Edit: Vân Vũ

***

Đường Kim im lặng trong chốc lát, ngồi xuống cạnh bàn, kéo người vào lòng, dịu dàng nói: “Muốn khóc thì đừng nén lại.”

Câu nói ấy tựa như một công tắc, nước mắt không ngừng tuôn rơi từ khóe mắt Khúc Chung.

Nước mắt trào ra mãnh liệt, nhưng lại chẳng nghe thấy tiếng nấc nào. Đường Kim nâng mặt cậu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe.

Khúc Chung bị ép ngẩng đầu lên, trong ánh sáng mờ nhạt của màn đêm, Đường Kim cuối cùng cũng nhìn rõ dáng vẻ của cậu. Hàng mi dài tựa lông quạ rủ bóng mảnh mai xuống gương mặt tái nhợt, giống như một vết cắt sắc lẹm xẻ ngang qua khuôn mặt ấy.

Nước mắt lặng lẽ lăn xuống như chuỗi ngọc trai đứt đoạn.

Đường Kim cúi mắt, đưa tay lau đi những giọt lệ trên má cậu.

Khúc Chung khẽ mở mắt, hàng mi ướt đẫm, dính lại, trông vô cùng tội nghiệp.

Trước đây, Đường Kim từng nghĩ đôi mắt ấy giống như mắt hồ ly, nhưng giờ cô không còn nghĩ vậy nữa.

Một con hồ ly thông minh sao lại có thể tự biến mình thành bộ dạng đáng thương thế này được chứ?

Hệ thống của Đường Kim vốn là một hệ thống trái phép đang lẩn trốn, nó chỉ có thể giúp cô truy bắt đường dây chính của thế giới này, chính là cốt truyện mà hệ thống gọi là "kịch bản". Nhưng con người trong thế giới này đều có tư tưởng riêng, họ không nhất thiết phải tuân theo cốt truyện tuyệt đối. Đôi khi, việc cốt truyện rẽ ngoặt hoàn toàn ngược lại là điều quá đỗi bình thường.

Trong một cốt truyện sơ sài như thế này, việc ghi lại cuộc đời của một kẻ phản diện đương nhiên không phải điều quan trọng.

Trong những gì Đường Kim nhận được từ kịch bản sơ lược ấy, chỉ có những hành động nổi bật của Khúc Chung – những hành động ảnh hưởng mạnh mẽ đến nam nữ chính – được nhắc đến. Không hề có dòng nào miêu tả về quá khứ của Khúc Chung, cũng chẳng ai nói rằng vào cái ngày cậu chụp lại bức ảnh hôn nhau của nam nữ chính, cậu đã trải qua những chuyện gì, hay vì sao cậu lại trở nên như vậy.

Có người từng nói rằng không cần tìm hiểu lý do một kẻ xấu trở nên xấu xa, bởi mọi lý do đều không đủ biện minh cho lựa chọn sa ngã. Đường Kim không phủ nhận quan điểm ấy.

Nhưng hiện tại, cô lại có chút tò mò về người trước mặt mình.

Thời gian trôi qua rất lâu, có lẽ Khúc Chung đã khóc đến kiệt sức, hoặc có lẽ nước mắt của cậu đã cạn. Tiếng khóc dần nhỏ lại, Đường Kim không biết cậu đã ngủ thiếp đi trong lòng mình hay chưa, nhưng cô cũng không đẩy cậu ra.

Mãi rất lâu sau, Khúc Chung hơi nghiêng đầu, lúc ấy, Đường Kim mới nghe thấy một giọng nói cực kỳ nhỏ vang lên.

“Mẹ tôi... đi rồi.”

Chữ "đi" này, dĩ nhiên không chỉ đơn thuần là rời xa.

Đường Kim im lặng, không nói gì.

Nói xong câu đó, Khúc Chung như mất hết sức lực, không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ tựa vào Đường Kim.

Đường Kim cúi đầu nhìn Khúc Chung. Từ trên nhìn xuống, cô chỉ thấy đường nét khuôn mặt mơ hồ của cậu bị che lấp bởi những lọn tóc lòa xòa. Cậu nhìn thẳng về phía trước, dù ở đó chẳng có gì cả.

“Muốn xin nghỉ phép không?”

Cô tin rằng tổ chương trình ít nhất cũng có thể linh hoạt trong trường hợp này.

Khúc Chung khẽ nhếch khóe môi, nụ cười mang chút gì đó như mỉa mai. Bằng giọng nói khàn khàn sau cơn khóc, cậu bình thản đáp: “Bà ấy đang ở trung tâm cai nghiện.”

Chỉ một câu ngắn gọn, nhưng lại khiến Đường Kim đột ngột nhìn thấy đằng sau cốt truyện: quá khứ chất đầy bóng tối của Khúc Chung, những điều chưa từng được phơi bày.

Đường Kim âm thầm thở dài trong lòng, nhẹ giọng hỏi: “Có muốn kể tôi nghe không?”

Hàng mi của Khúc Chung khẽ rủ xuống. Cậu không đáp lại, chỉ im lặng.

Đêm nay, định sẵn sẽ là một đêm không yên ổn.

Sau này, Khúc Chung chỉ nhớ rằng hình như cậu đã ngủ thiếp đi trong lòng Đường Kim, nhưng sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cậu đã thấy mình nằm trên giường trong ký túc xá.

Cậu ngồi dậy, bước xuống giường, soi mình trước gương. Nhưng điều làm Khúc Chung bất ngờ là đôi mắt cậu không hề sưng đỏ, chẳng để lộ chút dấu vết nào của việc từng khóc.

Chuyện tối qua…

Khúc Chung khẽ nhắm mắt lại. Một cảm giác không cam lòng dâng tràn trong lòng.

Tại sao? Cùng là con của một người, tại sao hoàn cảnh lại khác biệt đến trời vực?

Nếu đã không mong đợi sự xuất hiện của cậu, vậy tại sao lại để cậu đến với thế giới này?

Khúc Chung nhìn chính mình trong gương, đôi mắt dần ánh lên sự thù hận, sắc đỏ lan ra trong tròng mắt. Những ngón tay trắng bệch siết chặt, lật úp chiếc gương xuống mặt bàn.

Buổi sáng, ngoài một vài thực tập sinh dậy sớm hơn, đa số mọi người đều thức dậy gần như cùng giờ. Những thành viên cùng nhóm thường gặp nhau ở nhà ăn và tiện thể cùng nhau đến phòng tập.

Khi Khúc Chung và bạn cùng phòng bước vào nhà ăn, ánh mắt cậu vô thức quét qua một lượt.

Chỉ thấy ở góc ngồi gần cửa sổ, Đường Kim chống tay nhìn ra ngoài, dáng vẻ nhàm chán như thể đang thả hồn theo khung cảnh.

Khúc Chung lấy xong bữa sáng, ánh mắt bất giác lại hướng về phía bên cửa sổ.

“Này, Khúc Chung, đứng đây làm gì thế?”

Trình Gia Ức, một trong những bạn cùng phòng của cậu, vừa lấy bữa sáng xong liền thấy cậu như đang ngẩn người. Cậu ta bước tới, tiện tay khoác vai Khúc Chung, nói: “Đi, đi nào, qua bên kia ngồi.”

“Tôi...”

Khúc Chung khẽ giãy ra, nhưng rồi khựng lại, cuối cùng chẳng nói gì mà đi theo Trình Gia Ức và mấy người khác đến một bàn trống ngồi xuống cùng họ.

Những thực tập sinh xếp hạng cao thường quen biết nhau, chẳng mấy chốc đã có vài người lần lượt ngồi xuống cùng nhóm.

Khúc Chung cố gạt bỏ những suy nghĩ mơ hồ trong đầu, nhưng ánh mắt lại vô thức liếc về phía cửa sổ.

Vị trí đó đã trống không. Đường Kim có lẽ đã ăn xong và rời đi rồi.

Khúc Chung cúi đầu nhìn bát cháo trước mặt, trong lòng bỗng cảm thấy trống rỗng lạ thường.

Trình Gia Ức thấy dáng vẻ cậu như vậy, nghĩ một lát rồi bắt đầu kể vài chuyện vui để khuấy động không khí.

Thực ra họ chỉ còn lại mười ngày tập luyện. Một tuần sau sẽ phải trình diễn trước mặt các cố vấn, ba ngày cuối sẽ dành cho tổng duyệt và chuẩn bị. Sau đó, họ sẽ phải đối mặt với buổi công diễn đầu tiên.

Công diễn xong sẽ là vòng loại đầu tiên…

【Vòng loại đầu tiên chỉ cần vào top 60 là có thể ở lại. Đừng để bị loại sớm thế chứ? Nếu cô rời chương trình, cô sẽ chẳng còn cơ hội tiếp cận nam nữ chính hay Khúc Chung nữa.】

Đường Kim suy nghĩ một chút rồi nói: "Chẳng phải nói đội thắng trong công diễn sẽ được thêm 100.000 phiếu sao?" Cô đã xem qua, nhiều người xếp hạng thấp thậm chí chỉ có vài nghìn đến vài chục nghìn phiếu. Với 100.000 phiếu, thêm chút phiếu từ người hâm mộ bình thường, lọt vào top 60 hẳn là không quá khó.

Đường Kim không biết rằng, sau khi đoạn hậu trường của chương trình được phát sóng, cô đã thu hút một số fan nhan sắc tìm kiếm "viên ngọc ẩn giấu".

Dù không đến mức bứt phá ngoạn mục ngay lập tức, nhưng lọt vào top 60 dường như đã là điều chắc chắn.

Thời gian từng ngày một trôi qua, không khí càng lúc càng căng thẳng. Ngày mai chính là thời điểm các cố vấn kiểm tra thành quả tập luyện.

Trong mấy ngày qua, Đường Kim tuy không thật sự chăm chỉ, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến đội. Cô không quá bận tâm, nhưng Khúc Chung thì ngược lại, cậu đặt rất nhiều kỳ vọng vào công diễn đầu tiên này.

Đường Kim nhìn vào bức tường phủ kín gương trong phòng tập. Trong gương, Khúc Chung đang nghiêm túc chỉnh sửa động tác cho người khác. Lông mày cậu hơi nhíu lại, đôi mắt và nét mặt bớt đi vẻ mềm mại thường ngày, thay vào đó là sự tập trung và quyết tâm rõ rệt.

Đường Kim nhìn một lúc, rồi thu ánh mắt, bước qua một bên để uống nước.

*****

05/12/2024.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play