Lông mày Tống Tiềm Cơ nhanh chóng giãn ra
Ngày mai hắn được xuống núi, bắt đầu một cuộc sống mới
Cho dù Diệu Yên có đến Hoa Vi Tông chôn một xe hoả dược cũng không liên quan gì đến hắn
Đối với người tu chân mà nói “tài, lữ, pháp, địa” là tứ bảo. Đời trước hắn đã từng sở hữu tài phú kếch xù, phong thuỷ bảo địa, pháp khí bản mệnh, chỉ thiếu một đạo lữ nữa thôi
Hắn muốn cưới Diệu Yên, vừa hay đối phương cũng nguyện ý gả cho hắn, cứ như vậy liền định ngày kết hôn
Sau khi chết đi hắn mới biết, hoá ra là do hắn tự mình đa tình nên mới hiểu lầm
Đối với Diệu Yên cùng những ân ân oán oán đời trước, hắn không phải đã tha thứ, đã lãng quên mà chỉ là không muốn đời này lại bị lỡ dở, hắn lười so đo rồi lại dây dưa
Diệu Yên đối với hắn đã trở thành sương bay nước chảy, là đoá hoa cúc đã sớm héo tàn
Bước qua nhau nơi Thệ Thuỷ kiều, đời này sẽ không gặp lại nhau nữa
Về sau ngươi gảy đàn của ngươi, ta trồng ruộng của ta
Chúng ta nước giếng không phạm nước thần tiên
“Đừng nhìn nữa” Tống Tiềm Cơ thúc giục hai người đằng trước “Đi thôi”
Hai đệ tử truyền tin hồi thần, kinh hãi kêu ra tiếng “A”, nhất thời cảm thấy thất lễ với mĩ nhân, mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng gãi đầu, ấp a ấp úng
Tống Tiềm Cơ đành phải đi trước một bước
“Đứng lại!”
Một tiếng kêu khẽ vang lên
Hai đệ tử truyền tin tâm thần khẽ run, ngẩng đầu chỉ thấy sau lưng Diệu Yên nhảy ra một vị hồng y nữ tử
Vị nữ tử kia trên eo treo roi mềm, mày liễu phi dương, đuôi mắt mảnh nhướng lên, khí thế sắc bén
Hoá ra do thân hình Diệu Yên cao gầy, làn váy cùng tay áo tung bay, vừa đúng lúc che khuất thân hình nhỏ nhắn của nàng
Người đằng trước y phục màu xanh, người đằng sau y phục màu đỏ, một người trầm tĩnh như hồ nước, một người như đoá hồng liên đang rực cháy
Đệ tử truyền tin cúi người hành lễ: “Trần sư tỷ”
Bị nàng trừng mắt liền vội sửa miệng: “Đại tiểu thư”
Tống Tiềm Cơ bừng tỉnh, khó trách quen mặt, hoá ra là độc nữ của chưởng môn Hư Vân chân nhân, Trần Hồng Chúc
Ngày nay Hoa Vi Tông còn chưa suy yếu, Trần Hồng Chúc muốn gió được gió, muốn mưa được mưa
So với công chúa nơi nhân gian còn tôn quý hơn, tính tình so với công chúa cũng nóng nảy hơn
Nàng lạnh lùng đánh giá Tống Tiềm Cơ: “Ngươi là ngoại môn đệ tử ban nãy đưa giấy cho cha ta?”
Tống Tiềm Cơ: “Là ta”
Trần Hồng Chúc hừ nhẹ một tiếng: “Ta không biết ngươi viết bậy bạ cái gì, hại tiên tử cả đêm gảy đàn đều vô ích”
Nàng trách cứ nhưng lại liếc mắt về hướng Diệu Yên tiên tử, trong mắt mang theo vui sướng khi thấy người gặp hoạ
Diệu Yên thần sắc không đổi: “Giờ này đêm mai, ta đến đàn lại”
Dứt lời liền rời đi luôn
Hai đệ tử truyền tin đầy mặt mờ mịt, nghe không hiểu các nàng đang nói gì
Tống Tiềm Cơ trong lòng hiểu rõ, nhưng chỉ có thể giả vờ không hiểu
Hoá ra Diệu Yên tới là để điều tức cho lão đầu Hư Vân
Cũng đúng, sư phụ của Diệu Yên là Vọng Thư tiên tử và Hư Vân là hảo hữu chí giao nhiều năm nay, bản thân Diệu Yên cũng có chút quan hệ với Hoa Vi Tông
Diệu Yên tu tập “Thiên Âm thuật”, tiếng nhạc vừa có thể trợ trận sát phạt, vừa có thể nhiễu loạn tâm thần, cũng có thể trấn an linh khí bạo động, giúp người điều hoà nội tức
Sau khi Hư Vân đột phá Hoá thần thất bại, cảnh giới không ổn định, lại không muốn để ngoại nhân biết, nên liền sống ẩn dật, ít khi tiếp khách
Nhưng Đăng Văn đại hội sắp tới, các phái tề tụ về Hoa Vi Tông, cho dù Hư Vân biểu hiện có khiêm tốn đến mức nào cũng phải lộ mặt vài lần mới tránh bị nghi ngờ
Hắn muốn mượn Thiên Âm thuật nhanh chóng điều tức, chỉ có thể lấy lí do nữ nhi thương nhớ bạn thân mà mời Diệu Yên đến Hoa Vi Tông làm khách
Tờ giấy của Tống Tiềm Cơ đêm nay khiến Hư Vân nỗi lòng chợt loạn, khiến cho Thiên Âm thuật của Diệu Yên trở nên vô ích
Sau khi làm rõ tiền căn hậu quả, hắn nhịn không được dùng ánh mắt “thương tiếc kẻ ngốc” mà nhìn Trần Hồng Chúc
Diệu Yên đàn vô ích, người xui xẻo không phải cha ngươi sao?
Ngươi còn ở đấy mà cao hứng?
Diệu Yên không phải biểu tỷ của ngươi sao, hai ngươi thì có thể có thâm thù đến đâu?
Trần Hồng Chúc đột nhiên đối diện với ánh mắt kia liền giật mình
Nàng nếu đồng hành cùng Diệu Yên, mọi người đều chỉ nhìn Diệu Yên. Vậy nên nàng chán ghét sóng vai cùng đệ nhất mĩ nhân, hoặc đi phía trước hoặc đi phía sau vài bước
Nhưng người này không giống. Trần Hồng Chúc nghĩ, lần đầu nhìn Diệu Yên hắn liền chau mày, khi nhìn nàng lại tràn ngập thương tiếc…
Đệ tử Hoa Vi Tông nhìn nàng, lúc nào cũng là sợ hãi, sư huynh và cha nhìn nàng luôn là sủng nịnh dung túng
Hoang đường, từ khi nào đến phiên một ngoại môn đệ tử phải thương tiếc cho ta?
Hai má nàng ửng hồng, sau đó liền giận dữ:
“Làm càn! Ngươi nhìn cái gì đấy!”
Tống Tiềm Cơ rũ mắt cười: “Thất lễ rồi”
“Ngươi cười cái gì!” Thiếu nữ mặc hồng y rút roi quất vào lan can bằng bạch ngọc, thanh âm thanh thuý
Cá chép ngũ sắc dưới cầu chấn kinh, nhảy lên giữa những đám mây
Tống Tiềm Cơ cũng không muốn tính toán với nàng, chỉ thu lại nụ cười
Hai đệ tử truyền tin thấy vậy liền vô cùng đồng tình với Tống Tiềm Cơ
Người này vốn dĩ chịu hoạ thay huynh đệ xui xẻo Mạnh Hà Trạch, cuối cùng lại như gặp kì tích mà cầu được một đường sinh cơ, nếu lúc này lại bị Trần Hồng Chúc vô duyên vô cớ quất cho một roi thì thật không biết đi đâu đòi công đạo
Người có dáng vẻ cao lớn mạnh miệng nói: “Đại tiểu thư, hắn chỉ là ngoại môn đệ tử, lần đầu vào chủ phong, quy tắc gì cũng không hiểu, mong tiểu thư khoan nhượng”
Người thấp bé hơn cũng góp lời: “Chưởng môn chân nhân vẫn đang đợi…”
“Câm miệng!” Trần Hồng Chúc không kiên nhẫn mà ngắt lời, trừng mắt nhìn Tống Tiềm Cơ nói: “Đừng để ta lại nhìn thấy ngươi!”
Thiếu nữ mặc hồng y vung roi, nhanh chân bước đi
Đi được hai ba chục bước liền nhịn không được mà dừng lại, quay đầu nhìn
Bóng dáng người nọ dần đi xa, bị ánh trăng chiếu đến nghiêng ngả
Thệ Thuỷ kiều có trận pháp trấn giữ, không dính bụi trần, trên đôi giày vải của hắn lại dính bùn, một đường đi qua, tự nhiên liền lưu lại dấu vết trên mặt cầu bạch ngọc
Vết bùn rất mờ, lại rất chói mắt
Nhưng hắn không hề có chút mất tự nhiên nào, bước chân rất vững
Trần Hồng Chúc nhíu mày
Nàng hiểu phụ thân mình. Phụ thân tu vi thâm hậu, đã nhìn quen sóng gió, Thái Sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc
Cho dù biểu tình hỉ nộ có biến hoá thì trong lòng cũng bình lặng như mặt hồ không gợn sóng
Thế nhưng đêm nay, phụ thân nhắm mắt, mặt vô biểu tình xin lỗi Diệu Yên
Vì thế tiếng đàn lặng im, Diệu Yên liền hành lễ cáo từ
Một đám mây lững lờ trôi đến, hình bóng nơi cuối cầu kia đã không nhìn thấy nữa
“Trên tờ giấy kia của ngươi, rốt cuộc đã viết gì?”
---------
Khi Tống Tiềm Cơ trông thấy đại môn Càn Khôn Điện thì hai đệ tử kia so với hắn còn khẩn trương hơn
“Ngươi ngày thường có đi sòng bạc dưới chân núi không?” Người có vóc dáng cao lên tiếng hỏi
“Cái gì?”
Người thấp hơn giải thích: “Ngoại môn đệ tử như ngươi, lần đầu vào nội môn liền được lên chủ phong, lần đầu lên chủ phong liền được gặp Diệu Yên tiên tử, cho dù có bị Trần Hồng Chúc, không, là bị Trần sư tỷ làm khó thì nửa sợi tóc cũng không bị thương. Vận may ngàn dặm mới có một như ngươi, nhắm mắt vào sòng bạc hẳn cũng kiếm được vô số!”
Tống Tiềm Cơ lắc đầu cười: “Vận khí của ta trước giờ rất tệ”
“Đừng khiêm tốn! Nếu ngươi có thể toàn thân bước ra từ Càn Khôn Điện, hai chúng ta đời này nhất định phải cùng ngươi đi sòng bạc!”
Đạo đồng rũ mắt đi tới, hai đệ tử dừng bước ngoài cửa điện, ra sức vẫy tay với hắn:
“Bọn ta đợi ngươi ở đây nhé!”
Đại điện trống vắng, ngọn đèn lay lắt, màn che buông xuống
Đại môn nặng nề đóng lại sau lưng hắn
Tống Tiềm Cơ định thần lại, sắm vai một ngoại môn đệ tử đột nhiên gặp được kỳ ngộ, đoan chính hành lễ:
“Đệ tử bái kiến chưởng môn chân nhân!”
Ánh mắt hắn xuyên qua tấm màn lụa phiêu đãng, rơi trên người Hư Vân chân nhân.
Bóng người sau màn đang ngồi bất động giống như một ngọn núi
Ánh mắt như có trọng lượng, tựa như một thanh kiếm sắc, muốn đâm xuyên qua lục phủ ngũ tạng của hắn
Tống Tiềm Cơ duy trì tư thế hành lễ, trên trán lặng yên toát ra mồ hôi lạnh
Hư Vân nhìn người thiếu niên trẻ tuổi trước mắt
Bất luận nhìn thế nào cũng chỉ là một ngoại môn đệ tử có tu vi thấp kém
Không hề có dấu hiệu bị lão quỷ đoạt xá hay thần hồn không hợp, yếu ớt đến mức chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể giết chết hắn
Nếu hắn là ngoại môn đệ tử, sinh thần bát tự, tính cách, sinh hoạt, do ai chiêu mộ, nguyên quán nơi đâu, thân duyên thế nào, từ chuyện lớn đến chuyện bé đều có thể chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ sửa sang tổng hợp lại thành một quyển tập dày cộp, đặt trước mặt Hư Vân
Nhưng Tống Tiềm Cơ là một ngoại môn đệ tử không có gì nổi bật, tin tức về hắn rất ít
Hiện nay mới mười lăm tuổi, đã lên núi được ba năm. Ngày thường cần mẫn, cố gắng, một lòng muốn tiến nhập nội môn. Tính cách quái gở, không được người yêu mến, còn có chút tranh chấp với Triệu chấp sự
Chuyện mà Triệu Ngu Bình tưởng rằng Hư Vân không biết thì thực ra Hư Vân đều biết
Chỉ cần ngoại môn ổn định, không xảy ra vấn đề gì lớn, chuyện nhỏ hắn nguyện ý nhắm một mắt. Nếu không kiếm được chút béo bở, ai nguyện ý liều mạng vì hắn làm việc đây?
Càn Khôn Điện nằm ở trên mây, số linh thạch khổng lồ dùng để chống đỡ Vân trận vận hành lại đến từ giếng mỏ sâu không thấy đáy
Hư Vân rất rõ ràng, nếu tu sĩ trong mắt không dung nổi một hạt cát, trong lòng chỉ có tu tiên vấn đạo, không hiểu thủ đoạn, không biết cách dùng người thì kẻ đó chỉ thích hợp làm một trưởng lão nhàn tản, hoặc một cường giả độc hành chứ không thể làm được chưởng môn một phái
Đặc biệt là cai quản một môn phái lớn như Hoa Vi Tông
Trước khi Tống Tiềm Cơ vào điện, hắn nghĩ rằng người trẻ tuổi này rất đơn giản, không có bất kì bí mật nào
Nhưng giây phút này khi mặt đối mặt, trong lòng hắn lại có chút bất an
Cường giả có tu vi cao có thể cảm ứng thiên địa, cầu may tránh rủi, chưa bao giờ coi nhẹ trực giác của mình
‘Đứng lên đi”
Cảm giác áp bách trên người Tống Tiềm Cơ tan đi, một thanh âm già nua mà bình tĩnh vang lên “Ngươi viết những lời này là có ý gì”
“Đệ tử không biết”
Hư Vân rất hài lòng với đáp án này, thanh âm càng nhu hoà, giống như một lão nhân hoà ái:
“Ngươi không biết, vậy tại sao lại muốn ta xem?”
“Là một người nói cho đệ tử. Hắn nói, nếu có cơ hội liền truyền lời cho chưởng môn được biết”
“Người nào? Ngươi gặp hắn ở đâu?”
“Vào bảy ngày trước, trước khi bình minh, lúc đó đệ tử đang luyện kiếm, đột nhiên có một thân ảnh xuất hiện phía trên tường viện, nói chuyện với đệ tử. Hộ sơn đại trận không có động tĩnh gì, hắn lại thoải mái ngồi nơi đầu tường, đệ tử còn tưởng rằng là một vị trưởng lão nào đó trong tông, còn hành lễ với hắn. Câu đầu tiên hắn nói với đệ tử là, tiểu tử, ngươi cứ tiếp tục luyện thế này thì không nổi danh được đâu….”
Trước mặt cường giả như Hư Vân, lời nói dối có tập luyện bao lần, liếc mắt một cái cũng bị đâm thủng
Vì vậy Tống Tiềm Cơ thật sự đang hồi tưởng lại
Nhớ lại những mảnh vỡ trong dòng sông thời gian dài đằng đẵng, vị sư phụ của “Chúa cứu thế” kia có hình dáng như thế nào
Còn có lần đầu tiên khi hắn gặp chúa cứu thế, những lời mà hai người đã nói
Tốc độ nói của Tống Tiềm Cơ lúc nhanh lúc chậm, lộn xộn nhưng lại càng đáng tin hơn
Ít nhất Hư Vân đã tin một nửa, trong lòng đã suy đoán ra ba, bốn người
Có cường giả thích ngao du tính tình ương ngạnh, không xuất chiêu theo lẽ thường, đi qua môn phái khác, nổi hứng chỉ điểm một ngoại môn đệ tử cũng không tính là hoang đường
Trận pháp lợi hại chân chính của Hoa Vi Tông nằm ở nội môn, trận pháp ngoại môn trước mặt một cường giả Hoá thần, yếu ớt như một tờ giấy mỏng
Nếu đã lưu lại câu nói kia, vậy chứng tỏ hắn không có ác ý
Hư Vân cười hỏi: “Hắn truyền thụ cho ngươi, ngươi liền học, không biết không có tội, cái này không trách ngươi được, ngươi còn nhớ bộ dáng hắn trông như thế nào không?”
Tống Tiềm Cơ: “Hắn búi tóc đơn sơ, y phục sờn cũ, vạt áo trước cài một bông hoa dại, hắn không mạng bội kiếm, nhưng lại nói bản thân mình là thanh kiếm mạnh nhất thiên hạ”
Sau màn, sắc mặt Hư Vân chợt tái nhợt
Tống Tiềm Cơ vẫn đang nói: “Hắn lúc nào cũng cười, giống như trời sinh đã vậy, trên eo treo một vò rượu nhỏ, nói hai câu liền uống một hớp”
Nếp nhăn đầy trên mặt Hư Vân bắt đầu run rẩy, đáy mắt nổi lên thần sắc hoảng sợ
“Đúng rồi, đệ tử nhớ ra rồi, hắn nói hắn tên là….” Tống Tiềm Cơ mở miệng, đang định thốt ra một cái tên
“Chậm đã!” Tiếng quát chói tai đột nhiên vang lên
Tống Tiềm Cơ tâm thần chấn động
Lẽ nào Hư Vân nhìn ra trên người hắn có Bất tử tuyền?
Hắn giờ chưa đến cảnh giới hoá thần, sao có thể nhìn thấy thiên địa chi bảo như Bất tử tuyền
Nếu không phải trải qua một ngày tu luyện, khí tức trên người dung hợp với Bất tử tuyền trong tử phủ thì Tống Tiềm Cơ cũng không dám mạo hiểm lên Càn Khôn Điện này
Trong đầu hắn hiện lên rất nhiều phương thức phá giải, nhưng hắn không vọng động
Hắn chỉ tiếp tục đọc cái tên kia ra
Dường như không kịp ngậm miệng, vô tình thốt ra:
“Tiển Kiếm Trần’
Lời vừa dứt, nhật nguyệt ngoài điện chợt tối
Gió mạnh nổi lên, nghiền nát mây trời!
“Bang!”
Cửa sổ khắp điện mở toang, gió lạnh tràn vào, màn lụa bị xé rách, ánh nến tắt ngóm
“Oành!”
Giữa trời sáng, một đạo sấm sét bổ vào Càn Khôn Điện
Cả toà Vân trận run rẩy!
Năm đạo lưu quang từ năm đỉnh núi bắn ra, trong nháy mắt đã tới, phá cửa điện mà xông vào!
Hư Vân chân nhân rút kiếm chỉ thiên!
Nhưng trời sập đất lún chỉ xảy ra trong tích tắc, khi hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, năm vị phong chủ xông vào điện thì cuồng phong đã dừng lại
Mây đen tan đi, minh nguyệt lại ló rạng
Càn khôn điên đảo lại trở lại như cũ
Chỉ có cả điện hỗn độn cùng với lôi âm vang vọng, chứng minh chuyện ban nãy không phải ảo giác
Có một vị phong chủ tức muốn hộc máu mà quát to:
“Là ai? Ai nói ra cái tên kia?!”
Tống Tiềm Cơ cũng sợ ngây người
Hoá ra trên thế gian này thật sự có loại người này, chỉ cần nhắc tới tên hắn liền bị sét đánh
Không hổ là Tiển Kiếm Trần, sư phụ của chúa cứu thế
Hư Vân duy trì tư thế xuất kiếm, đứng nguyên tại chỗ
Giống như người kia đang ngồi trên đống phế tích trước mặt hắn, cười tủm tỉm nói:
“Đừng sợ, ta thật sự không muốn giết các ngươi. Về sau cũng sẽ không quay lại nữa, Hoa Vi Tông liền giao cho các ngươi”
“Nhưng người như ta, không thích bị người nói xấu sau lưng. Thế nên về sau các ngươi ngàn vạn lần đừng ở toà Càn Khôn Điện này nhắc đến tên ta, đã rõ chưa?”
“Đừng chỉ biết gật đầu, có ai biết nói một câu tiếng người không?”
Hư Vân nghe thấy âm thanh yếu ớt của mình:
“Đã, đã rõ”
“Hiểu rõ là tốt, vò rượu này tặng cho ngươi uống, ngươi, về sau liền làm chưởng môn”
Hai trăm năm đã trôi qua rồi nhưng một màn này vẫn như mới hôm qua.