“Lưu Hồng Phong ta chấp chưởng Giới luật đường cũng đã được 60 năm, tổng số hồ sơ thẩm án có thể chứa đầy mười túi trữ vật, ta đã từng nghe qua mọi lời giảo biện trên đời, những lời xin tha, sám hối, nhưng loại yêu cầu này ta giờ mới được nghe lần đầu”

Tống Tiềm Cơ nói tiếp: “Nếu ngài không nghe thì thật sự đáng tiếc”

“Ngươi nói ta nghe thử, ngươi sẽ dùng cách nào để gặp chưởng môn chân nhân?”

Các đệ tử Giới luật đường rốt cuộc cảm thấy đã cười đủ rồi, cố gắng lấy lại biểu tình nghiêm túc.

Cả buổi tối phải tăng ca khiến cho trong lòng mọi người đều cảm thấy oán hận nhưng không ngờ lại được chứng kiến một hồi náo nhiệt thế này, cho nên ai nấy đều mang theo thần thái sáng láng nhìn chằm chằm vào Tống Tiềm Cơ.

“Đệ tử sẽ viết một câu, chỉ cần chưởng môn chân nhân nhìn thấy câu đó sẽ tự đồng ý gặp đệ tử”

“Chỉ đơn giản như vậy sao?”

“Đúng vậy”. Tống Tiềm Cơ gật đầu.

Lưu Hồng Phong cười lạnh: “Nếu chỉ đơn giản như vậy, ngươi cũng không cần gặp trưởng môn, trực tiếp lau cổ đi gặp Đạo tổ còn mau hơn. Ngươi đang đùa ta có phải không?”

Theo hắn, chưởng môn chân nhân những năm gần đây tu thân dưỡng tính, đã ba năm rồi chưa hề đi ra khỏi Càn khôn điện, đến cả các đường chủ các phong chủ có việc muốn xin chỉ thị cũng rất ít khi được diện kiến chân dung của chưởng môn, toàn là phải dựa vào bạch hạc, đạo đồng và truyền âm phù để liên lạc.

Việc này trong nội bộ cũng không tính là bí mật, nhưng Tống Tiềm Cơ chỉ là đệ tử ngoại môn đương nhiên sẽ không biết.

“Là thật hay giả, ngài thử một lần là biết”

“Tống Tiềm Cơ”, Triệu Ngu Bình đột nhiên quát lớn, giả bộ như đang vô cùng đau buồn, “Ngươi nên nhớ ngươi đang ở Giới luật đường, đang ở trong buổi thấm vấn. Ngươi mà còn nói linh tinh tội sẽ càng nặng thêm đấy, lúc đó đến cả ta cũng không cách nào cứu được ngươi đâu. Ngươi biết không hả?”

“Đệ tử biết”

“Trong trường hợp chưởng môn không muốn gặp ngươi, ngươi sẽ phải nhận hình phạt chịu 300 roi, sau đó hủy bỏ tu vị và trục xuất xuống núi. Ngươi mình bạch chứ?”

“Đệ tử minh bạch”

Triệu Ngu Bình lúc này mới vừa lòng gật đầu.

Các đệ tử Giới luật đường không nhịn được nhỏ giọng nói:

“Chỉ vì cứu người mà làm đến mức này sao, cái tên đang quỳ kia là thân đệ đệ của hắn sao?”

“Đừng đoán linh tinh, một người họ Tống, một người họ Mạnh thì làm sao có thể là thân huynh đệ được, cùng lắm là biểu đệ thôi”

“Ta mà có người biểu đệ xui xẻo thế này, cùng lắm thắp cho hắn nén hương là đã tận nghĩa huynh đệ lắm rồi đấy”

“Như ngươi mong muốn” Lưu Hồng Phong phất tay nói, “Người đâu, lấy giấy bút cho hắn”

Đệ tử bên cạnh nghe vậy liền vội vàng đi lấy giấy bút.

“Không cần phiền toái như vậy đâu”. Tống Tiềm Cơ đi về hướng một chiếc bàn nhỏ nằm trong góc khuất, mỉm cười với vị đệ tử phụ trách ghi lại buổi thấm vấn này, nói: “Cho ta mượn chỗ chút”.

Vị để tử kia còn đang lặng lẽ ngủ gà ngủ gật, nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu lên, chợt nhận thấy cả phòng đều đang hướng ánh mắt về phía mình, hắn không khỏi cả kinh làm đánh rơi cả bút.

Chiếc bút đáng rơi giữa không trung liền bị Tống Tiềm Cơ bắt được, sau đó chấm mực ướt đầu bút, hắn xé trang giấy trắng đang đặt trên bàn thành hai nữa, múa bút viết nhanh.

Có người cảm thấy hắn muốn viết một đơn xin khoan dung kêu oan dâng lên chưởng môn, nhằm cầu một đường sinh cơ .

Nhưng Tống Tiềm Cơ thật sự chỉ viết đúng một câu rồi đặt bút xuống. Hắn gấp tờ giấy lại thành hình tam giác, kín kẽ giống như một cái bánh chưng nhỏ, không để lộ chữ viết nào ra ngoài.

“Vị sư huynh nào nguyện ý vất vả một chuyến giúp ta?”. Hắn cao giọng hỏi.

Lưu Hồng Phong vốn chỉ định cho một vị đệ tử đi, nhưng sau đó ngẫm lại, lại gọi thêm một người nữa đi cùng. Hai vị đệ tử Giới luật đường cầm lấy tờ giấy xong liền xoay người rời đi, ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng ánh mắt lại sáng ngời dị thường, tràn đầy sự tò mò.

Tống Tiềm Cơ không quên nói: “Trên đường đừng nhìn trộm nhé, cũng vì muốn tốt cho các ngươi thôi”

Một vị đệ tử quay đầu lại, sắc mặt đỏ lên: “Ai muốn nhìn trộm chứ?”

“Người truyền tin cũng đã xuất phát, những người còn lại ở chỗ này cũng không thể cứ mãi chờ như vậy, cũng nên có cái thời hạn nhất định”. Triệu Ngu Bình hướng sang Lưu Hồng Phong nói: “Sự việc tuy xảy ra tại ngoại môn nhưng Lưu trưởng lão cũng không cần lo lắng ta sẽ bao che. Chúng ta hạn định thời gian là một nén hương được chứ?”

Lưu Hồng Phong nhíu mày. Triệu Ngu Bình đột nhiên trở nên cương trực công chính như thế khiến hắn không kịp thích ứng.

Một nén hương có phải là quá ngắn rồi hay không?

Vào thời điểm đêm tối thế này, trên đường lên chủ phong khó tránh khỏi sẽ gặp mấy đội đệ tử Chấp pháp đường đi tuần tra, phải dừng lại tiếp nhận kiểm tra, hỏi chuyện. Chờ đến thời điểm đi đến Càn Khôn điện lại phải chờ đạo đồng của chưởng môn chân nhân tiến vào bẩm báo. Xong lại đợi chưởng môn đọc tờ giấy. Tổng cộng không biết sẽ hết bao nhiêu thời gian nữa.

Nhưng Tống Tiềm Cơ lại nói: “Không cần đâu. Chỉ cần nửa nén hương là được rồi”.

Mọi người ai nấy đều lộ ra biểu tình như gặp quỷ.

Lưu Hồng Phong một lần nữa đánh giá Tống Tiềm Cơ.

Bên trong Giới luật đường lúc nào cũng túc mục trang nghiêm, không khí lạnh lẽo khiếp người khiến cho những người mới vào đây đều phải cảm thấy thấp thỏm lo âu nhưng hắn từ lúc vào cho đến bây giờ đều không hề thay đổi tư thế, cũng không nói một câu vô nghĩa nào.

Trấn tĩnh quá mức, giống như chắc chắn mình sẽ không xảy ra chuyện vậy. Chỉ là một đệ tử ngoại môn trẻ tuổi, hắn dựa vào cái gì để tự tin như vậy chứ?

“Người tới, đốt hương”

Một que hương đã được cắt nửa cắm lên trên bát hương hoa văn hoa sen trắng làm bằng sứ.

Trong hơi lạnh giữa đêm đen, khói hương lượn lờ tỏa ra mùi hương thanh nhã, hòa cùng mùi máu tươi của Mạnh Hà Trạch, tràn ngập toàn bộ Giới luật đường, khiến cho mọi người cảm thấy thanh tỉnh phần nào.

“Tống sư huynh…”, Đôi môi Mạnh Hà Trạch khẽ run, phát ra âm thanh yếu ớt.

Tống Tiềm Cơ đi về phía hắn, cúi người nói: “Chịu khó chờ thêm chút nữa, rất nhanh thôi sẽ được trở về”

“Sau khi ta chết, đồ vật của ta đều giao lại cả cho huynh. Cả vòng Phật châu…..”

Tống Tiềm Cơ liếc mắt nhìn đệ tử Giới luật đường khắp xung quanh, cắt lời hắn: “Ngươi sẽ không sao đâu, đừng nói linh tinh”

Mạnh hà Trạch nói tiếp: “Đáng lẽ ta nên nghe lời huynh không nên nhất thời sính cường, lúc này chắc huynh đang rất giận ta”

“Không có chuyện đó đâu, ta không hề tức giận”

Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, ta ngược lại còn phải cảm tạ ngươi đã cho ta một cơ hội xuống núi nữa đây.

“Thật chứ?”

“Thật”

Mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào que hương đang cháy, chỉ có Tống Tiềm Cơ là giống như không quan tâm chút nào, chuyên chú cũng Mạnh Hà Trạch thấp giọng trò chuyện.

Khói hương nhẹ bay, trong bầu không khí khẩn trương căng thẳng, hai người bọn họ giống như một đôi huynh đệ đang chờ đợi những phán xét cuối cùng.

Tia lửa nhỏ lóe lên một hai lần trên đầu hương rồi vụt tắt. Nửa que hương đã cháy hết.

Triệu Ngu Bình thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Hồng Phong dường như có chút tiếc nuối, nói: “Hương cũng đã cháy hết, ngươi còn gì để nói không?”

Tống Tiềm Cơ đứng dậy: “Đệ tử không còn lời nào để nói”

Hai đệ tử Giới luật đường tiến lên, chia làm hai bên ăn ý giữ lấy hai cánh tay của hắn.

“Mau buông Tống sư huynh ra”. Mạnh Hà Trạch đột nhiên vùng lên, gào rống như một con dã thú sắp chết, “Buông huynh ấy ra…..”

Không ai có thể ngờ được một người bị chảy nhiều máu đến thế rồi còn có thể hung hãn được như vậy.

Đệ tử đang trông coi hắn bị làm cho lảo đảo hai bước nhưng cũng mau chóng đem hắn ấn xuống trở lại.

Mạnh Hà Trạch vẫn giãy dụa kịch liệt, trong hai mắt nổi lên tia xích hồng sắc kỳ dị.

Tống Tiềm Cơ thầm nghĩ không tốt: “Bình tĩnh”

Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông trong Giới luật đường, Hồng ngọc Phật châu nếu lúc này bộc phát cơ chế hộ chủ thì sẽ bại lộ mất, lúc đó Mạnh Hà Trạch sẽ thật sự không thoát nổi nữa đâu.

Ngươi bị đè cả đêm còn không sao, giờ tự nhiên phát điên làm gì chứ?

Bỗng một tiếng “loảng xoảng’ vang lên, đại môn được mở ra, một cơn gió mạnh thổi vào, hai đệ tử truyền tin đã trở về, hô lớn:

“Chưởng môn chân nhân muốn gặp Tống Tiềm Cơ. Ngay lập tức”

Cả sảnh đường đều kinh ngạc.

Hoa Vi Tông có rất nhiều dãy núi mọc san sát nhau, nhưng nổi danh nhất chỉ có sáu tòa. Năm tòa dành cho năm vị phong chủ, một tòa chủ phong dành cho chưởng môn nhân.

Ngọn chủ phong như đột ngột từ dưới đất mọc lên, một mình xuyên qua giữa biển mây, không liên kết cùng các ngọn núi khác. Vì là nơi chưởng môn cư trú nên không được phép ngự kiếm cũng như sử dụng phi hành pháp khí để bay vào, muốn đi lên chỉ có một con đường duy nhất.

Tống Tiềm Cơ chính đang đi trên con đường này.

Hắn đang đi theo hai vị truyền tin đệ tử, bước lên một cây cầu màu trắng ngọc bích hình vòm dài đến cả trăm mét, bắc ngang qua biển mây.

Cây cầu này được gọi là “Thệ Thủy Kiều”

Những đám mây trôi dưới cầu như những dòng nước chảy xiết.

Ở nơi địa thế cao như vậy đáng lẽ nên rét lạnh thấu xương, gió thổi mạnh như muốn hất văng người xuống khỏi cầu nhưng bởi vì có trận pháp bảo vệ, nên ngược lại nhiệt độ nơi đây rất thích hợp, lại thêm vẻ đẹp trang nhã của thanh phong minh nguyệt.

Chung quanh không bóng người, chỉ có ánh trăng trên bầu trời chiếu rọi xuống, hai vị đệ tử truyền tin cũng không chịu được loại không khí tĩnh lặng này, quay qua trò chuyện cùng Tống Tiềm Cơ:

“Lần đầu tiên vào nội môn lại có thể trực tiếp lên chủ phong, vận khí của ngươi thật tốt”

“Lấy chủ phong làm trung tâm, phạm vi mười dặm xung quanh chính là Vân Hải Trận tiếng tăm lừng lẫy của Hoa Vi Tông chúng ta. Một trận pháp nhưng có tới ba công năng, thu nạp linh khí, phòng ngự và giết địch”

Tống Tiềm Cơ đáp lại vài tiếng, hai người lại được thể càng nói nhiều, giống như hai vị hướng dẫn viên du lịch nhiệt tình vậy.

Chỉ là về nội dung trong tờ giấy thì đều nhất trí không đề cập tới, không phải hai người không hiếu kỳ mà là sợ động chạm tới bí mật của chưởng môn.

Lúc mới vừa đưa tờ giấy đến, đạo đồng ngoài điện cầm lấy đi vào bẩm báo một lát liền vội vàng đi ra, mặt không biểu tình hỏi:

“Chưởng môn chân nhân muốn hỏi, các ngươi đã xem qua nội dung trên tờ giấy chưa?”

Hai người vội vàng khẳng định không có, thậm chí còn lấy đạo tâm để thề độc.

Cho đến khi ra khỏi chủ phong, hai người vẫn không khỏi cảm thấy hoảng hốt, nhớ tới uy áp kinh khủng từ bên trong điện truyền ra liền cả người đầy mồ hôi lạnh, giống như vừa trải qua cái chết vậy.

Đến lúc này, hai người bọn họ mới biết lúc trước Tống Tiềm Cơ nói “Trên đường đừng nhìn trộm nhé, cũng vì muốn tốt cho các ngươi thôi” là vì muốn tốt cho bọn họ thật.

Vị đệ tử cao hơn nói: “Người rồi sẽ chết, ngày đêm vẫn cứ trôi, thời gian như nước chảy, đã qua rồi là sẽ vĩnh viễn không quay trở lại. Cái tên Thệ Thủy Kiều ý muốn nói với chúng ta rằng phải trân quý từng giây phút mỗi ngày mà cần cù tu luyện”

Vị đệ tử thấp lùn thì lại không đồng ý: “Ngươi giải thích quá thô tục”. Hắn hướng sang bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tống Tiềm Cơ, lấy làm lạ hỏi: “Lần đầu tiên nhìn thấy khung cảnh vĩ đại thế này, ngươi không cảm thấy kinh ngạc sao? Ngươi không muốn hét vang lên sao? Tâm tình không cảm thấy kích động sao?”

Tống Tiềm Cơ nghe vậy đành phải gật đầu: “Ta kích động mà”

“Sao ta không thấy vậy”

“……”

Đời trước Tống Tiềm Cơ đã từng đi đến đây nhưng không đi qua cây cầu này.

Không chỉ ở Hoa Vi Tông mà thậm chí tất cả quy củ lễ pháp trên thế gian, hắn đều không cần tuân thủ.

Khi đó, thanh danh hắn vang động tứ hải, được chưởng môn Hư Vân chân nhân của Hoa Vi Tông mời đến luận đạo.

Một buổi lễ chào mừng hắn đã được tổ chức rầm rộ tại đây, chuông trống lễ nhạc vang lên suốt nửa ngày, Hư Vân chân nhân mang theo các vị phong chủ tự mình đứng ngoài Càn Khôn điện chờ hắn.

Thế nhưng Tống Tiềm Cơ không chỉ đến trễ, mà còn cưỡi mây mà đến, làm đảo loạn toàn bộ khí cơ của Vân trận, khiến cho đàn cá chép ngũ sắc phải sợ hãi tột độ. Dù cho là thế, bọn họ cũng không dám có nửa câu oán hận.

Nếu biển mây quá dư thừa linh khí thì sẽ sản sinh ra cá chép ngũ sắc. Những con cá chép này đều do linh khí biến thành, từng chiếc vảy tỏa ra ánh sáng mỹ lệ đẹp mắt, bơi lượn trong biển mây.

Dưới ánh mặt trời, chúng phản chiếu ra ánh sáng ngũ sắc. Khi nhảy ra khỏi biển mây, chúng trông giống như từng đạo cầu vồng. Dưới ánh trăng, chúng lại chuyển thành vô sắc, tinh xảo và trong sáng như lưu li.

Tống Tiềm Cơ lần đầu tiên nhìn thấy chúng, cũng không khỏi cảm thấy khó hiểu. Vì cái gì một loại linh vật do thiên địa dưỡng dục ra lại không thể ăn sương uống gió mà phải dùng huyết nhục tươi mới để nuôi dưỡng.

Đến sau này hắn mới minh bạch, bất kể cái gì sở hữu vẻ đẹp cao cao tại thượng ở trên đời đều là do vô số bạch cốt bên dưới xây dựng lên.

Giống như trên đỉnh núi của Hoa Vi Tông, những con người đã vất vả dùng từng viên gạch, từng tảng đá xây dựng lên cung điện trên tầng mây thì đều sớm đã về với bụi đất, nhưng những người hưởng dụng nơi này thì lại tồn tại mãi mãi.

“Ngươi thật sự kích động sao, sao ta không biết nhỉ, ta cảm thấy ngươi căn bản không….”

Thanh âm đang nói nửa chừng đột nhiên im bặt.

Hai vị đệ tử sững sờ đứng im tại chỗ, giống như bị người sử dụng Định thân phù vậy, há hốc mồm cùng nhìn về một chỗ.

Tống Tiềm Cơ cũng nhìn theo hướng đó, chỉ thấy từ phía bên kia cầu đi tới một bóng người.

Là một vị nữ tử.

Trong đêm khuya tĩnh lẵng, cùng đi trên một cây cầu, lại đối diện nhau tự nhiên sẽ nhìn thấy nhau. Mà cho dù không phải ở đây mà ở một nơi biển người tấp nập khác, cũng sẽ không có ai không nhìn về phía nàng.

Ánh trăng bàng bạc trên cao chiếu xuống làn da của nàng khiến cho nó trông gần như trong suốt, khuôn mặt của nàng giống như một đóa băng hoa được tạo hình tinh xảo, không chút tỳ vết.

Vạt váy màu xanh biếc nhẹ lay động theo từng bước đi của nào, chiếc khăn che trên cánh tay cũng khẽ tung bay, tựa như muốn theo gió trở về.

Đàn cá chép ngũ sắc dưới cầu cũng phải quẫy đuôi chui vào sâu trong tầng mây, chúng xấu hổ khi thấy nàng.

Chỉ có Tống Tiềm Cơ là nhìn thầy nàng liên nhíu mày.

Diệu Yên tại sao lại xuất hiện ở đây.

Thời điểm Tống Tiềm Cơ nhìn thấy Diệu Yên, nàng cũng thấy được hắn.

Phản ứng đầu tiền của nàng là cảm thấy phiền toái, nếu như hai tên đệ tử ngốc của Hoa Vi Tông kia đột nhiên la lên, thậm chí kích động mà rơi khỏi cầu thì chính mình sẽ không thể nhìn thấy mà không cứu được.

Nhưng nếu nàng ra tay cứu thì sẽ càng khiến cho nàng phải chịu nhiều phiền toái hơn.

Sau đó nàng mới nhìn tới Tống Tiềm Cơ ở phía sau hai người.

Hắn mặc một chiếc áo ngoài cũ kỹ, tuy rõ ràng không thuộc về nơi này nhưng biểu hiện của hắn lại rất tự nhiên.

Ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, phản ứng đầu tiên khi gặp nàng không hề có chút si mê hay kinh diễm nào mà dĩ nhiên lại là khẽ nhíu mày.

Tuy rằng chỉ hơi thoáng qua nhưng Diệu Yên vẫn kịp thấy được. Nàng rất giỏi trong việc nắm bắt những biểu cảm tinh tế trên khuôn mặt con người, đây không phải là trực giác trời sinh mà là rèn luyện lâu ngày mới đạt được.

Vẻ mặt đó của hắn, thật giống như…..nhìn thấy một vật trang trí không nên xuất hiện ở đây vậy.

Kỳ thật từ rất sớm Diệu Yên đã biết cũng không phải mọi người đều thích nhìn nàng. Ví dụ như những đạo sĩ của Tử Vân Quan, những hòa thượng của Hồng Diệp Tự. Đối với những người này, cho dù nàng có ở cùng một phòng với bọn họ, bọn họ cũng sẽ bày ra tư thái “làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ”.

Phảng phất chỉ có làm như vậy, bọn họ mới có thể giữ vững đạo tâm, siêu thoát phật tính, không bị túi da mỹ lệ trước mắt quấy nhiễu.

Nhưng cái người trước mắt này không phải đạo sĩ cũng không phải hòa thượng, càng không có tu vi cao thâm.

Bộ dáng hắn trông chỉ như mới mười bốn mười lăm tuổi, thiếu niên độ tuổi này thông thường sẽ dễ xao động nhất và không ổn định nhất chứ.

Chỉ là một ngoại môn đệ tử thân phận thấp kém, vì cái gì khi nhìn thấy nàng lại nhíu mày, và lại hắn dựa vào cái gì mà nhíu mày.

Trong lòng có nghi hoặc làm nàng cảm thấy không được thoải mái.

Nhưng trên khuôn mặt nàng vẫn mang theo một nụ cười nhạt, như cười như không.

Tư thái của nàng vẫn hoàn mỹ không tì vết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play