giải được nguyên do. Nếu những đệ tử danh môn thế gia này cũng vì một kiện pháp khí, một khối đất phong mà phải vào sinh ra tử, đánh đến vỡ đầu chảy máu thì bọn họ so với những tán tu chân đất khác có gì khác nhau đâu chứ?
“Không có việc gì đâu. Ta sẽ báo danh thi họa”
Vô luận là đàn xong một khúc nhạc hoàn chỉnh hay đánh xong một ván cờ cũng đều quá chậm, quá mức phiền toái. Chỉ có quy tắc thi họa là đơn giản nhất, có thể tùy tiện vẽ một hai nét bút là được.
Mạnh Hà Trạch lo lắng hỏi: “Ngươi biết vẽ bùa sao?”
Tống Tiềm Cơ trả lời: “Có biết một chút”
Đời trước hắn xuất thân là tán tu, thuật pháp học được rải rác, cái gì cũng biết một chút. Chỉ là loại tụ hội tao nhã này cùng hắn không có nửa điểm liên quan. Hắn luôn phải chạy trốn, chiến đấu cầu sống, không được ngơi nghỉ phút giây nào, cũng không thể dừng lại.
Tống Tiềm Cơ nghĩ, Trần Hồng Chúc chỉ nói là muốn ta lưu lại đến khi Đăng Văn đại hội kết thúc. Ta đồng ý tham gia nhưng ta sẽ không dùng kiếm, mấy người Hư Vân bọn họ cũng không thể làm gì được ta.
Bọn họ đều sợ Tiển Kiếm Trần.
Tống Tiềm Cơ không sợ. Bởi vì, ở đời trước, kể cả đến thời điểm hắn bỏ mạng trên cánh đồng tuyết, cũng không có tin tức nào về Tiển Kiếm Trần được truyền ra, không ai biết hắn còn sống hay đã chết.
Ai bảo “Chúa cứu thế” Vệ Chân Ngọc mới là Thiên đạo chi tử.
Nếu Kiếm thần đã ban cho hắn bàn tay vàng, sau khi thành công cũng nên rút lui, không nên cướp đi ánh hào quanh của hắn.
Kỳ thật không chỉ Tiển Kiếm Trần. Thời điểm khi Tống Tiềm Cơ còn đang phấn đấu ở tầng dưới chót, Tu chân giới đã có một câu là “Một tiên một quỷ, một thánh một thần”.Câu nói này ý chỉ bốn vị Hóa thần cảnh cường giả là “Cầm tiên, Kỳ quỷ, Thư thánh, Kiếm thần”.
Bốn vị tuyệt thế lão đại này chỉ vì hai chữ “Hợp ý” mà đem sở học suốt đời của mình truyền thụ cho Chúa cứu thế, không cầu hồi báo.
Sau khi lưu lại truyền thừa, bọn họ có người chết già tại nhà, có người đau bệnh mà ngã xuống, có người ẩn cư tị thế….
Sau đó, đến lượt thế hệ trẻ tuổi trăm hoa đua nở. “Tà đạo chi chủ” Mạnh Hà Trạch gây nên bao sóng gió. “Bách chiến bất tử” Tống Tiềm Cơ hiệu lệnh quần hùng.
Trải qua thời gian huy hoàng ngắn ngủi rồi cũng như sao băng rơi xuống đất.
Biển to đãi cát, Chúa cứu thế Vệ Chân Ngọc tuy rằng xuất hiện muộn nhưng lại cứu vớt được cả thế giới sắp sụp đổ, dành được nhân tâm của cả thiên hạ.
Sau khi chết, Tống Tiềm Cơ có xem những mảnh nhỏ trên dòng sông dài thời gian, dựa trên nhiều tình tiết, hắn suy đoán Vệ Chân Ngọc hẳn là cùng thế hệ với hắn, cùng lắm là ít hơn hắn vài tuổi thôi.
Nhưng người có đại khí vận như thế tại sao giai đoạn trước lại im hơi lặng tiếng, lại vô danh như vậy.
Trọng sinh một thời gian, hắn cũng hiểu ra, Mạnh Tranh Tiên đời trước có thể có nguyên danh là Mạnh Hà Trạch, vậy cái tên Vệ Chân Ngọc có lẽ cũng là sau này sửa đổi mà ra.
Rất có thể, ở giai đoạn đầu, hắn đã không lộ mặt nhiều, đi theo con đường âm thầm phát tài, tích lũy dài lâu đến hậu kỳ mới có thể bỗng nhiên bùng nổ, ngang trời xuất thế.
Đăng Văn đại hội sắp tới, có rất nhiều người đời trước muốn giết hắn hoặc bị hắn giết, giờ này lại lần nữa sắp lên sàn đấu.
Tống Tiềm Cơ đều không muốn gặp lại bọn họ.
Hắn chỉ muốn từ xa xa nhìn xem vị Thiên đạo sủng nhi, khí vận chi tử kia một cái.
Vệ Chân Ngọc, ngươi sẽ đến chứ?