Tống Tiềm Cơ chỉ là tò mò muốn gặp Vệ Chân Ngọc, cũng không phải ôm ấp ác ý nào cả.

Thời điểm hắn mới chết đi quả thực đã từng ghen ghét đối phương. Nhưng nằm trong căn phòng tối xem kịch lâu như vậy, đến tu tiên còn không muốn nữa, nào còn đi đố kỵ vận may của người khác .

Hai chữ vận khí này, biến đổi khó lường.

Tu sĩ xuất thân danh gia vọng tộc, nhờ tổ tiên tích đức nhiều mà động phủ có phong thuỷ tốt hay thậm chí có cả quốc gia phụ thuộc hoặc đất phong.

Nếu có thể che chở cho một phương mưa thuận gió hoà, dạy cho nghìn vạn phàm nhân thờ phụng tượng đắp bằng kim ngân của họ, hương khói càng thịnh thì vận khí càng tốt, tiên đồ càng thuận.

Nó là một vòng tuần hoàn.

Còn với tu sĩ bình thường, họ vừa không có linh khí bảo địa, tổ tiên cũng chẳng có đại năng nào từng phi thăng. Nhân gian càng chẳng có người nào thờ phụng thì chỉ có thể dựa vào “năng làm việc thiện, tích luỹ phúc báo” để tự an ủi mình.

Còn một con đường vặn vẹo khác là lấy thuật pháp đi cướp đoạt vận khí của người khác, đánh cuộc chính là lừa thiên gạt địa, nhưng con đường này nếu không cẩn thận ắt bị phản phệ.

Tống Tiềm Cơ chưa từng nghĩ tới phương diện này. Nhưng hắn đã từng thấy qua “Vọng khí thuật” của Tử Vân quan chủ.

Tống Tiềm Cơ sau khi tấn thăng Hoá thần, các môn phái đều tới bái hạ hắn. Tử Vân quan chủ cũng nằm trong số đó.

Tử Vân quan chủ từng nhiều lần thi triển Vọng khí thuật trước mặt mọi người, xem cho người khác đều là ngũ sắc đan xen, tươi sáng rực rỡ, có thể suy ra vì sao người này phát tài, nói đến rõ ràng chí lí.

Đến khi xem cho hắn thì chỉ thấy một mảnh khói đen dày đặc không tan, gió tanh cuồn cuộn, suýt nữa đã bị chọc mù hai mắt. Nhưng lại không dám nói thẳng nên chỉ có thể đáp “Vọng khí trăm năm, chưa từng gặp qua cảnh tượng này. Vì sao thành sự, không thể giải đáp”.

Ý tứ chính là chưa từng gặp qua người nào có vận khí kém như hắn, chẳng được thiên đạo chiếu cố chút nào.

Kỳ lạ chính là ở chỗ, người này vậy mà sống được đến ngày hôm nay, còn có thành tựu cao như vậy.

Hung danh Tống Tiềm Cơ từ đây càng thêm vang dội.

Tu chân giới đều nhất trí cho rằng, hắn “vô đức”, mệnh cứng, tâm địa tàn nhẫn, Diêm Vương cũng không thu nhận.

Nhưng dù sau lưng có nói xấu hắn thế nào thì trước mặt vẫn tỏ ra kính sợ hắn.

Tống Tiềm Cơ nghĩ, nếu Vệ Chân Ngọc đầy người kim quang, sáng ngời như mặt trời, trong mắt của tu sĩ biết “Vọng khí thuật”, không khác gì một hài đồng ôm vàng đi qua chợ, khó tránh khỏi bị kẻ khác thèm muốn hoặc cướp đoạt.

Vệ Chân Ngọc nhất định phải có bí thuật, có thể che giấu vận khí, sống đời ẩn dật mới có thể âm thầm phát tài.

Vì vậy lần này ở Đăng Văn nhã hội, hắn không xem các thiên tài nổi danh của các môn phái mà chỉ âm thầm tìm kiếm tiểu đệ tử họ Vệ kia.

“Tống sư huynh, ngươi đang nghĩ gì vậy?”.

Mạnh Hà Trạch cắt đứt suy nghĩ của hắn.

‘Không có gì”.

Tống Tiềm Cơ lắc đầu.

Mạnh Hà Trạch tưởng rằng hắn đang lo chuyện Đăng Văn đại hội:

“Đệ đi mua cho huynh bút giấy nghiên mực để huynh luyện thư hoạ nhé”.

“Không cần”. Tống Tiềm Cơ tưới nước xong liền cất bình nước đi:

“Ta muốn mua ít hạt giống”.

“Hạt giống?”. Mạnh Hà Trạch không hiểu:

“Hạt giống của linh thảo nào?”.

“Không cần linh thảo, chỉ cần hạt giống bình thường”. Tống Tiềm Cơ không kén chọn:

“Hạt giống cây rau cũng được”

Chu Tiểu Vân chợt nói:

“Vậy thì dễ rồi, nhà bếp ngoại môn có đấy!”.

Các ngoại môn đệ tử còn chưa tích cốc, bình thường đều ăn cơm ở nhà bếp, không được ăn linh thảo linh mễ thịt linh thú thì cơm rau cũng đủ rồi.

“Giờ bọn ta phải đi quặng linh thạch làm công, buổi chiều đúng lúc đi qua nhà bếp sẽ mang về cho ngươi”. Mạnh Hà Trạch đứng dậy cáo từ.

Tống Tiềm Cơ gật đầu cảm ơn.

Những chồi non khoai tây lấp lánh ánh nước như pha lê, ẩn chứa sinh cơ no đủ, ẩn nấp trong lớp bùn đất.

Đây là lần đầu tiên Tống Tiềm Cơ trồng rau.

Ngón tay hắn vươn ra, cẩn thận chạm vào. Có chút mới lạ, lại có chút vui sướng.

Vì trong người mang theo chí bảo“Bất tử tuyền” có sinh cơ mạnh nhất cho nên cảm giác của hắn đối với sinh mệnh cũng trở nên nhạy bén theo.

Không chỉ là người và vật sống mà toàn bộ những vật có sinh cơ.

Tỉ như hắn có thể cảm nhận được một nhánh lá bao giờ sẽ từ trên cành rơi xuống, hay bông hoa đào dưới phiến lá khi nào sẽ từ nở rộ chuyển sang lụi tàn.

Nói không chừng bản thân hắn thật sự có thiên phú làm nông.

Lầu cao vạn trượng xây lên từ đất bằng, sẽ có một ngày hắn có cho mình cả một nông trang!

Sau khi giải quyết được vấn đề trồng trọt và hạt giống, Tống Tiềm Cơ vì muốn cải thiện việc lấy sáng trong tường viện mà di chuyển cây hoa đào đến cách đó ba trượng.

Mảnh đất trước cửa được hắn xới tung, dọn dẹp cẩn thận, hai bên cửa viện sơn son đều được dựng hàng rào tre, tạo nên hai mảnh vườn mới.

Lúc hắn làm việc rất nghiêm túc, loại việc nặng lại nhàm chán như dùng xẻng xúc đất xới đất hắn cũng làm cũng hết sức chuyên chú, không chút cẩu thả.

Tựa như đang làm việc gì đó thú vị nhất, quan trọng nhất trên thế gian.

Tống Tiềm Cơ thì đang sung sướng còn kẻ đang nhìn hắn chằm chằm lại sắp gục ngã rồi.

“Báo! Tống Tiềm Cơ mua hạt giống, hình như muốn trồng trọt!”.

“Báo! Tống Tiềm Cơ thật sự bắt đầu tưới nước cày đất!”.

“Báo! Tống Tiềm Cơ hôm nay trồng cà tím, hành lá, tỏi…”.

“Báo! Tống Tiềm Cơ dự định trồng hoa trước cửa…”.

“Cút cút cút, đừng có báo nữa!”.

Triệu Ngu Bình tức giận phất tay áo, chén trà trên bàn rơi xuống, mảnh vỡ bay tứ tung.

Hắn đứng giữa một đống mảnh vỡ giậm chân:

“Tên nhãi ranh này rốt cuộc muốn làm gì!”

Một người trước đây không có thời gian vui chơi, thậm chí không nỡ ngủ, mỗi ngày hận không thể dành ra 40 canh giờ để tu luyện vậy mà đột nhiên một ngày kia hắn chạy đi trồng rau, hơn nữa từ khi hắn bắt đầu trồng rau còn không thèm tu luyện nữa.

Triệu Ngu Bình càng nghĩ càng thấy bất an, cứ cảm thấy Tống Tiềm Cơ bất thường như vậy là đang giấu đại chiêu.

Tựa như một thanh kiếm treo trên đỉnh đầu, đoán không ra đối phương có kế hoạch gì khiến hẳn lo lắng bất an:

“Người của Thanh Nhai Thư Viện và Tiên Âm Môn bao giờ mới tới? Đêm dài lắm mộng, mau phái người đi giục bọn họ đi”.

Trần Hồng Chúc cũng không thoải mái.

Nàng xung phong nhận theo dõi Tống Tiềm Cơ, không phải vì để nghe đối phương hàng ngày gieo mạ như thế nào, tưới nước ra sao.

Trần Hồng Chúc mua chuộc đệ tử hai mươi tẩm xá xung quanh “Tống Viện”, cho bọn hắn linh thạch và hạc giấy truyền tin, đồng thời đe doạ vô cùng nghiêm khắc:

“Nếu Tống Tiềm Cơ có bất kì động tĩnh gì mà các ngươi không phát hiện ra, không báo cho ta thì cứ chờ mà chịu roi!”.

Dưới sự đe doạ và dụ dỗ, tin tức nàng nhận được càng nhanh nhạy hơn so với Triệu Ngu Bình.

Tống Tiềm Cơ dường như phát hiện ra điều gì đó, ru rú trong viện, cần hạt giống hay nông cụ gì đều nhờ đám người Mạnh Hà Trạch chuyển đến trong viện.

“Hắn thà rằng mỗi ngày làm mấy việc này tiêu tốn thời gian cũng không chịu luyện kiếm. Hắn có phải đang cố tình chọc giận ta?”.

Một khi đã sinh ra loại ý niệm này, Trần Hồng Chúc luyện kiếm cũng lơ đãng, đả toạ lại thấy nóng nảy bồn chồn.

“Tống Tiềm Cơ xuất môn rồi!!”.

Hạc giấy truyền đến tin tức mới nhất, Trần Hồng Chúc đột nhiên đứng dậy.

---------

Tống Tiềm Cơ đóng lại cửa viện sơn son, hắn vừa định bước đi thì đột nhiên ngước mắt lên nhìn về phía cây hoa đào.

Ánh nắng trong veo, hoa lá xếp chồng tầng tầng lớp lớp, đua nhau khoe sắc.

Thiếu nữ mặc hồng y ngồi trên cành cây đung đưa hai chân, cười hì hì hỏi: “Chuẩn bị đi đâu đấy?”.

Tống Tiềm Cơ chau mày: “Sao ngươi lại đến đây?”.

Không có chút linh khí nào dao động, nàng phảng phất như hiện ra từ hư không, chim chóc giật mình vội bay.

“Dùng cái này!”. Trần Hồng Chúc lấy ra một khối lệnh bài hình thoi:

“Ngươi chỉ cần có động tĩnh, ta liền tập tức đuổi tới!”.

Kim quang lập loè, phản chiếu ánh mắt trời làm chói cả mắt Tống Tiềm Cơ.

“Ngươi cũng biết mà, cha ta và các vị sư thúc đều không muốn thấy ngươi, loại công việc nặng nhọc như theo dõi ngươi tự nhiên phải giao cho ta rồi. Nhân cơ hội này ta liền tìm cha ta mượn Hoa Vi Chân Lệnh. Tay cầm lệnh này liền có thể mượn nhờ trận pháp Hoa Vi Tông, đi lại tự do, chỉ trong giây lát liền đến nơi”.

Trần Hồng Chúc đắc ý nói:

“Tỉ như tu vi của ta tạm thời chưa thể lên được Trích Tinh Đài sau núi, nhưng từ khi có nó, đêm nào không ngủ được liền lúc nào cũng có thể lên đó ngắm sao. Về điểm này ta còn thật sự phải cảm tạ ngươi”.

Từ lần trước có kinh nghiệm thất bại trong việc giao tiếp, nàng liền cho rằng khi đối diện với người này, giấu giếm không bằng thẳng thắn.

Nhưng nàng không nói vì sao nàng không ngủ được, cho rằng đối phương cũng không để tâm.

Tống Tiềm Cơ cạn lời. Ngươi như thế này có khác gì đang dùng của công để ăn chơi nhảy múa đâu. Nhưng nghĩ đến thân phận của Trần Hồng Chúc, tự nhổ lông dê nhà mình cũng chẳng phạm pháp.

Hắn liền xoay người đi.

Trần Hồng Chúc nhảy xuống, đuổi theo sau hắn mà hỏi: “Ngươi đi đâu luyện kiếm thế?”.

“Không luyện kiếm, ta đi linh điền nhìn xem”.

Trần Hồng Chúc cắn cắn môi dưới, hạ quyết tâm: “Đăng Văn đại hội sắp đến rồi, ngươi không thể vì tức giận mà tự trì hoãn bản thân như vậy! Lúc trước là ta vô lễ, ta có thể xin lỗi!”.

Nghĩ đến nàng hoành hành ngang dọc mười tám năm nay, đầu còn chưa từng cúi thấp, nói gì đến xin lỗi.

Đối phương nếu còn không chịu cho nàng mặt mũi nữa nàng sẽ tức giận thật.

“Ngươi còn chưa biết sao?”. Tống Tiềm Cơ hỏi.

“Biết gì?”.

“Ta báo danh thi hoạ”.

Trần Hồng Chúc ho khan: “Ngươi điên rồi à!”.

“Tu luyện tựa như chèo thuyền ngược dòng, chỉ cần đi lên con đường này liền phải không ngừng tranh đấu, tranh đấu với người khác, tranh đấu với trời, nếu không một khi tụt lại một bước liền tụt lại vô số bước”. Trần Hồng Chúc chân thành khuyên răn:

“Đều mười bốn mười lăm tuổi, có người là Luyện Khí sơ kỳ, có người lại Luyện Khí viên mãn, tưởng như không sai biệt lắm nhưng càng về sau cách biệt càng lớn. Đợi bạn ngươi Mạnh Hà Trạch kết được kim đan, ngươi còn đang phấn đấu được Trúc Cơ, ngươi có sốt ruột không?”.

“Ta không sốt ruột đâu”.

Tống Tiềm Cơ vừa đi vừa ngắm cảnh, thần sắc thản nhiên.

Trần Hồng Chúc vô cùng tức giận, hận không thể nắm lấy vai hắn lắc điên cuồng:

“Ngươi mới đang ở Luyện Khí kỳ, được “vị kia” tự mình chỉ điểm chính là cơ duyên trời ban, người khác khấn vái tổ tiên bao lần còn không cầu được, ngươi vì sao lại không trân trọng? Ngươi dựa vào cái gì mà không trân trọng!”.

Nàng hít sâu một hơi:

“Cho dù là một người phàm không tu tiên cũng hiểu đạo lý đơn giản nhất trên đời: không muốn bị kẻ khác bắt nạt, không muốn bị kẻ khác áp bức thì chỉ có thể liều mạng. Người nào cũng muốn làm người đứng trên kẻ khác cho nên mới thành toàn cho thế đạo người ăn người này”.

“Ngươi vội cái gì?” Tống Tiềm Cơ cười cười “Ngươi là mẹ ta sao”.

“Ngươi!”. Trần Hồng Chúc suýt thì bị hắn làm cho tức giận mà bỏ đi mất, chuyển mắt đột nhiên nói:

“Câu mà trước kia ngươi nói, ta nghe nói qua rồi. Không chỉ có ta, giờ cả Hoa Vi Tông đều biết”.

“Diệu Yên có rất nhiều người theo đuổi cuồng nhiệt, Đăng Văn đại hội bọn họ cũng sẽ tới. Ngươi phải gặp rắc rối rồi, sợ không hả?”.

Tống Tiềm Cơ nghĩ nghĩ, vô cùng thành thật gật đầu: “Sợ”.

Một người có thể trở thành kẻ theo đuổi điên cuồng, nhất định đầu óc cũng không tốt. Đời trước hắn đã từng lĩnh giáo qua.

Diệu Yên mời hắn đến Hàn Hồ nghe đàn bọn họ liền trốn dưới đáy hồ tìm thời cơ phá hoại, nhưng lại đánh thức con cá sấu ngàn năm tuổi đang ngủ say nơi đáy hồ, bị đuổi theo cắn cho đến bốn mươi dặm thuỷ vực.

Diệu Yên mời hắn đi chèo thuyền phẩm trà, bọn họ liền trốn dưới đáy thuyền, chuẩn bị ám sát hắn, lại sợ bị dòng nước chảy xiết tách ra nên liền dùng dây thừng buộc lại với nhau. Xách một cái liền xách ra được cả đống, bảy quả dưa treo trên cùng một dây.

Mấy kẻ này có chỉ số thông minh không phân cao thấp với Triệu Tế Hằng, đời trước mang đến cho cuộc sống tu tiên nhàm chán của Tống Tiềm Cơ không ít niềm vui.

Nhưng khi đó hắn mang danh Đại năng, hơn nữa ở trước mặt Diệu Yên phải giữ hình tượng của mình, không muốn bị coi là một tán tu không đứng đắn. Muốn cười nhưng không cười được, nhịn đến vô cùng cực khổ.

Giờ không còn gánh nặng nữa, muốn cười thế nào liền cười thế ấy. Nếu còn gặp lại, hắn sợ sẽ bị chọc cười chết mất.

Trần Hồng Chúc lại nghẹn ứ. Nàng biết người này ương bướng, nếu bị nàng chọc giận, hẳn là sẽ ra vẻ anh hùng mà nói “Ai sợ ai, cứ việc tới”.

Kia không phải vừa lúc thuận thế thúc giục đối phương nỗ lực luyện kiếm sao, chuẩn bị dạy cho mấy người kia một bài học.

Giờ đối phương lại dứt khoát nhận sợ, nàng ngược lại không còn gì để nói.

Tống Tiềm Cơ đột nhiên hỏi:

“Bọn họ tới ngươi cũng rất sợ đi?”.

“Nói đùa gì vậy, ta mà phải sợ ai?!”. Trần Hồng Chúc giận điên người:

“Sợ cái đầu nhà ngươi! Bổn tiểu thư chính là không thích Diệu Yên, kẻ nào dám vì thế mà khi dễ hai ta, phải hỏi kiếm của ta trước”.

“Ngươi không phải dùng roi sao?”.

“Roi này của ta chỉ là dùng để doạ người! Giống như đốt pháo mừng năm mới, nghe tiếng to thôi”. Trần Hồng Chúc nghiêm túc nói:

“Kiếm là hung khí, kiếm có thể đả thương người, không thể dễ dàng trưng ra trước mặt người khác”.

“Hoá ra ngươi cũng hiểu đạo lý này”. Tống Tiềm Cơ có chút ngạc nhiên: “Ngươi được đấy”.

“Hoá ra ngươi còn biết khen người, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ biết chọc giận người khác. Nhưng ngươi cũng rất được”.

Được khen, Trần Hồng Chúc vui vẻ cười, có qua có lại mà khen ngợi hắn: “Ta đoán giờ Diệu Yên đang tức đến phát run, hận không thể chụp đứt lan can bằng trúc kia, nhưng vẫn phải giả bộ không để tâm!”.

Tống Tiềm Cơ lắc đầu: “Không, nàng sẽ không quan tâm đâu”.

Trong khi hai người vừa đi vừa nói chuyện, những thửa ruộng bậc thang nơi linh sơn tựa như ngàn lớp sóng tuyết được chồng lên nhau từng lớp từng lớp hiện ra ngay trước mắt.

------------

Diệu Yên đứng bên lan can, an tĩnh thưởng hoa.

Bất luận ở nơi nào cũng đều có hoa tươi cho nàng thưởng. Hơn nữa, nàng và Trần Hồng Chúc đều nhìn nhau không thuận mắt, tự nhiên không muốn ở trong Vô Ưu Điện của Trần Hồng Chúc.

Hai người tuy là biểu tỷ muội nhưng lại không cùng nhau trưởng thành. Trần Hồng Chúc là Hư Vân mãi về già mới sinh ra, vừa ra đời đã là công chúa của Hoa Vi Tông.

Mà phụ mẫu Diệu Yên chết sớm, mẫu thân trước khi qua đời đã đem nàng phó thác cho cữu cữu là chưởng môn của Hoa Vi Tông.

Tiếc rằng nàng linh căn yếu ớt, kinh mạch tinh tế mềm dẻo, không thích hợp nhất cho việc học đao kiếm. Cho dù có nỗ lực thế nào cũng luôn khiến cho Hư Vân đầu lắc chau mày.

Hoa Vi Tông chỉ coi việc nàng có mặt ở đây như nuôi thêm một người rảnh rỗi, thêm một đôi đũa.

Sau khi Trần Hồng Chúc ra đời, Diệu Yên liền chuyển từ chủ phong đến rừng trúc hẻo lảnh phía sau núi.

Mãi cho đến khi Vọng Thư tiên tử tới Hoa Vi Tông làm khách, thấy nàng phù hợp tập luyện Thiên Âm Thuật liền nhận nàng làm đồ đệ, dốc lòng truyền thụ.

Cuộc đời của Diệu Yên đã thay đổi kể từ đó.

Đợi khi nàng xuất hiện trở lại liền trở thành thiên tư xuất chúng, là thần nữ cửu thiên với quang mang vạn trượng.

Tựa như nàng sinh ra đã vậy.

Bên trong Vô Ưu Điện của Hoa Vi Tông, vì nàng mà dựng lên một toà Thiên Lại Các nhằm thể hiện tình cảm thân thiết giữa hai người, tình thâm ý trường.

Nhưng Diệu Yên càng nguyện ý ở nơi trúc lâu trước kia hơn.

Hoa Vi Tông chỉ có thể cải tạo lại nơi này, treo lên voan trắng, đặt dạ minh châu lên đó, trang trí đến thanh nhã xuất trần.

Lúc thị nữ tiến vào, thấy Diệu Yên đang ngẩn người ngắm hoa, giữa mày như lộ vẻ ưu tư, tưởng rằng nàng bị lời nói kia làm cho ưu phiền, liền vội nói:

“Tiên tử cũng nghe thấy rồi sao?”.

“Cái gì?”. Diệu Yên sửng sốt, sau mới nhớ ra lời nói không hay ho gì kia liền lắc đầu cười: “Không sao”.

Thị nữ tức giận đáp: “Hoa Vi Tông mời tiên tử tới làm khách, vậy mà đệ tử trong tông lại dám vô lễ với người, nếu để nô tì gặp được….”.

“Không, không liên quan gì đến hắn”.

Diệu Yên xoay người, cầm lên một chiếc kéo nhỏ màu vàng, cắt tỉa những cành thừa ra trên chậu cây :“Ở nơi trúc lâu hẻo lảnh này, ngươi còn có thể nghe thấy được lời nói kia là vì có người muốn ta nghe được, muốn khiến ta tức giận”.

Thị nữ trầm tư trong chốc lát, chợt vỗ tay nói: “Vậy bọn họ nhất định phải thất vọng, trước nay nô tì chưa từng thấy tiên tử tức giận!”.

Diệu Yên mỉm cười.

Nàng quen đem hỉ nộ ái ố trút vào tiếng đàn. Tiếng dàn dứt nàng liền ngẩng đầu, trở lại làm một tiên tử hoàn mĩ vô khuyết.

Nàng trước giờ chưa từng để lộ cảm xúc tiêu cực trước mặt người khác.

“Huống hồ chỉ là một ngoại môn đệ tử nho nhỏ, càng không xứng làm tiên tử bực bội”. Thị nữ cười đáp.

“Cạch”.            

Kéo vàng cắt sai một nhát, nụ hoa rơi rụng.

Nụ cười Diệu Yên nhạt đi: “Ngoại môn đệ tử?”.

Nàng đặt kéo xuống, đột nhiên nghĩ đến lần gặp gỡ trên Thệ Thuỷ Kiều. Người kia thần sắc lãnh đạm, khuôn mày chau lại.

Nếu là người kia, xem ra quả thật sẽ nói những lời đó.

“Aiz, hoa rơi rồi!”. Thị nữ kinh ngạc, ngay sau đó liền vội an ủi: “Không sao, còn có hoa tươi ở ngoài lâu, để nô tì bưng vào đây”.

Hoa cũ bị vứt đi, hoa mới được bày lên.

Hoa lan vàng rực, mẫu đơn ngũ sắc, đỗ quyên như pha lê.

Trúc lâu thanh nhã xuất trần, giờ khắc này tràn ngập hương hoa.

Thị nữ che miệng cười: “Xem mấy người kia, người còn chưa tới hoa đã tới trước”.

Diệu Yên thích ngắm hoa.

Danh hoa và mĩ nhân tương hoan, người khác cũng thích tặng hoa cho nàng ngắm.

Theo đuổi người đẹp nhất, tặng đoá hoa diễm lệ nhất, nhiều người đều coi đây là chuyện phong nhã.

Thị nữ đi theo Diệu Yên đã nhiều năm nay, tình cảm như tỷ muội, sớm đã thấy qua đủ kì hoa dị thảo, linh thảo quý hiếm khắp thế gian, thấy gì cũng không hiếm lạ.

“Tiên tử, hoa lần này đưa tới, người thích đoá nào nhất?”.

“Không có”.

Diệu Yên xoay người, mặc cho muôn sắc hoa thi nhau đua nở cũng không muốn nhìn thêm.

Nàng quay về ngồi bên trúc án, cúi đầu gảy đàn.

“Vậy những người tặng hoa này, tiên tử thích ai nhất?”.

“Đều không thích”.

Thị nữ ngẫm nghĩ, quả thực trước nay chưa từng thấy Diệu Yên đối xử đặc biệt với ai, liền nhịn không được mà hỏi: “Tiên tử rốt cuộc thích người như thế nào?”.

“Người tri âm”. Mỹ nhân gảy xuống hai dây đàn, tiếng cầm không thành điệu, mà như nước suối chảy ra từ tảng đá, trong trẻo êm tai.

Đáng tiếc tri âm ít, huyền đoạn có ai nghe.

Thị nữ không hiểu, muốn hỏi thế nào là tri âm, đột nhiên trước mắt chợt sáng, giống như bắt bươm bướm mà chụp lấy hạc giấy: “Vọng Thư tiên tử gửi thư tới!”.

Diệu Yên không ngẩng đầu, chỉ hỏi: “Sư phụ nói gì?”.

“Thỉnh ngài sau khi cầm thí ở Đăng Văn đại hội kết thúc, đàn một khúc giúp mọi người thanh tâm an thần, tốt cho việc tu hành”.

“Đã biết”. Diệu Yên chạm vào trâm ngọc bên thái dương, cười đáp: “Sư phụ vẫn hiếu thắng như vậy”.

Có nàng ở đấy, ai còn nhớ đến người đứng đầu đã gảy khúc gì.

Người trẻ tuổi tham gia, có ai không phải vì muốn nổi danh đâu? Vất vả tập luyện để được đứng đầu, lại không được người khác ghi nhớ.

Thật là có chút đáng tiếc.

Diệu Yên ở trong lòng nói thầm một câu: “Xin lỗi”.

Cường giả đa số là tiền bối đi trước sẽ tự giữ thân phận nên không ra mặt. Nàng tự tin, trong Tu chân giới hiện giờ, những tu sĩ nhạc đạo còn nguyện ý tự mình ra mặt, công khai diễn tấu không ai có thể vượt qua nàng.

Mỗi năm đều có người được phong là “Tiểu Diệu Yên”, nhưng lại như phù dung sớm nở tối tàn.

Trên đời này vĩnh viễn chỉ có một Diệu Yên.

Nàng nghĩ tới đây, thần sắc bướng bỉnh lạnh lùng hiển lộ, triệt để phá huỷ vẻ nhu hoà mỹ cảm, khiến nàng tựa như biến thành một người khác.

Nhưng nàng cúi đầu, ai cũng không thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play