Ta là một nữ nhân không có tiền đồ.

Gả cho thái thường khanh đại nhân đương triều nhưng lại không được hắn yêu thích.

Ngụy thị tuy chỉ là thiếp thất nhưng lại có tình cảm lâu năm với hắn, không chỉ tình thâm ý đậm mà còn đủ nếp đủ tẻ.

Ta từng nghĩ sẽ cố gắng lấy lòng Trình Ôn Đình, ít nhất cũng sinh được một đứa con để làm chỗ dựa cho chính mình.

Nhưng khi chúng ta ở cùng phòng, ta cởi bỏ lớp áo trong đứng trần như nhộng trước mặt hắn, ta bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng.

Nụ cười nhếch môi của hắn, vòng tay mở rộng một cách tùy tiện cùng ánh mắt dò xét đầy thích thú đó, tất cả đều khiến ta choáng váng.

Phải, đúng như mọi người nói, ta quả thật rất kiểu cách.

Ta cần dựa vào thân phận của hắn, cần hắn để lấp đầy thân xác này, cả đời ta đã định rằng hắn chính là trời của ta.

Nhưng khi hắn cúi xuống muốn gần gũi với ta ta lại vô thức né tránh, một khắc đó ta chợt nhận ra rằng thân phận và thân xác của ta cần hắn nhưng trái tim ta thì không.

Trái tim ta có thể không cần.

Nhận thức này khiến ta vừa kinh hãi lại vừa vui mừng.

Trình Ôn Đình không thích ta? Không sao cả, trong lòng ta cũng có thể không có vị trí của hắn.

Thân xác ta như một con diều giấy, lẽ nào trái tim ta cũng đáng bị ràng buộc hay sao?

Một đoạn nhân duyên không có tình cảm, vì lợi ích và dục vọng mà giao hoan có gì khác so với một mối tình vụng trộm đâu chứ?

Ta biết rằng ta nên lấy chồng làm cương, nên dùng thủ đoạn để tranh sủng củng cố địa vị của mình, như vậy ta sẽ sống tốt, cả đời ta sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.

Nhưng mà, được trở thành quý nữ kinh thành, phụ nhân hiền lương, đương gia chủ mẫu.

Những thứ đó ta không muốn, ta không cam tâm.

Dù có bị Trình Ôn Đình lạnh nhạt bỏ bê thì đã sao?

Làm một con diều giấy sẽ được sống trong nhung lụa, ta vẫn muốn làm một con diều hâu đậu trên cành.

Dẫu rằng con diều hâu ấy định sẵn sẽ bị gông cùm xiềng xích bởi thân phận, mãi mãi bị giam cầm trong nhà sâu, u uất mà ch*t.

Dẫu không thể tung cánh bay cao, rơi vào cảnh thân tử hồn tiêu, ít nhất nó đã từng sống động.

Từ lúc ta hiểu rõ điều này, ta đã buông bỏ tất cả.

Ta nghĩ, không ai hiểu rõ tâm trạng của ta hơn Trần Hỉ Nhi, vì thế nàng mới giống ta, không còn đặt tâm trí vào việc lấy lòng Trình Ôn Đình nữa.

Giống như lời Trần Hỉ Nhi nói với nhũ mẫu...

“Vị Ngụy thị kia được sủng ái ra sao ta không quan tâm, sinh được bao nhiêu đứa con cũng không liên quan gì đến phu nhân hết, chúng ta mắt không thấy tâm không phiền, đóng cửa sống ngày tháng của mình là được. Dù sao phu nhân vẫn là phu nhân, chỉ cần Ngụy thị không chọc đến chúng ta thì cứ mặc nàng ta thôi.”

Trần Hỉ Nhi quả thật là miệng quạ đen, một lời thành sấm (nói trúng phóc).

Ta với Ngụy thị nước giếng không phạm nước sông nhiều năm, vạn lần không ngờ tới nàng ta lại dám hạ độc ta.

Nguyên nhân của sự việc bắt đầu từ việc này...

Do ta gần đây rất hay buồn ngủ, nhũ mẫu và Hỉ Nhi nhận thấy có điều bất thường, cuối cùng vẫn phải mời Lý Thập n đến xem.

Một lần khám này, Lý Thập n cau mày có thể kẹp ch*t một con ruồi.

Ông vuốt râu đắn đo hồi lâu, cuối cùng mới nói rằng ta có lẽ đã bị trúng độc.

Loại độc này rất hiếm gặp, ở chợ đen có giá trị đến mấy trăm lượng bạc, tên là Túy Tâm Hoa.

Túy Tâm Hoa là sản vật của vùng Tây Nhung, dùng lâu dài với lượng nhỏ có thể khiến người ta dần dần buồn ngủ, gi*t người mà không thấy hình.

Lý Thập , lão già khôn ngoan này tuyệt đối không muốn dính vào những chuyện thị phi vô cớ, ông kê đơn thuốc giải độc cho ta, dặn Hỉ Nhi cách sắc thuốc, trước khi rời đi mới từ tốn nói một câu: “Ngày xuân ẩm thấp, phu nhân chớ có tham ăn.”

Xuân hạ ẩm thấp cái gì chứ!

Ta trúng độc, Hỉ Nhi và nhũ mẫu tức đến phát điên.

Nhưng hai người họ bàn bạc với nhau cho rằng phải bắt được kẻ gian cùng tang vật mới có thể lôi ra được kẻ thực sự có tâm địa đen tối.

Kẻ hại người thường tự cho mình là thông minh, cho rằng có thể làm mọi việc kín kẽ không để lại dấu vết.

Chẳng ngờ Hỉ Nhi và nhũ mẫu gần như không cần suy nghĩ nhiều đã lập tức khẳng định rằng việc này không thể không liên quan đến Ngụy thị.

Bằng không ta là một phụ nhân trong thâm trạch, ngày thường lại chưa từng đắc tội với ai, sao có thể trúng phải loại độc đắt giá như vậy được?

Nhũ mẫu nói rằng Ngụy thị giờ đã có con trai, ắt hẳn lòng tham vô độ không còn cam tâm làm thiếp, nàng ta cho rằng mình có cơ hội thay thế chính thất.

Quả đúng như bà nói, Hỉ Nhi và bà chỉ mất ba ngày đã phát hiện ra bất thường trong món canh bổ mà ta thường ăn, thành công bắt được một nha hoàn đang hầu hạ trong viện ta.

Nha hoàn kia ban đầu còn hô oan uổng, ch*t sống không thừa nhận mình hạ độc.

Cho đến khi Hỉ Nhi lấy ra gói thuốc lục soát được trong phòng nàng ta và tuyên bố sẽ báo quan, buộc tội nàng ta tội mưu hại quận phu nhân triều đình, tịch thu tài sản chém hết cả nhà nàng ta.

Nha hoàn sợ hãi liền khóc lóc thừa nhận là do di nương Xuân Lan sai khiến nàng ta.

Xuân Lan từng là nha hoàn thân cận của Ngụy thị, chỉ cần bắt được nàng ta thì không sợ không hỏi ra được gì.

Ta tuy không được Trình Ôn Đình yêu thích nhưng ít nhất vẫn nắm quyền quản lý gia đình.

Hỉ Nhi với tư cách là đại nha hoàn bên cạnh ta, lấy danh nghĩa của ta để trói một tiểu thiếp cũng là điều khả thi.

Vì sợ để lộ tin tức, nàng và nhũ mẫu dẫn theo vài hạ nhân trực tiếp đến viện của Xuân Lan.

Đáng tiếc vẫn là chậm một bước.

Thẩm vấn nha hoàn hạ độc chưa đầy hai canh giờ, Xuân Lan di nương đã uống thuốc độc tự vẫn trong phòng.

Thứ nàng ta uống là thạch tín.

Ch*t trong bộ dạng mặt mày dữ tợn.

Còn Ngụy thị, chiều hôm đó đã bị mẹ chồng ta kiếm cớ đưa ra thôn trang ngoài kinh thành để dưỡng bệnh.

Ngày đó Trình Ôn Đình về phủ rất muộn.

Hỉ Nhi và nhũ mẫu đợi ở tiền viện, đưa nha hoàn hạ độc và tang chứng lên trình.

Hai người họ nói rằng ta hiện đang hôn mê nằm trên giường.

Xuân Lan ch*t một cách đáng ngờ, còn thân thể của Ngụy thị vốn rất tốt đột nhiên lại bị đưa đi thôn trang dưỡng bệnh, thực sự không hợp lý chút nào.

“Xin đại nhân làm chủ cho phu nhân, đưa Ngụy thị trở về điều tra rõ chân tướng sự việc ạ.”

Xuân Lan đã ch*t, không còn chứng cứ đối chất nữa.

Hỉ Nhi và nhũ mẫu dù sao cũng chỉ là hạ nhân, không thể vượt mặt Trình Ôn Đình mà làm chuyện gì khác được nữa.

Huống hồ mẹ chồng ta một lòng che chở Ngụy thị, lúc này liền không vui nói: "Nếu thân thể nó không khỏe chẳng lẽ còn phải nói cho hai người các ngươi biết sao. Hai ngươi cũng đâu phải nha hoàn trong viện của con bé, suốt ngày chỉ quanh quẩn bên Tạ thị thì làm sao biết được con bé bệnh nặng thế nào!"

"Ta đưa người đi thôn trang dưỡng bệnh chẳng phải là vì Tạ thị hay sao. Tạ thị cả ngày đều ốm yếu, ta sợ con bé lây bệnh sang cho người khác mà thôi."

"Gần đây trong nhà cũng không biết xảy ra chuyện gì, toàn là những thứ không khiến người ta an tâm, kẻ bệnh nặng, người hạ độc, lại còn kẻ không có quy củ! Xuân Lan tự sát là đáng tội, đứa nha đầu hạ độc này cũng nên đánh chết! Ngày mai tìm vài ni cô đến phủ tụng kinh xua đi vận rủi mới là chuyện quan trọng."

...

Hỉ Nhi quả không nói dối, hôm đó trời đã khuya, ta uống thuốc xong thì ở trong phòng ngủ mất
Ta không biết mẹ chồng ta đã làm thế nào mà thẳng tay xử tử nha đầu hạ độc đó.

Cũng không biết phu quân ta thờ ơ nói một câu, Xuân Lan đã ch*t, chuyện này dừng tại đây.

Ta chỉ biết mình ngủ rất say, nhưng đến nửa đêm vẫn cảm nhận được một bàn tay ấm áp đặt lên tóc mình.

Người nọ vuốt ve tóc và gò má ta.

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng nhưng ta vẫn nhíu mày, cố gắng mở mắt.

Bên giường đốt một ngọn đèn nhỏ, ta nhìn vào đôi mắt vốn luôn bình thản của Trình Ôn Đình.

Rõ ràng, hắn là đến thăm bệnh.

Đêm khuya thăm bệnh, vốn là thể hiện rằng hắn thâm tình cỡ nào.

Nhưng ta lại khẽ cười, chỉ hỏi hắn: "Đại nhân xử lý nha đầu hạ độc đó như thế nào rồi?"

"Đánh chết."

"Ngụy thị thì sao?"

Trình Ôn Đình không nói gì mà chỉ nhìn ta, dùng tay đắp lại chăn cho ta.

Ta cười nói: "Trong nhà có hai mạng người ch*t, đại nhân không nên báo quan hay sao?"

Trình Ôn Đình chậm rãi nói: "Khi nàng còn ở Tạ gia, nếu thấy trong phủ ch*t hai kẻ nô bộc Tạ đại nhân cũng sẽ báo quan sao?"

Chỉ là ch*t hai kẻ nô bộc mà thôi.

Phản ứng của Trình Ôn Đình thực ra hoàn toàn nằm trong dự đoán của ta.

Ta vẫn có chút tự giễu mà nhắm mắt lại, thở dài: "Đại nhân về đi, ta buồn ngủ rồi."

Trình Ôn Đình ngồi bên giường không hề động đậy.

Trong phòng quá yên tĩnh, hắn không rời đi, lại tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, cái vẻ bình thản đáng ghét đó cuối cùng vẫn khiến ta nổi giận.

Ta mở mắt lần nữa nhìn chằm chằm lên màn giường, lạnh lùng nói: "Trình đại nhân, từ lâu khi nàng ta sinh hạ đứa con đầu tiên thì đã mua thạch tín, Xuân Lan ch*t như thế nào trong lòng ngài và ta đều rõ, không cần làm bộ làm tịch như thế."

"Hôm nay chúng ta cứ thẳng thắn nói chuyện, ta từng nói không thèm đối phó với nàng ta nhưng bây giờ ta sẽ thu lại lời này, ngài tốt nhất hãy giấu kỹ người đó đi, đừng bao giờ quay lại kinh thành, nếu không ta nhất định không tha cho nàng ta."

"Diên nương..."

Trình Ôn Đình đã quen với sự dịu dàng của ta, chưa từng thấy ta lật mặt như vậy, hắn vốn là kẻ tự phụ, lúc này cũng không nổi giận, ngược lại chỉ hứng thú nhìn ta.

Hắn khẽ cười lại muốn vuốt tóc ta, ta đã quay người đưa lưng về phía hắn nhắm mắt lại.

"Đại nhân về đi, hạ nhân trong viện của ta ngoài những người là của hồi môn của ta, còn lại đều sẽ bán đi, ngày mai ngài hãy xem danh sách, nếu thấy ai quen mắt, nhân lúc còn sớm hãy điều đi."

Nay ta thật sự hoàn toàn chán ghét Trình Ôn Đình.

Nam nhân trên đời này nực cười vô cùng, khi ta hiền thục muốn lấy lòng hắn, trong lòng hắn lại không có ta, đối với ta vừa không kiên nhẫn vừa cực kỳ lạnh nhạt.

Đợi đến khi ta trở mặt với hắn, hắn ngược lại có hứng thú, thường xuyên đến thăm ta.

Tất nhiên, trong đó ắt hẳn cũng có phần áy náy đối với ta.

Dù sao thì việc hắn và mẹ chồng ta bao che cho Ngụy thị quá đỗi lộ liễu.

Mẹ chồng ta lại thực sự vô cùng đuối lý, ba tháng sau bà chủ động đưa hai đứa con của Ngụy thị đến viện của ta.

Bà của ngày xưa khắc nghiệt bao nhiêu, giờ mở lời liền cười nói với ta: "Diên nương à, trước kia là vì bọn trẻ còn nhỏ không thể rời mẹ, nay mẹ chúng nó bệnh nặng, dưỡng bệnh ở thôn trang sẽ không quay về nữa, trong nhà chỉ có hai đứa trẻ đáng yêu này, mẹ nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên nuôi dưỡng chúng dưới danh nghĩa của con, con hiểu biết lễ nghĩa thông tuệ hơn người, nhất định có thể dạy dỗ chúng thật tốt."

Lời nói này thâm sâu khó lường, bà tự cho rằng ta sẽ rất vui mừng thậm chí là cảm động đến rơi nước mắt mà đồng ý, nhưng không ngờ ta chỉ mỉm cười mà khẽ vuốt đầu đứa trẻ, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, thân thể ta không tốt, không tiện dạy dỗ hai chị em nó, mẹ vẫn nên để bọn trẻ ở bên cạnh mà nuôi dưỡng thì hơn."

Mẹ chồng sững sờ một chút, có chút không vui nói: "Con là chính thê của Đình nhi, con cái đương nhiên nên nuôi dưới danh nghĩa của con mới phải lẽ, nếu không ngày sau lớn lên xuất thân của chúng sẽ bị người ta dị nghị."

Đó là lẽ tất nhiên thôi.

Không nuôi dưới danh nghĩa chính thê, con của thiếp cuối cùng chỉ có thể là thân phận thứ xuất.

Chính vì vậy mẹ chồng mới nói: "Ta biết con thân thể không tốt, chỉ là để con giữ chúng bên mình thôi, không cần con phải lo lắng nhiều, con đã gả qua đây nhiều năm mà chưa từng sinh nở, vốn đã là một tội lỗi, con chăm sóc tốt cho bọn trẻ, sau này chẳng phải là phúc của con sao."

Người phụ nhân trước mắt rõ ràng sinh ra vẻ ngoài còn có chút nhân từ, nhưng trong mắt ta lại là một bộ mặt đáng ghét như thế.

Bà quả thật biết tính toán.

Chẳng trách trước kia bà có thể chịu đựng để cho Ngụy thị nuôi con của mình.

Thì ra bà đã xác định ta không thể sinh nở, đợi bọn trẻ lớn lên rồi mới giao cho ta cũng không muộn.

Đây vốn là kế hoạch hay biết bao.

Bọn trẻ đã lớn, cho dù nhận ta làm mẹ cũng chỉ thân thiết với Ngụy thị.

Nếu không phải vì Ngụy thị có ý đồ khác, muốn ra tay với ta thì con đường này của bọn họ vốn dĩ có thể thắng đến cuối cùng.

Đáng tiếc thay, thật là đáng tiếc quá.

Ta nhìn gương mặt có vài phần giống với Trình Ôn Đình của mẹ chồng, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn nôn liền cầm chén trà trên bàn uống một ngụm, lại khẽ cười nói: "Mẹ nói không phải không có lý."

Mẹ chồng mặt mày thả lỏng nhìn ta tán thưởng, nghĩ rằng ta đã đồng ý.

Nhưng không ngờ ta lại đổi giọng nói: "Nhưng mẹ có điều không biết, gần đây phu quân thường xuyên đến thăm ta, đối xử với ta gần gũi hơn nhiều, ta nghĩ sau này sẽ có cơ hội sinh ra con của chính mình nữa chứ."

"Cùng là nữ nhân, mẹ chắc cũng có thể hiểu cảm giác mong muốn làm mẹ của ta, con của người khác dù có tốt đến đâu cuối cùng cũng không phải do mình sinh ra, khó lòng mà nuôi dạy được."

Ta không muốn vòng vo với mẹ chồng, đặt chén trà xuống, lại mỉm cười: "Huống chi là con của Ngụy thị, ta nói có đúng không, mẹ."

Ta trên mặt mang theo nụ cười, giọng nói ôn hòa, cứ thế nhìn thẳng vào người phụ nhân trước mắt.

Mẹ chồng cứng họng một lúc, sắc mặt không mấy dễ coi nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Tối hôm đó, Trình Ôn Đình lại một lần nữa đến phòng ta.

Xuân Lan đã ch*t, Ngụy thị rời kinh, hắn là một nam nhân bình thường muốn ngủ với vợ mình cũng là lẽ thường.

Nhưng ta thật sự thấy rất chán ghét.

Ban ngày vừa bị mẹ hắn làm cho ghê tởm một trận, buổi tối nhìn thấy hắn vẫn là gương mặt không chút gợn sóng ấy, ta bình tĩnh nói: "Đại nhân cũng biết, ta xưa nay thân thể không tốt không tiện hầu hạ ngài, chi bằng để mẹ làm chủ chọn cho ngài vài thiếp thất đi."

Trình Ôn Đình thích nữ nhân dịu dàng và ngoan ngoãn, theo tính cách trước đây của hắn lẽ ra hắn nên vì sự không khéo léo và lời mỉa mai của ta mà sa sầm mặt.

Thế nhưng gần đây hắn lại đặc biệt kiên nhẫn, dưới ánh đèn sáng tỏ, hắn mỉm cười nhìn ta.

Hắn nhẹ giọng nói: "Diên nương, chúng ta có một đứa con nhé, chẳng phải nàng luôn muốn có một đứa con sao?"

Con cái, lại là con cái à.

Thật nực cười quá thể, thì ra hắn luôn biết ta muốn có một đứa con của chính mình, ta cần một đứa con.

Bây giờ cuối cùng cũng áy náy, tỉnh ngộ, bằng lòng bố thí cho ta rồi ư.

Ta cười khẽ, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt sâu thẳm của hắn rồi nói: "Đại nhân nguyện cùng ta sinh một đứa con, thiếp thân cảm kích vô cùng, nhưng giờ thiếp thân sợ rồi, để phòng hậu họa ta có một đề nghị nhỏ, chi bằng ngài hãy bắt Ngụy thị ở thôn trang ngoài kinh giải về giao cho quan đi, thế nào?"

Ta vẫn giữ giọng ôn hòa, còn Trình Ôn Đình đã nhíu mày, hắn nói: "Nàng ta sau này sẽ không trở lại kinh thành, không còn cơ hội hại nàng nữa, nàng cần gì phải nhất định dồn nàng ta vào chỗ ch*t chứ."

"Ha?"

Ta như nghe được chuyện cười, có chút không thể tin: "Ta dồn nàng ta vào chỗ ch*t? Đại nhân là quan viên triều đình lại không biết đạo lý gi*t người phải đền mạng à?"

"Thôi được, ta cũng chưa ch*t, không tính là nàng ta gi*t người, nhưng ta thật lòng tò mò nếu khi đó ta thực sự đi đời nhà ma thì đại nhân sẽ làm gì nhỉ?"

Có lẽ là ta quá đanh đá, sắc mặt Trình Ôn Đình cuối cùng cũng trầm xuống.

Hắn không vui nói: "Diên nương, chuyện này đã kết thúc rồi, nàng nói những chuyện chưa từng xảy ra thì có ý nghĩa gì đâu?"

"Đương nhiên là có ý nghĩa chứ, ta vừa nghĩ đến sau khi ta ch*t Ngụy thị sẽ thay thế ta trở thành chính thê của đại nhân, còn ngài và mẹ sẽ mở một mắt nhắm một mắt chọn cách cả nhà hòa thuận, vui vẻ, ta liền vô cùng tiếc nuối, may mắn là mình chưa ch*t."

"Đại nhân chắc cũng sẽ tiếc nuối nhỉ, thật đáng tiếc làm sao."

"Diên nương! Nàng chớ có nói bậy!"

Trình Ôn Đình nổi giận, bàn tay đặt trên vai ta siết chặt, mím môi đứng lên.

"Cho dù nàng ch*t, Ngụy thị cũng không xứng làm vợ ta, nàng đúng là nghĩ ta quá bỉ ổi rồi đấy!"

Ngày hôm đó, ta và Trình Ôn Đình lại một lần nữa tan rã trong không vui.

Hắn nói ta nghĩ về hắn quá hạ lưu.

Ta lại cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, một lần nữa thấm thía sự lạnh nhạt của hắn.

Dù có tình sâu nghĩa nặng với Ngụy thị, dù đã có hai đứa con nhưng trong lòng hắn Ngụy thị xuất thân thấp kém vẫn không xứng đáng làm vợ hắn.

Nam nhân trên đời này quả nhiên như lời mẫu thân nói, đều rất tỉnh táo.

Thôi vậy thôi vậy, chỉ cần hắn không đến làm phiền ta, không nhắc đến nữa cũng tốt.

Phủ thái thường khanh rộng lớn này cuối cùng cũng một lần nữa trở lại vẻ yên tĩnh.

Sau đó, mẹ chồng của ta thật sự đã làm chủ, lại chọn cho Trình Ôn Đình một người thiếp.

Chỉ là lần này không biết vì lý do gì hắn lại không đến phòng của tiểu thiếp đó, ngược lại ở hẳn trong thư phòng sau viện, ngày qua tháng lại.

Ta không có hứng thú với bất kỳ tin tức nào về Trình Ôn Đình.

Những chuyện này nếu không phải là do Hỉ Nhi chẳng có gì một hai phải nói cho ta nghe thì ta cũng không cần biết.

Có lẽ vì cuộc sống của ta quá buồn chán, suốt ngày hoặc là dựa vào cửa sổ nhìn chăm chú đến phát ngốc vào bụi hoa trong sân, hoặc là chống cằm ngồi dưới hiên nhìn nhũ mẫu thêu thùa may vá.

Có lần ta chìa cằm về phía bà mà nói: "Nhũ mẫu, để cho người gỡ rối mũi kim nè."

Nhũ mẫu cười lăn cười lộn.

Bà nói: "Phu nhân vẫn như trước kia, vẫn nghịch ngợm lắm cơ."

Lời này khiến ta chợt nhớ lại những chuyện xưa.

Trước khi xuất giá, ai ở kinh thành mà không biết con gái Tạ gia sinh ra ôn hòa, đều rất ngoan ngoãn.

Cũng chỉ có nhũ mẫu và Hỉ Nhi biết ta có những trò đùa lén lút, cùng dáng vẻ bướng bỉnh bất bình.

Cả đời ta chỉ dám phóng túng sau lưng, nói ra thật là đáng thương.

Một câu của nhũ mẫu lại khiến ta nhớ đến nhiều chuyện trong quá khứ.

Khi còn là thiếu nữ, có một thời gian ta thật sự cảm thấy buồn chán, bị áp bức trong nhà quá mức nên đã thu dọn hành lý và số bạc tích góp được định dẫn Hỉ Nhi rời khỏi Tạ gia, ra ngoài lang bạt.

Nhưng nói thật lòng, từ nhỏ đến lớn, nơi xa nhất ta từng đi chẳng qua chỉ là cổng ngoại thành.

Ra khỏi cổng ngoại thành ta còn chẳng nhận ra phương hướng.

Không nhận ra phương hướng cũng không sao, chỉ cần có bạc, tìm một chiếc xe ngựa vẫn có thể lang bạt tứ phương.

Ta và Hỉ Nhi tự cho là thông minh, trộm hai bộ y phục của gã sai vặt trong nhà rồi cải trang thành nam tử.

Nhưng không ngờ rằng thế đạo này không chỉ khắt khe với nữ nhân mà bất cứ ai yếu đuối đều có thể bị bắt nạt.

Như người đánh xe trông có vẻ thật thà, không ngờ giữa đường lại cướp đi bọc hành lý và tài sản của chúng ta, đá chúng ta xuống xe.

Giữa vùng núi hoang vu, ta và Hỉ Nhi trải qua một đêm khó khăn ngoài trời, nghe tiếng gầm rú của sói hổ, che miệng không dám phát ra tiếng.

Sau đó trời chưa sáng, liền bị người Tạ gia tìm thấy mang về nhà.

Lần đó Hỉ Nhi bị đánh rất nặng, ta khóc lóc xin mẹ tha thứ.

Mẹ mỉm cười, dường như tâm trạng rất tốt, nói với ta: "Diên nương, con muốn đi đâu? Có lệnh bài của quan phủ phát không? Có giấy tờ chứng minh thân phận không? Không có hai thứ này, con làm sao có thể rời khỏi Thượng Kinh đây?"

"Còn nữa, con chỉ mang theo Hỉ Nhi, có nghĩ đến nhũ mẫu Trâu thị và những người khác vì không trông coi được con sẽ mất mạng không?"

"Bên ngoài nguy hiểm như thế nào, con nhìn xem, nếu không có thủ vệ trong nhà kịp thời tìm thấy con, con bị sói ăn mất ngoài nơi hoang dã thì biết làm sao?"

"Nhưng con cứ yên tâm, cha con là trường sử của phủ tướng quốc, dù con có chạy đến chân trời góc bể cũng sẽ bị chúng ta tìm thấy."

Năm đó, ta mười hai tuổi.

Lần đầu tiên trong đời, cũng là lần cuối cùng ta có ý nghĩ rời khỏi Tạ gia.

Lương Chấp vĩnh viễn sẽ không biết, vào sinh nhật mười bốn tuổi của ta ta đã khẽ hỏi hắn dưới cửa sổ, nếu có một ngày ta rơi vào tuyệt cảnh, hắn có dám mạo hiểm mang ta đi không... Ngay từ đầu, đó chỉ là một giấc mơ của ta muốn hỏi hắn mà thôi.

Đúng như Lương Chấp đã nói, ta vĩnh viễn sẽ không có ngày này.

Trước kia là tiểu thư Tạ gia sẽ không.

Giờ là phu nhân của đại nhân thái thường khanh, càng không thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play