Ta vùng thoát khỏi bọn tiểu đồng, quỳ xuống trước tiểu thư, khóc lóc dập đầu:

“Tiểu thư, xin người, hãy xin cô gia tha cho ta! Người yêu thương cô gia, không muốn để cô gia tìm đến nữ nhân khác, nên mới đưa ta đến chỗ Quốc công gia, chẳng phải vì biết cô gia đã để ý đến ta, nên muốn mượn cớ giao ta cho Quốc công gia sao? Bây giờ ta đã là người của Quốc công gia, sẽ không còn là cái gai trong mắt người và cô gia nữa, xin người tha cho ta...”

Lời ta vừa dứt, sắc mặt cô gia càng trở nên khó coi.

Hắn nhìn tiểu thư với ánh mắt đầy u ám, thất vọng hiện rõ trong đôi mắt.

Ta biết, cái gai này đã thành công cắm sâu vào lòng cô gia.

Tiểu thư mặt mày tái nhợt.

Nàng lắc đầu, vừa định nói thì Hứa quản gia, người bên cạnh Quốc công gia đột nhiên đến.

Hứa quản gia đến là để thực hiện lệnh của Quốc công gia, đưa ta qua đó.

Ta nhìn tiểu thư cố gượng cười, và ánh mắt đầy âm u của cô gia nhìn nàng.

Trong lòng ta nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất.

Ta cúi đầu, giấu đi nụ cười thỏa mãn.

Thật tốt, ta đã thắng cược.

Không uổng công ta vất vả cả đêm qua…

Nha hoàn băng bó cho ta chính là con gái của Hứa quản gia, tên là Hứa Hương.

Ta đã vô tình tiết lộ cho nàng chuyện tối nay tiểu thư muốn đưa ta làm thông phòng cho cô gia.

Giờ đây, con mồi trong tay cô gia đã vụt bay, lại còn bị chính phu nhân của mình đâm một nhát.

Cái gai này, e rằng đã cắm sâu vào tim hắn, cả đời này cũng không thể rút ra được.

Trước khi rời đi, tiểu thư nhìn ta thật sâu, nụ cười không chạm đến mắt: “Xuân Đào, ngươi thật là có phúc.”

Ta cúi người cung kính: “Tạ ơn tiểu thư đã chúc phúc.”

Hồng Diệp căm hận nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, trong mắt tràn đầy ghen tỵ.

Ta theo Hứa quản gia đến viện của Quốc công gia.

Lần này, người băng bó cho ta vẫn là nha hoàn tên Hứa Hương, con gái ruột của Hứa quản gia.

Quốc công gia có việc phải ra ngoài vài ngày.

Khi ta đến, ông đã đi rồi, ngược lại ta được vài ngày yên ổn.

Nghe nói, sau khi ta rời đi hôm đó, cô gia không đi ngay.

Thay vào đó, hắn kéo Hồng Diệp vào phòng, cưỡng ép chiếm đoạt nàng.

Khác với ta kiếp trước, Hồng Diệp không phải là nha hoàn thông phòng, mà được cô gia nâng lên làm thiếp.

Nàng còn được chuyển sang viện khác.

Từ đó, cô gia đêm nào cũng ngủ lại ở viện của Hồng Diệp.

Khi Quốc công gia trở về, đã là năm ngày sau.

Ngày thứ hai sau khi về, ông mới gặp ta.

Quốc công gia cúi đầu, ánh mắt trầm ngâm nhìn ta, với vết sẹo dài trên trán, tạo ra áp lực mạnh mẽ.

Ta quỳ trên đất, ngoan ngoãn cúi đầu.

“Nô tỳ say rượu, mạo phạm Quốc công gia, xin ngài trừng phạt.”

Quốc công gia nhìn ta một hồi lâu mới cất tiếng:

“Ngẩng đầu lên.”

Ta cắn chặt môi, mắt đỏ hoe ngẩng đầu nhìn lên.

Quốc công gia có lẽ đã nhớ lại sự tận tâm của ta đêm đó, ánh mắt ông thoáng trở nên u ám.

Ông trầm giọng nói: “Thôi được, sau này ngươi cứ ở lại viện của ta.”

Cứ như vậy, ta trở thành người phụ nữ duy nhất trong viện của Quốc công gia.

Ông có lẽ hứng thú với sự tận tâm và thân hình của ta, nhưng trong mắt ông, ta cũng chẳng quan trọng là bao.

Vì vậy, ta chỉ là một nha hoàn thông phòng.

Người hầu hạ bên cạnh ta là Hứa Hương.

Quốc công gia không ở trong phủ nhiều.

Mỗi tháng ông chỉ ở nhà khoảng năm ngày.

Mỗi lần ông về, ta đều chuẩn bị canh bổ và đồ ăn nhẹ để mang cho ông.

Không có việc gì làm trong phủ, để lấy lòng Quốc công gia, ta dần dần trở nên thành thạo việc nấu nướng.

Hôm đó, Quốc công gia về phủ, ta mang canh vào thư phòng cho ông.

Quốc công gia nhìn bát canh ba ba trong tay ta, ánh mắt đầy ẩn ý.

Ông liếc nhìn ta một cái, rồi uống cạn bát canh.

Sau đó ông hỏi ta: “Ngươi ở trong phủ có thấy buồn chán không?”

Ta lắc đầu, giả vờ như trong mắt chỉ có ông, đôi mắt lấp lánh nói: “Mỗi ngày ngoài học nấu ăn, nô tỳ chỉ tính ngày chờ đợi ngài trở về, không thấy buồn chán chút nào.”

Tất nhiên, ngoài những việc đó, ta còn đọc rất nhiều sách.

Trong đó viết và vẽ cách để lấy lòng đàn ông.

Quốc công gia nhướng mày, bàn tay lớn của ông nắm lấy tay ta.

Tay ông đầy vết chai, chạm vào tay ta có chút đau.

Ta cúi đầu, bày ra vẻ e thẹn.

“Ồ? Quả thật tài nấu nướng của ngươi có tiến bộ.”

Ta vui mừng ngẩng đầu lên: “Nô tỳ đã sớm nghe danh ngài là vị anh hùng quyết đoán, lòng đã kính ngưỡng từ lâu. Nay được tự tay hầu hạ ngài, nấu canh cho ngài uống, là phúc phận mà nô tỳ đã tu qua nhiều kiếp mới có được.”

Ông nheo mắt, không nói gì, chỉ bế ta lên, hướng về phòng trong mà đi.

Nghe nhịp tim mạnh mẽ của ông, dựa vào cánh tay rắn chắc rộng lớn, ta khẽ nhắm mắt lại.

Đêm đó, Quốc công gia tỏ ra đặc biệt thô bạo.

Sáng hôm sau, ta phải nằm trên giường nghỉ ngơi suốt cả ngày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play