Hư Vân chân nhân lẩm bẩm nói: “Người kia, vẫn còn… vẫn còn sống!”
Hắn dậm chân, muốn khóc không khóc nổi, muốn cười không cười nổi, nếp nhăn khắp mặt run rẩy co cụm vào nhau
Trái ngược hẳn với vẻ uy nghiêm lạnh lùng thường ngày, trông rất buồn cười
Tống Tiềm Cơ trầm mặc
Các ngươi muốn biết Tiển Kiếm Trần còn sống hay đã chết không phải rất đơn giản sao?
Không có việc gì làm liền ở Càn Khôn Điện hét to tên hắn, xem có bị sét đánh không
Dù sao, các ngươi có bị sét đánh cũng không chết được, cho dù một ngày ba lần hét tên hắn thì cũng chỉ là động tĩnh lớn chút thôi
Tiển Kiếm Trần rốt cục để lại cho các ngươi bóng ma tâm lý lớn cỡ nào? Vậy mà khiến một đám cường giả đỉnh cấp cam nguyện làm đà điểu
Hắn đã quên “đà điểu” cũng phải xem người đấy là ai
“Nhãi ranh muốn chết!”
Một tiếng hét to như sấm, một đạo hoả quang xông thẳng đến trước mặt Tống Tiềm Cơ
Nói chính xác hơn là kiếm khí nóng cháy như lửa
Cả toà đại diện bị vây bên trong, nhiệt độ đột nhiên tăng cao
Trong năm vị phong chủ của Hoa Vi Tông, Xích Thuỷ Phong phong chủ Triệu Thái Cực là người tính tình nóng nảy nhất
Một khi nộ khí xung thiên, xuất thủ chính là sát chiêu, muốn giết chết tên ngoại môn đệ tử gây hoạ này ngay tại chỗ
Tống Tiềm Cơ đứng yên bất động, kiếm khí áp mặt, sóng nhiệt thổi bay tóc mái
Người khác nhìn sẽ cho là hắn bị doạ cho ngây ngốc
Một giây trước khi kiếm khí đâm xuyên qua cổ họng, một bóng người ngăn ở trước mặt hắn
Hư Vân chân nhân tay áo phất động
Ánh lửa nóng cháy nơi đại điện tiêu tán mất dạng, chỉ còn lại ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên gạch lưu ly
“Sư huynh?!” Xích Thuỷ Phong phong chủ cả giận, “Huynh ngăn cản ta làm gì!”
Hư Vân chân nhân đáp: “Người nọ cùng với hắn, từng có nửa nghĩa thầy trò!”
Dứt lời liền không để ý đến hắn, quay người nói với Tống Tiềm Cơ: “Niệm tình ngươi vô tình sơ suất, tha cho ngươi một lần! Ngươi nhớ kĩ, tuyệt không được ở toà đại diện này nói ra cái tên kia!”
“Đệ tử đã biết”
Thần sắc năm vị phong chủ khẽ biến
Nửa nghĩa thầy trò?
Ánh mắt họ đổi thành phức tạp, âm trầm, vô cùng có tính xuyên thấu mà đánh giá Tống Tiềm Cơ từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài
Thiếu niên mới mười bốn, mười lăm tuổi, áo cũ giày vải, cũng không giấu được dung mạo tuấn tú
Tuy rằng thủ lễ nhưng không hề khúm núm hay hoảng sợ
Tự tin đứng nơi tiên cung kim bích huy hoàng, tựa như chính mình được trở về nhà, những trưởng bối cường giả như bọn họ mới là khách nhân
Bọn hắn ghét loại tự tin này, bởi làm người ta nhớ đến “vị kia” với bộ y phục rách rưới
Triệu Thái Cực mới nãy còn tức giận xuất thủ, nay khoé mắt hơi giật, nấm đấm giấu dưới tay áo, cuối cùng cũng buông ra
Trên thế gian này có rất ít “người sống” biết đến tên huý Tiển Kiếm Trần này
Những người chưa từng gặp hắn, ngưỡng mộ hắn, chỉ dám gọi là “Kiếm thần lão nhân gia”
Những người đã từng gặp hắn, e sợ hắn, chỉ dám nói “vị kia” “thanh kiếm kia”
Chỉ cần “vị kia” một ngày không chết, trên Càn Khôn Điện của Hoa Vi Tông, trên đầu của chưởng môn và các vị phong chủ luôn có một thanh kiếm treo lơ lửng
Đây là cấm kỵ, là bí mật, càng là sỉ nhục
Ai có thể ngờ rằng, đêm nay, một ngoại môn đệ tử, dẫm theo đôi giày vải dính bùn, giống như tản bộ sau khi dùng bữa tiến vào Càn Khôn Điện, cứ đơn giản như vậy mà trực tiếp nói toạc ra
Thân phận của hắn thấp, tu vi càng thấp hơn, còn trưng ra khuôn mặt vô tội, khiến người ta bực bội vô cùng
Thế nhưng ngươi lại chẳng thể làm gì được hắn
Bởi vì vị kia đã từng gặp qua hắn, dạy qua hắn, để lại cho hắn một câu nói
Lúc này Hư Vân chân nhân đọc lại những lời kia, không còn cảm thấy là đối phương mang thiện ý nhắc nhở mà chỉ cảm thấy trào phúng:
“Liên hoa rơi nơi tử hải, sinh cơ mở từ trong mây”
Mỗi chữ đều như hung hăng đánh vào mặt hắn
Hắn đột phá hoá thần thất bại, cần “liên hoa rơi nơi tử hải” làm thuốc trị thương, mà tử hải rộng lớn, nguy hiểm trùng trùng, linh tính của liên hoa lại đặc biệt, chỉ nở một đêm liền tàn
Hắn phái tâm phúc ngày đêm tìm kiếm không thấy, vốn đã định từ bỏ.
Tiển Kiếm Trần vậy mà lại tuỳ tiện tìm một ngoại môn đệ tử, nói với hắn rằng “sinh cơ mở từ trong mây”, ý muốn hắn đi “Sinh Vân Hải Hiệp” nơi tử hải tìm kiếm
Cái kiểu đột nhiên nổi lên hứng thú, thuận mồm chỉ điểm này vô cùng giống năm đó thuận tay đưa hắn lên làm chưởng môn
Hư Vân thông qua chữ viết cẩu thả của Tống Tiềm Cơ phảng phất như nhìn thấy Tiển Kiếm Trần cười tủm tỉm nói với hắn:
Ngươi có thể lên làm chưởng môn, đã làm là làm liền hai trăm năm, không phải vì ngươi có năng lực mà chỉ vì ta cao hứng
Hắn yên lặng thở dài, đến khi mở lời với Tống Tiềm Cơ, đã khôi phục lại vẻ uy nghiêm bình tĩnh, thậm chí giống như một vị trưởng bối hoà ái:
“Vị trưởng bối đã từng dạy ngươi kia, mấy trăm năm trước từng là đệ tử phái ta. Chỉ là sau này có chút hiểu lầm mới rời đi. Nếu hắn đã nhận định ngươi, ta vốn nên tiếp tục dạy dỗ ngươi…..”
Tống Tiềm Cơ giả bộ khao khát, ánh mắt sáng ngời
Hư Vân tiếp tục nói: “Nhưng bối phận hắn quá cao. Hắn và ngươi tuy không mang danh sư đồ, nhưng lại đã từng dạy dỗ, truyền thụ thuật pháp cho ngươi, nếu ta nhận ngươi làm đồ đệ sẽ làm loạn bối phận. Không chỉ ta, mà bất kì vị phong chủ, trưởng lão nào ở Hoa Vi Tông đều không thể làm loạn bối phận”
Tống Tiềm Cơ lộ ra thần sắc thất vọng
Hư Vân đổi chủ đề: “Liễm tức thuật và khinh thân thuật mà ngươi học được là vị trưởng bối kia sau khi rời tông tự sáng tạo ra, quả thực không tính là công pháp Hoa Vi Tông. Về việc đệ tử họ Mạnh ở Giới Luật Đường, ta đã nắm được, hắn vốn dĩ vô tội, nhưng tông có tông quy, nếu cứ như vậy tha cho hắn sẽ không hợp quy củ, cũng khiến mọi người không phục!”
Tống Tiềm Cơ lại lộ ra biểu tình lo lắng: “Vậy phải xử lí thế nào?”
“Không cần thiết phải phế bỏ tu vi. Chỉ là, không thể không buộc hắn phải xuống núi” Hư Vân tiếc nuối thở dài, lời nói ra lại tàn nhẫn “Đối với tên đệ tử kia, ngươi vốn muốn vì tốt cho hắn nên mới truyền thụ cho hắn nhưng như vậy thật ra lại là đang làm hại hắn. Về sau sinh tử của hắn đều nghe theo mệnh thôi”
Tống Tiềm Cơ hành lễ: “Nếu đã là lỗi của đệ tử, vậy đệ tử nguyện ý gánh vác thay hắn, tự thỉnh xuống núi!”
“Vậy sao?” Hư Vân không nghĩ tới thuận lợi như vậy, ngược lại có chút giật mình “Ngươi cam tâm tình nguyện, thề không vì vậy mà sinh lòng thù hận?”
“Đệ tử cam tâm tình nguyện!”
Hư Vân dùng hai tay đỡ hắn dậy, ngợi khen không ngớt: “Hài tử ngoan, hài tử ngoan! Ngày mai ngươi xuống núi, ta nhất định sẽ phái người tiễn ngươi!”
Suy cho cùng vẫn là tâm tính hài tử, một lời nói khích vào liền dám làm anh hùng
Tống Tiềm Cơ cũng cười theo: “Không dám phiền chưởng môn nhọc lòng”
Người thành thật, diễn kịch với ngươi thật quá thoải mái!
Trong điện, năm vị phong chủ liếc mắt nhìn nhau, cũng không ngờ rằng mọi việc lại giải quyết đơn giản như vậy, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm
Bọn hắn cũng sợ Hư Vân rụt đầu, đi cử một người trong số bọn hắn đi làm sư phụ của Tống Tiềm Cơ
Nhãi ranh này nếu đặt dưới tầm mắt, về sau nhìn thấy hắn liền nghĩ đến “vị kia”, ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng, ai mà chịu nổi?
Giết thì không giết được, nhận cũng không nhận được
Vẫn là lão hồ ly Hư Vân đạo hạnh cao thâm, dăm ba câu liền lừa gạt được hắn, mắt không thấy tâm không phiền
Cho dù về sau tiểu tử này tỉnh ra thì hối hận cũng đã muộn, có hận cũng chỉ có thể hận đệ tử họ Mạnh kia chứ không hận đến trên đầu bọn hắn
Tống Tiềm Cơ hành lễ một lần nữa rồi cáo từ
Sáu vị cường giả của Hoa Vi Tông hiền từ mỉm cười, tiếc nuối tiễn biệt hắn, bầu không khí tốt đẹp đến mức khiến cho người ta sợ hãi.
Lúc Tống Tiềm Cơ bước ra khỏi điện, ánh mắt đầu tiên không phải nhìn thấy vân hải minh nguyệt, mà là hai đệ tử Giới Luật Đường kia
“Thật sự ra kìa! Hắn nguyên vẹn bước ra!” Người có thân hình cao hét lên trước
Tống Tiềm Cơ tâm tình không tệ mà gật đầu
Ba người trở về, bước lên Thệ Thuỷ Kiều
Người có vóc dáng cao quay đầu lại nhìn: “Ban nãy thật kỳ lạ, đột nhiên cuồng phong sét đánh, ta còn tưởng sẽ bị sét đánh chết cơ!”
Người thấp hơn hừ nhẹ một tiếng: “Không làm chuyện gì trái lương tâm thì sẽ không sợ sét đánh!”
Lúc đến, hai người đi trước Tống Tiềm Cơ để dẫn đường, lúc về cước bộ của Tống Tiềm Cơ như bay, hai người phải chạy theo sau hắn
Người cao hơn hỏi: “Lúc nào thì ngươi đi sòng bạc dưới núi? Ta tên là Khâu Đại Thành, hắn tên là Từ Khán Sơn, chúng ta kết giao bằng hữu đi, về sau bọn ta theo ngươi!”
“Ngày mai ta phải xuống núi, không đi sòng bạc được”
Người thấp hơn – Từ Khán Sơn hỏi: “Vậy bao giờ ngươi quay lại?”
“Không quay lại nữa!”
Khâu Đại Thành ngẩn ra, thốt lên đầy kinh ngạc: “Ngươi bị trục xuất xuống núi?!”
Tống Tiềm Cơ gật đầu
Từ Khán Sơn nhảy dựng lên: “Không phải chứ! Lăn lộn cả một đêm, cuối cùng vẫn phải chịu tội thay tên huynh đệ xui xẻo kia của ngươi, cần gì phải vậy!”
Lại nhìn Tống Tiềm Cơ, không có một tia oán hận nào, ngược lại từ trong ra ngoài toát ra một tia vui sướng
Hai người ngơ ngác đi theo hắn, càng nhìn càng thấy bóng lưng người này cao lớn
Núi cao sừng sững, khiến người ngưỡng mộ
Không biết vì sao, có chút hâm hộ Mạnh Hà Trạch
----------
Trời còn chưa sáng, Tống Tiềm Cơ đã thu thập xong tay nải
Vốn cũng chẳng có đồ đạc gì nhiều, hắn cũng không định mang kiếm theo, trong tay nải chỉ có mấy bộ y phục cũ.
Chỉ là có chút đáng tiếc, mới xới đất trong viện xong, còn chưa kịp trồng gì
Hư Vân chân nhân bảo hắn “Ngày mai đi” nên hắn cũng không định đêm nay liền xuất phát, như vậy có vẻ vội vàng quá, dễ khiến đối phương nghi ngờ mà đổi ý
Hắn muốn tranh thủ lúc Mạnh Hà Trạch đang ở y quán dưỡng thương, đám ngoại môn đệ tử Chu Tiểu Vân không rảnh để tâm đến hắn liền lặng lẽ chạy đi
Vì vậy cửa viện đóng chặt, làm bộ như người vẫn ở chủ phong, còn chưa quay lại
Hắn không ngờ rằng, hai đệ tử Giới Luật Đường - Khâu Đại Thành và Từ Khán Sơn kia sẽ đi lan truyền tin khắp nơi
Khiến cho Mạnh Hà Trạch còn đang đau bệnh hấp hối nằm trên cáng cũng phải ngồi bật dậy, yêu cầu người khiêng hắn tới
“Chúng ta tới xin lỗi” Chu Tiểu Vân mở miệng trước “Xin lỗi, Tống sư huynh, trước đó đã hiểu lầm ngươi”
Khuôn mặt thiếu nữ đỏ bừng, nhưng âm thanh lại kiên định vang dội, dứt khoát khom lưng
Những người sau lưng nàng cũng đồng loạt hô xin lỗi
Tống Tiềm Cơ đỡ trán
“Tống sư huynh, ngươi dùng kiếm gì vậy, có thể mượn xem không” Chu Tiểu Vân hỏi
Tống Tiềm Cơ: “Vì sao?”
Một đệ tử trước đấy từng mắng hắn có chút ngại ngùng mà gãi đầu:
“Bọn ta góp được chút tiền, dự định mua cho ngươi một thanh kiếm tốt”
Tống Tiềm Cơ: “… Không cần”
“Tống sư huynh, ngươi ngàn vạn lần đừng từ chối, xin hãy để cho bọn ta làm chút chuyện cho ngươi”
“Thật sự không cần, về sau ta không dùng tới kiếm” Tống Tiềm Cơ mỉm cười, là nụ cười thoải mái xuất phát từ đáy lòng “Hôm nay ta sẽ xuống núi!”
Tiểu viện đột nhiên im ắng lạ thường
Chỉ còn lại tiếng gió thổi và hoa rơi
Tiếng chim hỉ thước hót trên cành cũng trở nên lạnh lẽo
Người đang nằm trên cáng – Mạnh Hà Trạch, cho đến lúc này mới lên tiếng:
“Không”
Giọng hắn khàn khàn, sắc mặt tái nhợt như quỷ, hai mắt trũng sâu, nhìn Tống Tiềm Cơ chằm chằm
“Ngươi đừng nghĩ nhiều”
Tống Tiềm Cơ nhìn trời: “Ta là tự nguyện xuống núi. Ngươi xem Hoa Vi Sơn này, hoa hồng nở lá vàng rơi, biển mây không ngớt, tựa như vĩnh viễn không có điểm cuối”
“Phàm nhân không giống vậy, phàm thân tuổi thọ ngắn, mấy chục năm, chớp mắt liền qua”
Nghĩ đến mình mấy ngày trước còn chấp niệm đăng tiên đồ, đột nhiên từ bỏ quả thật không hợp lý, còn không bằng giả bộ nản lòng thoái chí. Tống Tiềm Cơ cuối cùng cảm thán: “Ba năm nơi Hoa Vi Sơn, coi như một giấc mộng đi”
Hầu kết Mạnh Hà Trạch khẽ động, thanh âm run rẩy:
“Tống sư huynh, trong những người ta từng gặp, ngươi là người nỗ lực nhất, giỏi giang nhất, ngươi không nên có kết cục như vậy”
Đám người Chu Tiểu Vân cùng lộ ra ánh mắt thương cảm, cũng không gọi hắn là Tống Lạc nữa, thê lương hô “Tống sư huynh”
Tống Tiềm Cơ an ủi: “Trên thế gian này không có nên hay không nên, chỉ có được hay không được. Tất cả đều là mệnh, ta không có cái mệnh này”
Mệnh? Kẻ bày mưu hại người một bước lên mây, Tống sư huynh lại tiền đồ đứt gãy. Chỉ hận trời xanh không có mắt
Mạnh Hà Trạch trong ngực nổi lên một cỗ bất bình, thiêu đốt đến mức khiến cho hai mắt hắn nhiễm đỏ
Tống Tiềm Cơ sao có thể nhận mệnh, hắn dựa vào cái gì mà nhận mệnh, đã từng gặp qua thông thiên đại đạo, ai có thể cam nguyện quay về làm phàm nhân!
“Ta quyết không để ngươi phải lưu lạc chốn nhân gian, chỉ cần ta còn một hơi thở, nhất định sẽ giúp ngươi đăng tiên đồ!” Thiếu niên đột nhiên giơ tay lên, chỉ trời mà thề “Ta, Mạnh Hà Trạch xin thề, đợi ta tu thành, nhất định sẽ xuống núi tìm ngươi, nếu không ta….”
“Khụ, khụ, khụ!” Tống Tiềm Cơ không dám tin mà trừng mắt, vội vàng ấn xuống ngón tay của hắn
Ta với ngươi không oán không thù, ngươi vì sao khăng khăng hại ta?!
“Tống sư huynh” Mạnh Hà Trạch còn muốn nói gì đó, đột nhiên một trận gió quét qua, một thân hồng y chạy đến trước mắt
Người đó không gõ cửa, trực tiếp đạp cửa xông vào
Tựa như Hoa Vi Tông này không có nơi nào là nàng không dám vào
Tóc nàng cài trâm phi điệp, phản chiếu tia nắng ban mai, lắc lư theo từng bước chân
Một thân hồng ý, eo ghim roi dài
Mạnh Hà Trạch và những người khác không biết nàng, nhưng lại từ cách ăn mặc và hành sự mà đoán ra thân phận của nàng, nhất thời kinh nghi bất định, không dám mở miệng
Tống Tiềm Cơ cũng sửng sốt
Đêm qua trên Càn Khôn Điện, chưởng môn nói qua ngày mai sẽ phái người tiễn hắn xuống núi nhưng hắn tưởng rằng đó chỉ là lời khách sáo, mục đích để định thời gian xuống núi, giục hắn sớm cuốn xéo
Cũng tốt, đến tiễn rồi thì sẽ sớm được rời đi
Tống Tiềm Cơ lập tức cáo từ Mạnh Hà Trạch và mọi người:
“Không nói nữa, ta nên đi rồi” Sau đó liền quay về hướng Trần Hồng Chúc, im lặng mỉm cười, nhìn nàng như nhìn Thiện Tài đồng tử “Làm phiền Trần sư tỷ rồi”
Trần Hồng Chúc đối diện với ánh mắt hắn, không biết nghĩ đến việc gì, sắc mặt khẽ biến, sau đó liền tức giận:
“Ngươi cười cái gì mà cười! Không được cười!”
Tống Tiềm Cơ thu lại nụ cười, cầm tay nải lên: “Được, chúng ta đi thôi”
“Đợi đã” Trần Hồng Chúc khẽ hừ một tiếng: “Ngươi cảm ơn bổn tiểu thư trước đi đã!”
Tống Tiềm Cơ cũng không hỏi tại sao: “Đa tạ Trần tiểu thư!”
“Ngươi đương nhiên nên cảm ơn ta” Trần Hồng Chúc vì nghe thấy lời hắn nói mà cười lớn: “Ta đến nói với ngươi một tin tốt”
Trong lòng Tống Tiềm Cơ đột nhiên có dự cảm không lành.