Tiểu viện của Tống Tiềm Cơ rất nhanh liền được sửa sang lại

Cửa làm bằng gỗ đào, quét lên sơn son tươi đẹp, tay nắm bằng đồng sáng bóng

Trước cửa treo hai chiếc đèn lồng bằng lụa xanh, lụa tơ tằm vẽ hai cành đào nghiêng nghiêng, mang chút ý tứ lãng mạn

Gió xuân thổi qua, lồng đèn khẽ lay động

Tựa như cánh đào xuân ngoài cửa viện bay tán loạn, vô tình rơi lên mặt đèn

Bạn bè của Mạnh Hà Trạch tay chân nhanh nhẹn, vừa chuyển vừa lắp đồ, người nhiều sức lớn

Chu Tiểu Vân còn treo một tấm mộc bài tinh xảo bên ngoài cửa, trên khắc hai chữ ngay ngắn Tống Viện

Tống Tiềm Cơ không thể không thừa nhận, thẩm mỹ của nữ tu đích thực mạnh hơn nhiều so với hán tử thô lỗ như hắn

Mạnh Hà Trạch ngồi trên xe lăn bằng gỗ gật đầu: ‘Không tệ, cũng có chút ra dáng đấy”

“Có chút” là cách nói khiêm tốn, hiện tại tệ xá của Tống Tiềm Cơ tuyệt đối là ra dáng nhất

Chỉ là cửa vừa mở, trong ngoài đối lập, khiến cho trong viện càng có vẻ trống trải tồi tàn

Ghế dựa, chén trà mà Trần Hồng Chúc đã dùng qua đều bị ném đi. Mặt đất bị Tống Tiềm Cơ xới lên, mới chỉ dọn dẹp được chỗ đá vụn cùng cỏ dại, còn chưa kịp làm hàng rào, trồng rau trồng hoa

Còn rất nhiều việc cần làm, giống như mùa xuân này hắn trọng sinh mà đến

Tống Tiềm Cơ vô cùng hài lòng, lại có chút thổn thức

Đời trước nhiều người tranh vỡ đầu muốn đến làm việc thay hắn, đừng nói hắn muốn thay một cánh cửa mới, cho dù muốn đổi cung điện mới cũng có người chắp tay dâng lên

Nhưng đó là vì sợ hắn, hoặc có điều muốn cầu xin hắn

Bọn họ bàn về lợi ích, về trao đổi, duy nhất không bàn tới chính là tình nghĩa và chân tâm

“Cảm tạ các mọi người” Tống Tiềm Cơ nói

“Cảm tạ cái gì!” Chu Tiểu Vân vui vẻ ra mặt: “Tống sư huynh, ngươi khách sáo quá rồi, bọn ta phải đi làm công đây, ngày mai lại đến thay cho ngươi một bộ gia cụ mới”

Hoa Vi Tông thu nhận hàng ngàn ngoại môn đệ tử, tương đương với việc thu nhận một đám tạp dịch lương thấp bao ăn ở

Bọn họ mỗi ngày đều đến Chấp Sự Đường nhận nhiệm vụ, tỉ như đào linh thạch dưới mỏ quặng, hay chải lông hốt phân cho linh thú, chạy việc vặt cho nội môn đệ tử, lấy độ hoàn thành nhiệm vụ để đổi lấy linh thạch ít ỏi

Việc làm nhiệm vụ môn phái được bọn họ gọi là “làm công”

Trừ phi không thiếu tiền giống như Triệu Tế Hằng, chỉ coi ngoại môn như bàn đạp, thuần tuý trải nghiệm cuộc sống

Còn không, “tu luyện” và “làm công” là mâu thuẫn khó mà cân bằng trong cuộc sống của đám ngoại môn đệ tử

Không làm công, không mua được linh thạch hay mượn đọc được công pháp nhưng chăm chỉ làm công lại không có thời gian tu luyện

Mạnh Hà Trạch vì dưỡng thương mà mấy ngày gần đây tạm thời không làm công

Những người khác nói nói cười cười bước ra ngoài, đột nhiên bước chân dừng lại, tiếng cười chợt im bặt

Trước cửa có một người đang đứng, vừa hay chặn ngang đường đi

Người kia thân mặc cẩm y xanh biếc, đầu đội ngọc quan, bên hông đeo bội kiếm, vỏ kiếm khảm bảo thạch đủ các màu sắc khác nhau, vô cùng hoa lệ

Hắn dùng một ngón tay chạm vào tấm mộc bài cạnh cửa, khinh miệt cười nói: “Tống, Viện”

Gió xuân thổi tới hàn ý, bầu không khí vui vẻ trong viện đột nhiên biến mất

Mọi người đem Mạnh Hà Trạch, Tống Tiềm Cơ chặn lại phía sau, cánh giác trừng mắt nhìn người kia

Thiếu gia mặc cẩm y kia lại ngẩng đầu lên nhìn đèn lồng đang lay động, vẫn cười nói như cũ:

“Các ngươi chắc không biết, chợ dưới chân núi ban đêm náo nhiệt hơn ban ngày, các cô nương chốn hoa lâu thắp đèn hoa đào trước cửa, nói ngày mai bắt đầu tiếp khách. Ta xem Tống Viện này, cũng có mục đích tương tự đấy”

Chu Tiểu Vân mặt đỏ bừng: “Triệu Tế Hằng, ngươi thật bỉ ổi!”

‘Ôi đây chẳng phải là Tiểu Chu sư muội sao?” Triệu Tế Hằng giả bộ giờ mới nhìn thấy nàng, kinh ngạc mà tiến về phía trước “Hoa Vi Tông ta tổng cộng chẳng được mấy nữ tu xinh đẹp, giống như muội xinh đẹp như hoa như ngọc, giống loài quý giá như vậy cả ngày đều ở chung một chỗ với bọn chúng thật quá phí phạm của trời”

Mạnh Hà Trạch lạnh lùng hỏi: “Ngươi đến đây làm gì?”

Hắn chuyển động xe lăn, đi ra từ trong đám người, mặc dù đang ngồi trên xe lăn nhưng so với Triệu Tế Hằng đang đứng lại càng tự tin hơn

Triệu Tế Hằng vô thức lùi về sau hai bước, nhưng nghĩ đến người này thân đang mang trọng thương, lại cười rộ lên: “Ta tới tặng lễ vật! Các ngươi lại không muốn đãi khách có chút không thích hợp nhỉ?”

Nói xong liền vẫy tay về hướng ngoài cửa: “Nâng vào đây!”

Bốn tuỳ tùng nâng theo chiếc ghế dựa quen thuộc, chỉnh tề bước qua bậc cửa

“Đặt xuống” Triệu Tế Hằng vênh váo tự đắc “Tống Tiềm Cơ, kiệu hoa này tặng cho ngươi, ngươi lại ngồi thử xem xem”

Trải qua việc “chuyển giấy gặp chưởng môn” ở Giới Luật Đường, Tống Tiềm Cơ đã triệt để nổi danh nơi tam đường

Đệ tử Giới Luật Đường và Chấp Pháp Đường đa phần trước giờ đều chưa từng gặp hay quen biết hắn, mỗi khi có người hỏi đến “Ai là Tống Tiềm Cơ” đều được trả lời rằng:

“Là cái tên đến muộn hôm khảo hạch ngoại môn, ngồi trên kiệu hoa được nâng đến’

Lời này truyền đến tai Triệu Tế Hằng, hắn cười đến mức đấm ngực dậm chân:

“Ta lúc đấy làm sao lại nghĩ tới việc nâng Tống Tiềm Cơ đến quảng trường diễu hành nhỉ, đúng là thiên tài!”

Hắn hôm nay đến đang định trào phúng, vũ nhục đối phương, thuận tiện khoe khoang một phen

Triệu Tế Hằng vỗ tay vịn của ghế dựa: ‘Ngươi nhìn các ngươi xem, lăn lộn lâu như vậy suýt nữa đã bị trục xuất khỏi môn phái, người tiến vào nội môn vẫn là ta. Ta vốn tưởng rằng ngươi gặp được chưởng môn là vì có người chống lưng, thế nào vẫn xám xịt quay về ngoại môn vậy?”

Mạnh Hà Trạch tức giận đến mức suýt nữa ngồi bật dậy, một tay túm ghế dựa, ném bay ra ngoài

Triệu Tế Hằng nhảy ra xa, ỷ vảo việc Mạnh Hà Trạch không đánh được hắn: “Ngươi thích đập thì đập, thích vứt thì vứt. Ngày mai ta vẫn đến tặng. Mặc dù ta ở trong nội môn, đi lại một chuyến cũng có chút rắc rối…”

“Đa tạ”

Triệu Tế Hằng giống như bị sét đánh, hắn đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy Tống Tiềm Cơ tiếp được ghế dựa, khuôn mặt tươi cười

“Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói đa tạ ngươi” Tống Tiềm Cơ kéo theo ghế dựa, tìm một chỗ thích hợp bên cạnh bàn đá đặt xuống “Cũng thoải mái đấy”

Có người tặng không, hắn đỡ phải đi mua, chuyện tốt

Vừa đúng lúc làm xong mảnh đất này, buổi tối nằm ườn uống trà hóng gió

Triệu Tế Hằng ngẩn người, hắn đang định hỏi “Ngươi có bệnh à”, cánh tay đột nhiên bị người kéo mạnh

“Sao ngài lại chạy đến đây. Triệu chấp sự đang tìm ngài khắp nơi đấy!”

“Không thấy ta đang bận sao? Đợi chút đã” Triệu Tế Hằng thấy người đến là chấp sự dưới tay thúc phụ nên cũng không để tâm

Hắn không kiên nhẫn mà phủi tay, nhưng lại đẩy không ra, vẻ mặt kinh ngạc

“Không thể đợi được nữa!” Một đám chấp sự xông vào, bao vây trước sau trái phải hắn

Sợ hắn gây hoạ, dựa theo phân phó của Triệu Ngu Bình, một đạo Thần Tiên Tác trói hai tay hắn lại “Ngài liền cùng chúng ta trở về đi!’

“Này này, các ngươi đang làm cái gì đấy!” Triệu Tế Hằng đại kinh thất sắc, giống như con gà bị người túm gáy, cố đập cánh thế nào cũng không thoát ra được

Đám tuỳ tùng thấy người của Chấp sự đường đến thật liền co rúm không dám tiến lên trước

Chấp sự dẫn đầu chuyển hướng về Tống Tiềm Cơ, đổi thành khuôn mặt tươi cười khách sáo: “Ngươi về sau không cần phải đi nhận nhiệm vụ nữa”

Tống Tiềm Cơ gật đầu, xem ra Hư Vân đã căn dặn Chấp Sự Đường

Chấp Sự Đường không thể gây phiền phức cho hắn nữa. Ít nhất ngoài mặt cũng không làm khó, càng sẽ không lưu lại chứng cứ hay nhược điểm nào

Còn về Triệu Ngu Bình muốn âm thầm làm gì, còn có thủ đoạn gì lại là một chuyện khác

Chấp sự dẫn đầu mở ra túi trữ vật: “Triệu chấp sự nói, giữa chúng ta vốn có chút hiểu lầm. Ngài ấy biết dạo này ngươi đang dọn dẹp viện tử, đặc biệt phân phó chúng ta chuẩn bị một ít lễ mọn, thỉnh nhận cho”

Bàn ghế, giường tủ, nồi, chén, gáo, bồn, thêm vào đủ thứ đồ dùng sinh hoạt lặt vặt, như nước chảy mà tuôn ra, chồng chất thành ngọn núi nhỏ trong viện

Tống Tiềm Cơ giả bộ ra vẻ cảm động: “Làm phiền rồi”

Chấp sự dẫn đầu vui mừng vì hắn thức thời, lại nói thêm vài câu khách sáo

Nhất thời không khí hoà thuận vui vẻ, nói cười không dứt

Triệu Tế Hằng vô cùng tức giận: ‘Các ngươi rốt cục muốn làm gì!”

Ghế dựa của hắn nằm lẫn lộn trong một đống gia cụ mới, tựa như hắn thật sự đến tặng lễ vật

Thật quá vô lý

Không ai để ý đến hắn. Triệu Tế Hằng bị một đám chấp sự kéo ra ngoài

Hắn trước nay chưa từng phải chịu uỷ khuất như vậy, cố tình Tống Tiềm Cơ còn tựa bên cạnh cửa cười cười:

“Đến một chuyến không dễ dàng gì, uống chén trà rồi đi”

“Tống Tiềm Cơ đ** ngươi! Ngươi mẹ nó đừng có đắc ý!”

Những câu Triệu Tế Hằng mắng là mấy câu chửi thề học được từ Câu Lan Viện dưới núi, mấy người Chu Tiểu Vân nghe cũng chưa từng nghe qua, nhịn đến mức khuôn mặt đỏ bừng cũng không thốt nổi một câu cãi lại

Tiếng mắng chửi vang vọng khắp núi rừng

Đệ tử ở tẩm xá khác đang chuẩn bị đi làm công, nghe thấy liền vội vàng dừng chân trước cửa “Tống Viện”, chỉ chỉ trỏ trỏ xem náo nhiệt:

“Ai, chẳng nhẽ Tống Lạc lại gây chuyện?”

Mãi cho đến khi bóng lưng đám Chấp Sự Đường biến mất, ô ngôn uế ngữ của Triệu Tế Hằng vẫn mơ hồ truyền đến

Một tiếng “Pa” giòn giã vang lên, Mạnh Hà Trạch nghiến răng, bẻ gãy tay vịn xe lăn

Tống Tiềm Cơ mặt không đổi sắc

Đám người không thấy phản ứng xấu hổ phẫn nộ của hắn, thấy buồn chán, đang định chuẩn bị tản đi, ai làm việc người nấy

Bỗng nhiên một trận ồn ào truyền đến, nơi cuối sơn đạo khói mù mịt, một đám đệ tử Giới Luật Đường mặc hắc trường bào, đội bạch cao quan đi tới

Người dẫn đầu hét tên của Tống Tiềm Cơ, khiến đám chim hoảng sợ bay tán loạn, trong chớp mắt bay đến trước cửa viện

Đám người lập tức gọi bạn bè quay lại:

“Người Chấp Sự Đường vừa đi, người Giới Luật Đường liền đến?”

“Hôm nay cho dù ta có bận đào quặng cũng phải xem hết màn kịch hay này!”

Đám người Chu Tiểu Vân luống cuống, cảm giác buồn bã cay đắng đột nhiên xuất hiện. Vì sao người tốt như Tống sư huynh lại sống trong đầm rồng hang hổ

Vậy mà chỉ nghe thấy Tống Tiềm Cơ cười hỏi: “Các ngươi sao lại tới đây?”

Khâu Đại Thành thở hồng hộc: “Có việc gấp, Tống sư huynh mau giúp ta!”

Từ Khán Sơn: “Tiềm Cơ huynh, ngươi phải làm chứng cho hai bọn ta! Ta cược năm mươi linh tệ đấy!”

Tống Tiềm Cơ sớm đã biết hai người này là lũ nghiện bài bạc

Đi cùng một chuyến đến chủ phong với hắn, khăng khăng rằng vận khí của hắn tốt, bám lấy hắn đòi vào sòng bạc kiếm tiền

Một đám đệ tử ngoại môn hóng đến mức mờ mịt đầy đầu

“Các ngươi đừng hòng thông đồng!” Một người trong đám đệ tử Giới Luật Đường bước ra “Để ta hỏi!”

Chuyện kể ra rất đơn giản, xác suất ngẫu nhiên gặp “đệ nhất mĩ nhân tu chân giới” trong truyền thuyết so với nhặt được pháp khí cực phẩm trên đường còn nhỏ hơn, đủ để khoe khoang mười năm, bớt khoe khoang một ngày cũng thấy lỗ

Khâu Đại Thành, Từ Khán Sơn sau khi quay lại Giới Luật Đường liền khoe khoang khắp chốn. Tiếc rằng không có ai tin

“Nếu Diệu Yên tiên tử tới thật, thì Ô Kim Xa của nàng đâu?”

Ô Kim Xa lúc phi hành sẽ tạo ra quang mang đỏ rực, bất cứ nơi nào từng đi qua, cả tầng mây đều nhiễm đỏ, tựa như liệt hoả thiêu đốt, Ô Kim Xa như mặt trời lặn về hướng tây

“Nàng không ngồi xe. Là Trần bá…, không, Trần sư tỷ một đường tiễn nàng đi. Ta đoán nàng ở Vô Ưu Điện của Trần sư tỷ, nói không chừng giờ còn chưa đi đâu!”

“Bịa tiếp đi!” Đám người vẫn không tin: “Ai làm chứng?”

Năm người trên cầu lúc đấy chỉ có Tống Tiềm Cơ và Trần Hồng Chúc có thể làm chứng cho bọn hắn.

Trừ phi không còn chút hứng thú nào với cuộc sống mới dám tìm Trần bá vương đối chất

Hai bọn hắn chỉ có thể đi tìm Tống Tiềm Cơ, dẫn theo một đám người, mong chờ thắng cược

Đệ tử Giới Luật Đường kia đánh giá Tống Tiềm Cơ: “Đêm đó trên Thệ Thuỷ Kiều, các ngươi thật sự gặp được Diệu Yên tiên tử?”

Bốn chữ “Diệu Yên tiên tử” vừa thốt ra, tựa như chú thuật, ngoài cửa Tống Viện lập tức trở nên an tĩnh

Vô số đôi mắt sáng lên

Nụ cười của Tống Tiềm Cơ nhạt đi một chút: “Đúng vậy”

Khu tệ xá bùng nổ, tiếng hét, tiếng hít khí thi nhau nổi lên, những ánh mắt kinh ngạc như muốn xuyên thủng Tống Tiềm Cơ

Khâu Đại Thành, Từ Khán Sơn tận hưởng sự ghen tị của mọi người, phấn khích như muốn bay lên:

“Ngươi mau kể cho bọn hắn, Diệu Yên tiên tử đẹp đến thế nào, quả thực đẹp đến mức không giống người thật!”

Tống Tiềm Cơ nghĩ nghĩ: “Cũng được”

So với đời trước, Diệu Yên hiện giờ danh tiếng lẫy lừng, chưa từng trải qua thăng trầm, trong mắt không có âm mưu phức tạp, giữa lông mày vẫn còn chút đơn thuần trẻ con

“Cũng không khác biệt lắm so với người bình thường” Tống Tiềm Cơ nhìn ánh mắt trông mong của đám người liền bổ sung

Hắn cho rằng bản thân khách quan thành thật, nhưng người khác không nghĩ như vậy, tựa như nghe thấy một câu chuyện cười nào đó:

“Hả? Ngươi nói cái gì?”

“Lời ngươi nói là tiếng người sao!”

“Đường đường là Diệu Yên tiên tử mà sao ngươi có thể nói “Cũng được”, sao có thể không khác biệt lắm so với người thường?”

Đám đông liền ầm ĩ nói bọn hắn gặp phải “Diệu Yên giả”, là sự sỉ nhục với Diệu Yên. Hai người Khâu, Thành cố tranh cãi, khẩu chiến chống lại đám đông

Còn Tống Tiềm Cơ, bắt đầu bị người khác điên cuồng rót vào đầu:

“Diệu Yên tiên tử tu tập Thiên Âm Thuật, thiên phú cực cao, mười bốn tuổi đã đạt cảnh giới trúc cơ”

“Dung mạo nàng không chút tì vết, băng cơ ngọc cốt, phiêu diêu xuất trần, khiến người nhìn thấy liền quên mất mọi sự thế gian”

“Nhạc khúc nàng soạn ra, từng chương như kim khúc, được truyền hát khắp thế gian, ngươi phải biết chứ?”

Tống Tiềm Cơ: “Ồ”

Người kia bị thái độ lấy lệ của hắn làm cho tức đến bật ngửa: “Ồ? Ta nói nửa ngày trời, nói đến rách cả miệng mà ngươi chỉ “Ồ”?”

Nói xong liền túm lấy tay áo hắn: “Hôm nay ngươi phải nói cho rõ ràng, Diệu Yên tiên tử rốt cuộc trông như thế nào!”

Tống Tiềm Cơ ngước mắt

Người kia đối diện với ánh mắt lạnh lùng của hắn đột nhiên im bặt, vô thức rút tay về

Tống Tiềm Cơ đứng dậy, gió xuân thổi qua những cành hoa run rẩy, cánh hoa như rơi đầy cõi lòng hắn

Mùa xuân là mùa trồng trọt, trồng cây gì sống cây ấy

Hắn nguyện ý nơi cảnh xuân rực rỡ nghiêm túc làm chuyện nhàm chán nhất trên thế gian này

Trừ việc nói chuyện với người khác về Diệu Yên

Vì Diệu Yên không có gì để nói cả

Tống Tiềm Cơ xoay người đi, chỉ để lại một tiếng cười nhạo:

“Hồng phấn khô lâu, Diệu cái đầu ngươi”

(“Hồng phấn khô lâu” ý chỉ người phụ nữ dùng sắc đẹp của mình để mê hoặc đàn ông, khoét rỗng cơ thể họ, thậm chí khiến họ phải chết hoặc ám chỉ người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp nhưng lòng dạ hiểm độc khiến người khiếp sợ)

Cửa viện sơn son bị vô tình đóng lại, tay cầm bằng đồng rung lên

Đám người ngoài cửa đều trợn mắt há mồm

“….. Hắn, hắn vậy mà mắng Diệu Yên tiên tử? Hắn thay đổi rồi!” Một ngoại môn đệ tử cả kinh nói: “Ta nhớ năm hắn vừa lên núi, từng nói rằng “Lấy vợ phải lấy ngươi như Diệu Yên tiên tử”!”

“Đây không gọi là thay đổi, đây gọi là phát điên rồi”

“Đều nói hắn vì cứu Mạnh Hà Trạch mà làm thương cánh tay phải chuyên cầm kiếm, vì vậy mới từ bỏ khảo hạch ngoại môn, hiện giờ xem ra….” Đệ tử đang nói chợt sụp đổ mà kêu to “Đầu hắn bị va hỏng rồi!”

Những ánh mắt phẫn nộ kia chuyển thành đồng tình

“Tuổi còn trẻ mà đã vậy rồi”

Mạnh Hà Trạch lớn tiếng bảo vệ: “Tống sư huynh nói như vậy nhất định là có lí do!”

Tống Tiềm Cơ cũng không ngờ rằng kể từ hôm nay, cái danh mù mặt, “không phân rõ xấu đẹp” sẽ đi theo hắn suốt đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play