Sau bữa tiệc ngắm hoa, ta không ra khỏi phủ suốt một tháng.

Toàn thân ta bị sự hoang mang, kinh hãi và lo lắng bao trùm.

Nhưng đồng thời, trong lòng lại dâng lên một niềm vui sâu kín và run rẩy.

Đúng vậy, một phụ nhân được danh tiếng hiền thục trong kinh thành đã làm lơ với lễ giáo, làm điều trái với nữ tắc.

Chỉ có Hỉ Nhi biết chuyện này.

Khi ta lo lắng bất an, ta nói với nàng rằng ta là một nữ nhân d*m đãng, không giữ gìn bổn phận làm vợ, đã phạm phải tội không thể tha thứ.

Hỉ Nhi nói: "Phu nhân có tội tình gì? Trong phủ chúng ta mấy năm nay cô gia không chỉ có mình phu nhân, hắn còn có Ngụy thị và Xuân Lan."

"Nhưng Ngụy thị và Xuân Lan là thiếp của hắn, bọn họ có danh phận chính đáng."

"Phu nhân lại muốn danh chính ngôn thuận sao, còn chẳng phải thời thế này không cho phép sao, dựa vào cái gì mà chỉ cho nam nhân đốt lửa mà không cho nữ nhân thắp đèn!"

"Hỉ Nhi, đó không phải là lý do ta làm sai."

"Vậy sao không phải?"

"Cô gia cũng chưa từng quan tâm đến ch*t sống của người, Ngụy thị đã dám đầu độc rồi, hắn cũng chỉ đem người nuôi ở bên ngoài, chúng ta đã cho hắn mặt mũi lắm rồi!"

Hỉ Nhi luôn ghi hận chuyện ta bị đầu độc, nàng luôn oán giận Trình Ôn Đình.

Để an ủi ta nàng lại nói: "Người quên rồi sao, trong phủ còn một thị thiếp nữa, cô gia có thể không chạm vào nàng ta cả đời sao? Có quỷ mới tin hắn thôi!"

"Nam nhân tam thê tứ thiếp lại yêu cầu nữ nhân giữ gìn trinh tiết, phu nhân vụng trộm như thế thì thế nào, trước đây đã nói rồi, sống sao cho vui vẻ còn hơn là bị dằn vặt mà ch*t."



Nhờ sự "khai sáng" của Hỉ Nhi, lòng ta dần dần yên ổn lại.

Một tháng sau, ta đã trở lại như xưa.

Có được kinh nghiệm vụng trộm lần đó cùng với những lời lẽ phẫn nộ của Hỉ Nhi, ta bắt đầu hy vọng và tin rằng mình không làm sai gì cả, việc này chỉ có trời biết đất biết, sẽ mãi mãi là một bí mật.

Khi đó, ta không biết rằng có một số chuyện đã mở ra như một vết nứt sẽ giống như nước lũ vỡ đê, không thể nào quay đầu lại được nữa.

Mà sự hiền thục cũng như sự ngụy trang của ta cuối cùng sẽ sụp đổ hoàn toàn vào khoảnh khắc đó, sa đọa thành ma.


Lần nữa gặp lại Hạ Nam Ngung là tại tòa Quan m trong miếu, nơi ta thường đến dâng hương.

Trên cao của miếu thờ, tượng Bồ Tát với gương mặt từ bi hiện lên trong làn khói hương mờ ảo.

Ta quỳ thẳng lưng trên chiếc đệm hương bồ, nhắm mắt cầu nguyện, miệng thầm niệm kinh văn.

Đột nhiên, có một người từ phía sau ôm lấy eo ta.

Thân hình cao lớn của Hạ Nam Ngưng ngay lập tức trở thành điểm tựa cho ta.

Y vùi đầu vào cổ ta, giọng nói uể oải pha chút cợt nhả: "Phu nhân, có nhớ ta không?"

Ta không mở mắt, tay bắt đầu run: "Sao ngươi lại ở đây?"

"Khó khăn lắm mới ngóng trông được phu nhân ra khỏi phủ, ta tất nhiên phải đến ngay rồi, dạo này ta luôn nhớ lại buổi chiều ở Mi Sơn, nhớ phu nhân vô cùng, không buồn ăn uống."

Hạ Nam Ngưng cử chỉ phóng túng, lời nói cũng trơn tru ngọt ngào, nhưng kết hợp với giọng nói trầm thấp pha lẫn nụ cười của y lại khiến ta có chút rung động.

Đồng thời, bàn tay của y cũng không yên phận, bắt đầu lần mò từ mắt cá chân ta luồn vào trong váy.

Giọng ta vừa run vừa giận dữ: "Hạ Nam Ngưng, đây là trong miếu!"

Hạ Nam Ngung liếc nhìn tượng Bồ Tát trên cao, cười không chút để tâm rồi thì thầm vào tai ta: "Vậy cứ để bà ấy nhìn đi!"

Tên lính lưu manh này, quả thực gan dạ không sợ trời đất.

Nhưng trong lòng ta lại run rẩy, cuối cùng dưới sự khiêu khích hết lần này đến lần khác của y ta đã khuất phục...

"Ngươi dừng tay, đừng làm bừa."

"Ở hậu viện có một gian phòng ta thường ở lại, chút nữa ngươi đến đó đi."

"Phu nhân nghĩ chu đáo thật, ngay cả phòng cũng chuẩn bị sẵn, có thể thấy nàng thật sự nhớ ta rồi."

Hạ Nam Ngưng không tiếp tục khiêu khích ta nữa nhưng vẫn giữ tư thế ôm ta từ phía sau, còn không quên trêu chọc chế nhạo.

Ta có chút bực mình, mặt đỏ bừng nói: "Ta thường đến miếu Quan m này dâng hương, đã thuê một gian phòng để thỉnh thoảng nghỉ ngơi thôi."

"Biết rồi, không muốn thì không muốn, sao phải gấp gáp, mặt nàng cũng đỏ lên rồi kìa."

Râu lởm chởm ở cằm của Hạ Nam Ngung cọ nhẹ lên cổ ta, hơi thở nóng rực của y cùng với cú cắn nhẹ vào tai khiến ta rùng mình.

Y cười nói: "Phu nhân, ta đi trước chờ nàng, đừng chỉ quỳ trước Bồ Tát, ta cũng có nén hương muốn dâng lên Bồ Tát của ta."

Miếu Quan m ở phía tây thành chủ yếu là cầu con, không phải là một chùa miếu lớn.

Nó nằm dưới chân núi Bạch Từ, trên núi có chùa Phổ Giác, nơi hương khói rất thịnh vượng, có nhiều vị đại hòa thượng và trụ trì đáng kính.

Một góc phía sau núi có một am ni cô thờ Đấu Mỗ Nguyên Quân.

Am ni cô đó cũng không lớn lắm, có khoảng chưa đến hai trăm tỳ khưu ni.

Hậu viện của miếu Quan âm, nơi có gian phòng ta thường ở lại nằm trên sườn dốc.

Đó là một nơi yên tĩnh rất ít người đến quấy rầy.

Và trong gian phòng đó, khi mở cửa sổ sau, qua khoảng cách xa xôi ta có thể nhìn mơ hồ nhìn thấy am ni cô thờ Đấu Mỗ Nguyên Quân.

Tường vàng mái ngói đen, một mảnh tịch mịch.

Hôm đó, ta và Hạ Nam Ngưng phóng túng trong gian phòng.

Ta đè y dưới thân, y đưa tay vuốt ve tóc ta, rồi ghé vào hôn môi ta, nói rằng ta là Bồ Tát của y.

Sau cơn phóng túng, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở của hai chúng ta, cùng với sự tĩnh lặng.

Hạ Nam Ngưng chợp mắt một lát.

Ta đứng dậy mặc đồ chỉnh tề, ngồi bên khung cửa sổ lặng lẽ nhìn về phía am ni cô ở nơi xa kia.

Cho đến khi Hạ Nam Ngưng tỉnh dậy, ngáp một cái rồi lại ôm lấy ta từ phía sau.

Y hỏi: "Diên nương, nàng đang nhìn gì vậy?"

Ta giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ: "Sau núi, ở đó có một am ni cô."

"Am ni cô có gì đẹp sao?"

"Am ni cô không đẹp, nhưng chị dâu ta đã ch*t ở đó."

"Hả? Chị dâu nàng à?"

"Không phải là huyện chúa Vinh Gia à."

Ta từ từ giải thích: "Trước khi huyện chúa Vinh Gia trở thành chị dâu ta, huynh trưởng ta đã có vợ, nhưng để nhường đường cho nàng ta, Tạ gia nói chị dâu ta trộm tài sản trong nhà rồi đuổi nàng ấy ra khỏi nhà."

"Sau khi trở về nhà mẹ đẻ, cha mẹ và huynh đệ của chị dâu ta ghét bỏ vì nghĩ nàng ấy làm mất mặt người nhà, đã cạo đầu nàng ấy rồi đưa vào am ni cô xuất gia."

"Sao đó thì sao? Chị dâu nàng nghĩ không thông nên tự sát?"

"Tất nhiên là không phải."

Ta quay đầu lại, nhìn Hạ Nam Ngưng, cười nói: "Ngươi đến từ biên cương tất nhiên không biết chuyện kinh thành, am ni cô đó còn đáng sợ hơn cả đầm rồng hang hổ, là một ổ d*m loạn nhơ nhớp."

"Hả? Sao nàng lại nói vậy?"

"Ta cũng chỉ biết sau khi chị dâu ch*t, ta mới biết trụ trì am ni cô đó vốn là kẻ tham quyền thế, để lấy lòng quyền quý mà họ bí mật làm nghề của kỹ viện, bức ép ni cô tiếp khách, hầu hạ ăn uống ngủ nghỉ, thỏa mãn một ít khách hàng hương. Chị dâu ta không chịu nổi việc bị làm nhục này nên đã treo cổ tự vẫn."

"Điều này sao có thể? Chị dâu nàng dù bị đưa vào am ni cô nhưng vẫn là tiểu thư xuất thân từ danh gia vọng tộc, ở Thượng Kinh dưới chân thiên tử, ép ni cô tiếp khách? Thật là quá ngang tàng mà!"

Hạ Nam Ngưng không tin lời ta nói, ta cũng không vội giải thích chỉ cười nhẹ với y: "Nếu ngươi biết những tên khách hành hương có sở thích đặc biệt đó là ai, ngươi sẽ không nói như vậy nữa."

"Vậy nàng nói cho ta nghe đi, đều là những người nào thế?"

Đều là những người nào à?

Là những kẻ khiến trụ trì của am ni cô dám ngang nhiên làm việc này mà không chút sợ hãi.

Là những kẻ khiến các vị đại hòa thượng đức cao vọng trọng trên chùa Phổ Giác trên đỉnh núi phải thở dài một tiếng "A Di Đà Phật."

Là những kẻ khiến bọn quan viên trong hoàng thành dưới chân thiên tử giả câm vờ điếc.

Là những kẻ khiến dân chúng biết sự thật cũng không dám đắc tội, chỉ dám đổ hết tội lỗi lên đầu những ni cô không biết xấu hổ.

Am ni cô thờ Đấu Mỗ Nguyên Quân đó, bí mật là một ổ nhơ nhớp, đêm đến các ni cô ăn mặc lộng lẫy, cung Đấu Mỗ tráng lệ nguy nga.

Thậm chí trụ trì của am ni cô còn mời tú bà thủ đoạn tài giỏi nhất trong kỹ viện kinh thành đến để huấn luyện đám cô nương không tóc đó.

Hạ Nam Ngưng không tin.

Ta nói với y, lúc đầu ta cũng không tin.

Mãi cho đến sau này ta mới phát hiện ra, những người biết nội tình, kể cả phu quân ta, đều coi đó là chuyện bình thường, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả...

Ni cô sa đọa mà thôi.

Ta ngộ ra.

Hóa ra chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

Chỉ là những ni cô bị thuần phục đó, ham mê phú quý, không chịu nổi cô đơn.

Nếu thật có cốt cách kiên cường, ai có thể ép được họ?

Chị dâu ta chẳng phải đã treo cổ tự vẫn đó sao?

Nữ tử để bảo vệ trinh tiết, vẫn có thể dùng cái ch*t để tỏ rõ chí hướng.

Ta cười.
 

Lần thứ ba ta cùng Hạ Nam Ngưng hẹn hò tại miếu Quan m, trời vừa sáng đã đổ mưa.

Sáng sớm bước ra khỏi nhà, ta tình cờ gặp Trình Ôn Đình đang nghỉ ngơi ở nhà.

Hắn đứng dưới hành lang dài trong sân, ngước mắt nhìn bầu trời mờ mịt, dáng vẻ thanh tao tươi sáng.

Hỉ Nhi hành lễ với hắn rồi giương một chiếc ô giấy dầu che trên đầu ta.

Ánh mắt Trình Ôn Đình dừng trên người ta, lông mày hơi nhíu lại, nói: "Phu nhân muốn ra ngoài à?"

Ta mỉm cười gật đầu, đáp: "Đi miếu Quan âm dâng hương thôi ạ."

Đôi môi Trình Ôn Đình mím lại, giống như nụ cười trên mặt ta đều là sự hiểu ngầm không lời.

Bao năm qua, hắn biết ta bị mẹ hắn làm khó dễ, bắt sao chép kinh văn, mỗi tháng không sót lần nào đi miếu dâng hương cầu tự.

Hắn biết bởi vì ta không có con.

Nhưng hắn chỉ đứng nhìn.

Quá nhiều lần thờ ơ lạnh nhạt trước đây đã dẫn đến sự im lặng khi đối diện nhau hôm nay.

Hắn dường như cuối cùng đã tỉnh ngộ, nhíu mày nhìn ta, giọng nói có chút bất lực: "Nàng đi nhiều lần như vậy cũng không thể có con đâu."

"Phu quân nói đùa rồi, biết đâu Bồ Tát thấy ta đáng thương nên ban cho ta một đứa con thì sao."

Ta vẫn giữ trên mặt nụ cười nhu mì.

Trình Ôn Đình nhắm mắt lại, khi nhìn ta lần nữa, hắn tiến gần thêm một bước: "Hôm nay ta được nghỉ, ta sẽ đi cùng nàng."

Ta lùi lại một bước, chiếc ô giấy dầu màu xanh trên đầu bị mưa làm ướt đẫm.

"Không cần đâu, đây vốn là chuyện của riêng ta thôi mà."

Giọng nói ngoan hiền nhưng chứa đựng sự dứt khoát và kiêu ngạo, dường như cuối cùng đã làm Trình Ôn Đình đau lòng.

Hắn nói: "Diên nương, nàng rốt cuộc muốn giận dỗi với ta đến khi nào nữa đây?"

"Chẳng lẽ chỉ khi Ngụy thị ch*t rồi, nàng mới có thể hoàn toàn buông bỏ khúc mắc đó sao?"

"Phu quân nói đùa rồi, nếu Ngụy thị có tội, tại sao vẫn có thể còn sống đến bây giờ được chứ? Đã sống đến giờ cũng đủ để chứng minh rằng nàng không có thù oán với ta, ta mong nàng sống lâu trăm tuổi."

Mưa trong sân lớn dần, ta từng bước lùi lại, dưới ánh mắt của Trình Ôn Đình, mỉm cười quay lưng.

"Thiếp thân đi dâng hương, phu quân cũng không cần tiễn đâu ạ."

"Diên nương."

Trước khi ta bước ra khỏi cổng lớn, sau lưng lại vang lên tiếng gọi của Trình Ôn Đình.

Quay đầu nhìn lại, qua một khoảng cách không gần không xa, gương mặt hắn trong màn mưa hiện ra vẻ xa lạ.

"Thời gian gần đây nàng dâng hương rất chăm chỉ, ngày mưa đường trơn trượt nhất định phải cẩn thận."

"Đa tạ phu quân, thiếp sẽ chú ý."

Hạ Nam Ngưng quả thật là người ngông cuồng nhất mà ta từng gặp.

Ta kể cho y nghe lời đồn mà ta nghe được từ thái bộc phu nhân không lâu trước đây: "Nghe nói ngươi bị điều về kinh thành là vì ngủ với phu nhân của thứ sử trấn thủ biên cương sao?"

Lời vừa dứt, Hạ Nam Ngưng lập tức ngồi dậy từ trên giường, ánh mắt oán trách nhìn chằm chằm ta: "Sao nàng lại tin vào lời đồn này chứ? Ta không ngủ với ả ta, chỉ là nhiều năm trước khi quân phản loạn kéo đến, ta đã cứu ả ta một lần, từ đó ả ta đem lòng thương ta, còn nói muốn bỏ trốn cùng ta, làm ầm ĩ đến mức cả biên cương đều biết."

Hạ Nam Ngưng đưa tay ôm ta vào lòng, vừa đùa nghịch ngón tay ta vừa bất mãn nói: "Ta dù thích nữ nhân đã có chồng nhưng chỉ thích người có duyên, như nàng là tốt nhất, vừa đáng yêu, vừa chính chuyên, lại quyến rũ."

Lời nói vừa dứt, y đã không nhịn được mà cười, vùi mặt vào cổ ta hít một hơi thật sâu.

Ta lập tức tặng y một cái tát, trừng mắt nói: "Đã bảo đừng để lại dấu vết trên người ta, ngươi dám lại lần nữa xem?"

Nghe vậy, Hạ Nam Ngưng lập tức buông ta ra, thở dài: "Không thú vị chút nào, nàng sợ tướng công của nàng đến vậy sao? Nếu bị hắn phát hiện thì đã sao? Nàng bị hưu thì ta sẽ cưới nàng."

"Miệng lưỡi trơn tru, ta tin ngươi được sao?"

Lúc này trời đã không còn sớm, ta đứng dậy chỉnh trang lại y phục.

Hạ Nam Ngưng nhìn ta cười: "Sao nàng lại không tin ta thế?"

"Không phải không tin ngươi, mà là ta không tin ai cả."

"Nhưng ta muốn nàng tin ta, Diên nương, ta thực sự thích nàng."

Hạ Nam Ngưng có đôi mắt sâu thẳm, khi nhìn vào người khác, nụ cười dường như tràn đầy tình cảm chân thành.

Ta cũng thực sự tỏ ra cảm động, quay lại ngồi vào lòng y.

Đôi tay ta ôm lấy cổ y, dịu dàng nói với y: "Ngươi muốn ta tin ngươi á, vậy thì hãy giúp ta làm một việc đi."

"Việc gì?"

"Ngươi chẳng phải thích vợ người ta sao? Vậy hãy dụ dỗ tẩu tẩu ta, huyện chúa Vinh Gia lên giường với ngươi, thế nào?"

"Cái gì? Nàng bị bệnh à!"

Hạ Nam Ngưng đẩy ta ra, gương mặt tỏ ra tức giận: "Nàng coi ta là loại người gì chứ?"

"Hạ Nam Ngưng, ta không có ý đó, không phải ta thật sự muốn ngươi ngủ với nàng ta, ngươi chỉ cần dụ nàng ta đến phòng ở sau núi của am ni cô thôi, chuyện còn lại ngươi không cần lo."

"Nàng muốn làm gì?"

"Tự nhiên là muốn báo thù cho chị dâu trước của ta, để xem nàng ta cũng bị người khác chà đạp sẽ ra sao."

"Nàng muốn báo thù thì nên báo thù ca nàng, chẳng phải chính người nhà nàng đã hưu thê sao?"

"Ta biết, nhưng ta là nữ nhân, có thể làm gì được bọn họ đây? Hạ Nam Ngưng, ngươi giúp ta đi, ta chỉ muốn xả cơn giận, ngươi không biết trước đây chị dâu ta hiền lành đến nhường nào đâu, nàng ấy thực lòng thương ta, luôn coi ta như con trẻ mà cưng chiều."

Sự yếu đuối đôi khi cũng có thể trở thành vũ khí của nữ nhân.

Ta đáng thương mà nhìn Hạ Nam Ngưng, một lần nữa ngồi vào lòng y, dùng nước mắt làm ướt đẫm áo y...

"Hạ Nam Ngưng, cầu xin ngươi đó, gần đây ta thường gặp ác mộng, thấy chị dâu ta khóc nói với ta rằng nàng ấy ch*t thảm, ch*t oan, oán khí không tiêu, không thể yên nghỉ... Ta chỉ muốn xả giận cho nàng ấy, huyện chúa Vinh Gia từ trước đến nay luôn kiêu ngạo, trước đây không ít còn lần ức hiếp ta, ta thực sự căm ghét nàng ta."

"Việc này đối với ngươi mà nói lại không khó, Phúc vương phi không phải đã muốn giới thiệu một vị cháu gái của nhà mẹ đẻ đã góa chồng cho ngươi sao? Huyện chúa Vinh Gia thích xen vào chuyện nhà mẹ đẻ, khi ngươi đến phủ Phúc vương, nàng ta nhất định cũng có mặt, đến lúc đó ngươi tìm cơ hội tiếp cận nàng ta..."

"Sao nàng nghĩ rằng huyện chúa Vinh Gia sẽ để mắt đến ta? Lỡ nàng ta nổi giận, tố cáo ta tội khiếm nhã với thánh thượng thì sao?"

"Hạ Nam Ngưng, ngươi không biết đâu, huyện chúa Vinh Gia là người kiêu ngạo hiếu thắng cực kỳ, vị biểu tỷ góa phụ kia của nàng ta tuy rằng rất xinh đẹp nhưng ngươi lại không để mắt đến biểu tỷ mà đặc biệt chú ý đến nàng ta, dù không nói ra miệng nhưng trong lòng nàng ta cũng sẽ đắc ý."

"Hơn nữa, nàng ta và huynh trưởng của ta đã thành hôn nhiều năm, huynh trưởng ta dù sao cũng lớn hơn nàng ta nhiều tuổi, nam nhân thì sắc suy tình giảm, áp vào nữ nhân cũng vậy thôi, huống chi thân phận nàng ta đặc biệt, dù có tình cảm với huynh trưởng của ta thì qua nhiều năm cũng phai nhạt dần."

"Huyện chúa Vinh Gia từ nhỏ lớn lên cùng công chúa Phúc Khang trong cung, nghe nói sau khi công chúa Phúc Khang có phò mã còn nuôi thêm nam sủng trong phủ, huyện chúa Vinh Gia vốn là người chuyên quyền ngang ngược, luôn xem mình ngang hàng với công chúa, hơn nữa ngươi trẻ trung cường tráng, dáng người ưa nhìn, lại còn khéo dỗ ngọt nữ nhân, thân phận lại là tướng quân, nam sủng của công chúa sao có thể so được với ngươi, huyện chúa Vinh Gia nhất định sẽ động lòng..."

"Thôi đi, nàng im miệng lại đi."

"Hạ Nam Ngưng, ta cầu xin ngươi đấy, ngươi chỉ cần giúp ta lần này thôi, ngày mùng bảy tháng sau ngươi hẹn huyện chúa Vinh Gia đến phòng số một chữ Huyền trong cung Đẩu Mỗ, ngươi không cần xuất hiện đâu, sau nếu nàng ta truy cứu thì ngươi chỉ cần nói là đã nói nhầm số phòng, nàng ta nhớ lộn thành chữ Hoàng thôi."

"Đối với huyện chúa Vinh Gia mà nói, chỉ là ngủ nhầm phòng thôi, ta chỉ muốn tìm một kẻ xấu xí ghê tởm để làm nàng ta kinh tởm, chuyện này nàng ta chỉ có thể chịu đựng trong câm lặng, không dám công khai ra ngoài."

Dưới sự van nài khẩn thiết của ta, cuối cùng Hạ Nam Ngưng cũng đồng ý.

Tháng sáu, hoa sen nở rộ khắp ao, mây hồng tản mác, tiếng ve kêu râm ran.

Ngày mùng bảy, ta hẹn mẹ cùng đến miếu Quan âm dâng hương.

Ta nói với bà rằng, sư phó trong miếu Quan m bảo rằng ta không có con là vì phúc quá mỏng, cần có mẹ ruột của ta cùng đi dâng hương cầu phúc cho ta.

Bà đối với ta dù sao vẫn còn chút tình mẫu tử, cuối cùng cũng chịu đi một chuyến.

Thế là trước chốn điện thờ cao ngất, trước tượng Phật Bà Quan m, ta và mẹ thành kính quỳ xuống đất, dập đầu.

Khi dâng hương, ta hỏi bà: "Mẹ, mẹ còn nhớ Lương Chấp không?"

Bà nhíu mày, nói: "Nhắc đến hắn làm gì?"

"Không có gì ạ, chỉ là con cảm thấy vị Hạ tướng quân từ biên cương trở về kia trông rất giống với Lương Chấp."

"Mấy chuyện đó con không cần lo lắng, phụ thân con đã sớm điều tra rõ gốc gác của Hạ tướng quân rồi, hắn xuất thân là thổ phỉ, không liên quan gì đến Lương Chấp cả, chỉ là tướng mạo ngẫu nhiên giống nhau mà thôi."

"Vậy thì tốt, con yên tâm rồi."

"Diên nương, chẳng lẽ con còn có ý nghĩ gì khác sao? Đừng quên lời mẹ đã dặn."

"Mẹ yên tâm, con sẽ không quên."

Ta sẽ không quên.

Vĩnh viễn sẽ không quên.

Ta rất biết ơn mẹ, khi ta còn tưởng rằng Lương Chấp thực sự đã trộm xe ngựa để bỏ đi thì bà đã sớm dạy ta một bài học quý giá.

Khi ấy, ta đang buồn bã vì sự ra đi không lời từ biệt của Lương Chấp và việc Hỉ Nhi vẫn chưa tỉnh lại, bỗng một ngày, mẹ cho người gọi ta vào phòng bà.

Bà hiếm khi dịu dàng với ta, bảo ta nhắm mắt lại ngủ một lát.

Nhưng bà rõ ràng biết, khoảng thời gian đó ta hoàn toàn không thể ngủ được.

Vì vậy, khi nằm trên giường trằn trọc, ta nghe thấy tiếng bước chân của cha ngoài phòng và những lời nói giận dữ của ông.

Ông hỏi mẹ: "Diên nương thế nào rồi?"

Mẹ đáp: "Dạo này tinh thần nó không tốt, ăn uống chẳng ra sao, gầy đi nhiều rồi."

Cha cười lạnh: "Lẽ ra ta nên gi*t cái tên Lương Chấp kia sớm hơn, trước đây nghĩ rằng hắn có ơn cứu mạng với Diên nương nên không suy xét kỹ, kết quả là hắn lại to gan lớn mật dám mơ ước đến nữ nhi Tạ gia. Bà không biết đấy thôi, hôm trước khi gi*t hắn, hắn còn dám nói với ta rằng hắn thật lòng với Diên nương."

"Hắn cầu xin ta cho hắn một cơ hội, nói rằng hắn có thể tòng quân, thi võ trạng nguyên, chờ đến khi có chút danh vọng rồi sẽ quay lại tìm Diên nương... Một thằng nhãi con không biết trời cao đất dày, ta tức quá đã cho người chôn sống hắn."

"Lão gia, chuyện này làm có chắc chắn không?"

"Tất nhiên, giữa đêm khuya không người, đào một cái hố sâu chín thước, giẫm chặt lại, hắn chắc chắn không thể sống sót."

"Vậy thì tốt, huyện chúa Vinh Gia sắp gả vào nhà chúng ta rồi, trong lúc quan trọng thế này không thể để xảy ra sơ sót gì, nàng ta là người trọng sĩ diện, nếu chuyện nữ nhi Tạ gia lén đính ước với một mã phu bị truyền ra ngoài, cuộc hôn nhân này bị hủy thì chúng ta coi như mọi công sức đều đổ sông đổ biển."

"Hừ, đừng nói đến việc gi*t một đứa như Lương Chấp, để che giấu chuyện này, dù có phải lấy mạng Diên nương cũng là do nó tự gieo gió gặt bão thôi."

"Lão gia, Diên nương còn trẻ dại không hiểu chuyện, nhưng dù gì nó cũng là con gái của chúng ta."

"Gia môn bất hạnh! Nếu nó còn dám không nghe lời, làm ra chuyện bôi nhọ danh tiếng gia tộc thì ta thà không có đứa con gái này còn hơn!"

"Lão gia, xin ngài bớt giận."

"Hừ, tạm thời đừng để nó biết tin Lương Chấp đã ch*t, tránh nó làm loạn."

"Vâng."

"Còn nữa, đám nha hoàn cùng với nhũ mẫu trong viện của nó, tất cả đều phải xử lý hết, đừng để nó biết."

"Lão gia, Diên nương bây giờ rất suy sụp, trước cứ để họ sống thêm một thời gian nữa, sau này sẽ tính tiếp."

"Diên nương đã làm ra chuyện như vậy, đám nha hoàn của nó còn dám không biết điều, giữ chúng lại để làm gì!"

"Nô tài ngu dốt bảo vệ chủ chưa chắc đã là điều xấu, lão gia yên tâm, ta biết phải làm thế nào mà."

...

Ngày hôm đó, ta đã nghe rõ mồn một mọi chuyện trong phòng mẹ.

Ta ngồi bệt xuống đất, toàn thân run rẩy, phải lấy tay bịt miệng không dám phát ra tiếng nào.

Cho đến khi cha rời đi, mẹ vào nhìn ta.

Ta sẽ không bao giờ quên những lời bà nói.

Và cũng sẽ không bao giờ quên ánh mắt thương hại của bà.

Bà nói: "Diên nương, con đã nghe thấy hết rồi chứ?"

"Con sợ ch*t không? Muốn sống không? Vậy thì hãy ngoan ngoãn nghe lời, quên hết mọi chuyện này đi, Lương Chấp chẳng qua chỉ là một kẻ mã nô hèn mọn, còn con là tiểu thư cao quý, vinh hoa phú quý sau này của con sẽ khiến con hiểu rằng, cái ch*t của một kẻ nhỏ bé như Lương Chấp là hoàn toàn đáng giá."

"Diên nương, con phải nghe lời, mẹ biết con là một đứa trẻ hiền lành nhưng dưới vẻ ngoài ngoan ngoãn của con luôn ẩn chứa nhiều suy nghĩ nhỏ nhặt, cây chè trước khi trưởng thành cần được tỉa cành và bây giờ mẹ đang tỉa cành cho con. Con phải nhớ kỹ, những suy nghĩ nhỏ ấy của con rất dễ khiến những người xung quanh phải mất mạng."

"Hỉ Nhi và Trâu thị tuy là nô tỳ nhưng mẹ biết con rất quý họ, đúng không?"

"Diên nương, nhớ kỹ lời mẹ nói thì sau này con mới có thể gả cao. Trên đời này, nữ tử dù quý phái đến đâu cũng thấp kém, chỉ có địa vị mới là chỗ dựa của con, sinh ra trong Tạ gia không phải là may mắn ban đầu, chỉ cần sơ sẩy một chút con cũng sẽ rơi vào cảnh thân bại danh liệt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play