Phu quân ta là người quyền cao chức trọng, còn ta là quý phụ nhân đức hạnh nhất trong Thượng Kinh.
Những người phụ nữ có trượng phu làm quan trong kinh thành đều nói rằng số phận ta tốt đẹp, nhưng họ không biết rằng ta đã bị hắn lạnh nhạt nhiều năm, lòng đầy u uất.
Hắn chê ta nhạt nhẽo, còn sống tình thâm với thiếp thất trong nhà, gái trai đủ đầy.
Cuối cùng, sau vô số lần bị mẹ chồng khinh thường vì không thể sinh con, ta cũng mang thai.
Chẳng ngờ, Trình Ôn Đình lại gần như phát điên.
Mắt hắn đỏ rực, bàn tay run rẩy siết lấy cổ ta: "Là của ai?"
Ta nở nụ cười, gương mặt dịu dàng: "Đại nhân chớ nói bừa, đương nhiên là của ngài rồi."