Edit: Vân Vũ

***

Bình nước đặt ngay cạnh cửa. Đường Kim vừa uống được hai ngụm thì cánh cửa bị đẩy mở hé ra một chút.

Cô nghiêng đầu nhìn qua, vừa vặn thấy Địch Quang Huỳnh cùng một thực tập sinh mà cô không nhớ tên đang lén lút thò đầu vào, vẻ mặt đầy mờ ám.

Địch Quang Huỳnh vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của cô, lập tức giơ ngón tay lên ra hiệu: “Suỵt!”

Đường Kim nhướng mày, nhìn họ với vẻ thú vị.

"Đã bị phát hiện rồi sao?" Một thực tập sinh khác hỏi.

"Không không, đây là bạn cùng phòng của tôi." Địch Quang Huỳnh vội vàng trả lời nhỏ nhẹ, rồi lại quay sang Đường Kim nói: “Các cậu luyện tập thế nào rồi?”

"Đến để thám thính à?" Đường Kim bước tới chắn trước mặt họ, ngăn không cho họ nhìn vào trong.

“Hehe...”

Nhóm của Địch Quang Huỳnh và nhóm của Đường Kim đang chia nhau hai bên đối lập trong một bài hát, nên việc đến thăm dò đối phương cũng chẳng có gì lạ.

"Đường Kim, cho bọn tôi xem chút đi." Địch Quang Huỳnh nói: “Chỉ xem một chút thôi, một chút thôi mà!”

Nói xong, Địch Quang Huỳnh từ phía sau lấy ra một lon nước và đưa cho Đường Kim.

Trong căn cứ này không có bán, có lẽ cậu ta đã giấu đi từ trước.

Địch Quang Huỳnh nhìn Đường Kim với vẻ mặt đầy mong đợi.

Đường Kim suy nghĩ một chút rồi đưa tay ra.

Một thương vụ đầy tội lỗi sắp được hoàn thành.

Khi đầu ngón tay chạm vào lon nước, cô nhận ra nó vẫn còn lạnh. Đường Kim, một cô nàng thích ăn vặt, không khỏi vui vẻ hơn.

"Các cậu đang làm gì vậy?" Một cái đầu không biết từ đâu bỗng nhiên xuất hiện: "Coca-Cola? Cậu lấy đâu ra vậy?" Vương Thất Thiên nhìn Địch Quang Huỳnh với ánh mắt sáng lên.

Tiếng nói này ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Đường Kim hơi run tay một chút.

Không khí lập tức trở nên có phần ngượng ngùng.

Ba phút sau, lon Coca đã được chia thành chín cốc nhỏ.

Lẽ ra Đường Kim có thể một mình thưởng thức, nhưng giờ cô chỉ có thể từ từ uống, ánh mắt lướt qua cổ của Vương Thất Thiên.

Vương Thất Thiên đột nhiên rụt cổ lại, lẩm bẩm vài câu.

Đường Kim nhìn một vòng, rồi nhận ra Khúc Chung vẫn chưa động đến ly nước. Cô nghĩ một lát rồi đi tới gần.

Khúc Chung vừa uống xong thuốc cảm, không thể uống nước có ga. Cậu đang cầm ly, do dự không biết có nên uống không. Đường Kim vừa lại gần, cậu liền nhận ra, ngập ngừng một chút: “Sao vậy?”

"Cậu uống không?" Đường Kim chỉ vào ly của cậu.

Khúc Chung nhìn ly, rồi lại nhìn cô, một lúc lâu sau, cậu chủ động đưa ly cho cô.

"Thank you." Đường Kim thuận tay nhận lấy.

Nhìn thấy Đường Kim cầm ly uống một hơi, Khúc Chung đột nhiên nhận ra điều gì đó: “Chờ—”

Đường Kim đã uống xong, nhìn cậu: “Sao vậy?”

Khúc Chung ngập ngừng, câu nói mắc kẹt trong cổ họng, mãi mới thở dài: “Không có gì.”

Ly giấy đó là cậu vừa dùng để uống nước nóng khi uống thuốc... Cậu đã quên mất.

Đường Kim uống xong, liếc nhìn ly nước, hơi nhướn mày, cảm thấy có chút lạ: “Sao lại có vị ô mai vậy?”

Son môi của cậu có mùi ô mai.

… Khúc Chung im lặng, cảm thấy có chút khó chịu, liền khẽ nắm lấy dái tai nóng bừng của mình.

"Cậu hết cảm chưa?" Đường Kim đột nhiên nói gần hơn, Khúc Chung vừa quay đầu lại đã thấy cô đứng ngay bên cạnh mình, hơi nghiêng người nhìn cậu, khoảng cách chỉ cách một cánh tay.

Mắt Khúc Chung co lại, phản xạ tự nhiên là tay cậu vịn vào thành lan can phía sau để giữ thăng bằng, đầu óc hơi mơ hồ một chút, mãi sau cậu mới nhận ra cô đang hỏi gì, môi mấp máy: “Sắp khỏi rồi…”

Có nghĩa là vẫn chưa khỏi. Đường Kim liền ném ly của cô và Khúc Chung vào thùng rác bên cạnh chân cậu, miệng lẩm bẩm: “Bảo sao mặt cậu đỏ như vậy.”

Sau khi nói xong câu này, Đường Kim không nghe thấy Khúc Chung đáp lại, liền không khỏi liếc nhìn cậu một cái.

Khúc Chung nhìn người trước mắt, đôi mắt sáng trong của cô phản chiếu rõ ràng dáng vẻ của cậu. Dù đó là khuôn mặt của chính mình, nhưng trong mắt cô, người đó lại có vẻ lạ lẫm, một người xấu hổ, mặt đỏ bừng, khiến cậu cảm thấy hoàn toàn xa lạ.

Không giống cậu, cậu chưa bao giờ thấy mình như thế này.

"… Tôi không sao." Ba từ ngắn gọn, nhưng lại khiến cậu nói ra với giọng yếu ớt.

Đường Kim im lặng nhìn cậu.

Khúc Chung cảm thấy mình không thể nhìn vào đôi mắt cô, muốn tránh đi, nhưng lại cảm thấy như vậy chỉ càng làm lộ rõ sự bất an của mình.

May mắn thay, Đường Kim không tiếp tục nhìn cậu, đôi mi dài khẽ rủ xuống, che đi đôi mắt sáng trong của cô.

Khúc Chung thở phào nhẹ nhõm.

Vào ngày kiểm tra của các huấn luyện viên, họ sẽ được xếp lại cấp bậc. Đường Kim nhảy khá ổn, cộng thêm diện mạo nổi bật, cô đã từ hạng D thăng lên B.

Họ cũng đã nhận được trang phục biểu diễn, trang phục của nhóm họ là áo sơ mi hoa, áo vest đen và giày da, rất phù hợp với bài nhảy hoa hoa công tử mà họ chuẩn bị biểu diễn.

Trong khi đó, nhóm B bên cạnh lại nhận được áo sơ mi trắng và cà vạt hoa.

Khi Đường Kim cầm quần áo về phòng, cô tình cờ thấy Địch Quang Huỳnh đang thử đồ.

"Ê, các cậu là áo sơ mi hoa à? Cảm giác còn đẹp hơn nhóm chúng tôi." Địch Quang Huỳnh nhìn bộ đồ Đường Kim vứt trên giường: “Cậu không thử xem sao?”

“Không thử.”

Đường Kim mãi đến ngày công diễn chính thức mới mặc trang phục biểu diễn.

Địa điểm công diễn là nơi họ thu âm bài hát chủ đề, phía sau sân khấu có một phòng nghỉ, nhưng họ đã hẹn nhau tập trung trước ở phòng tập nhảy. Khi cô đi đến điểm hẹn một cách chậm rãi, thì phát hiện cả nhóm đều có vẻ hơi lo lắng.

Đường Kim đứng một lúc, nhìn thấy vẻ vội vã lo lắng của mọi người, rồi mới lên tiếng: “Sao vậy? Khúc Chung đâu rồi?”

Mông Tuấn Kiệt trông rất bồn chồn, thấy cô cũng không khá hơn, liền đáp: “Vết thương ở mắt cá chân của Vương Thất khá nghiêm trọng. Khúc Chung hiện tại đang ở cùng cậu ấy để xử lý vết thương đơn giản.”

Đường Kim nhướn mày, ngồi xuống vị trí của mình: “Nghiêm trọng không?”

"Không rõ, nhưng nhìn thì có vẻ không nhẹ." Không chỉ Mông Tuấn Kiệt, mà ánh mắt của những người khác cũng đầy lo lắng, Khúc Chung và Vương Thất là hai người chia sẻ động tác nhiều nhất, họ còn có một phần tương tác đôi, giờ thì…

Đường Kim nhìn vào màn hình lớn của phòng nghỉ sau sân khấu, nơi đang phát sóng hình ảnh khán giả vào sân, chỉ còn vài tiếng nữa là đến giờ biểu diễn chính thức.

Một lúc sau, Khúc Chung dẫn theo Vương Thất quay lại.

"Thế nào rồi?" Mông Tuấn Kiệt là người đầu tiên bước tới hỏi.

"Không có vấn đề lớn." Vương Thất nói một cách qua loa.

Khúc Chung thì không thoải mái như vậy: “Bác sĩ nói mấy ngày này không thể dùng sức quá mạnh.”

“Vậy thì...”

"Nhảy các động tác không sao, tôi điều chỉnh nhẹ một chút thì không có vấn đề gì." Vương Thất ngồi xuống vị trí của mình: “Chỉ là không thể nhảy được đoạn đôi với Khúc Chung nữa.”

Cả hai có một phần nhảy đôi, là phần trong bài hát hai hoa công tử tranh giành cùng một mỹ nhân, tất nhiên cuối cùng là Khúc Chung, người đứng ở vị trí trung tâm, chiến thắng. Trong đoạn nhảy này, những người khác chỉ là phông nền, và động tác của Vương Thất yêu cầu sức mạnh và sự mạnh mẽ, với phạm vi chuyển động lớn.

"Giờ phải làm sao đây?" Các thực tập sinh bắt đầu hoang mang.

“Chuyển thành nhảy một mình cho Khúc Chung à?”

“Không được đâu, nhìn sẽ thấy ngay không hợp lý.”

“Không phải còn có động tác quỳ phục sao? Họ cần phải phối hợp.”

“Hay là...”

Khúc Chung cũng có vẻ không biết phải làm sao, cho đến khi…

Ánh mắt của cậu vô tình lướt qua, rơi vào Đường Kim, người đang ngồi yên tĩnh trong góc, ngửa đầu và nhắm mắt ngủ.

Ba giờ sau, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.

*****

05/12/2024.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play