Tiểu thư khẽ liếc hắn một cái, nũng nịu trách móc, sau đó quay sang ta, ra lệnh: “Xuân Đào, ngươi dẫn cô gia sang phòng bên nghỉ ngơi đi.”

Cô gia đứng dậy, ánh mắt nóng bỏng nhìn ta.

Nhìn thấy hắn giống hệt như kiếp trước, ta lập tức cảm thấy rùng mình.

Dưới ánh mắt thèm thuồng của cô gia và ánh mắt lạnh lẽo của tiểu thư, ta cứng người, dẫn cô gia ra khỏi phòng, hướng về phòng bên cạnh.

Khi gần đến cửa, cô gia bất ngờ lao tới, mạnh mẽ ôm chặt ta vào lòng.

Ta sợ đến mức mặt mày tái mét, cố gắng vùng vẫy, hoảng hốt kêu lên: “Cô gia, ngài đang làm gì vậy?”

Cô gia giữ chặt ta trong lòng, đôi mắt chăm chú nhìn ta, ánh mắt đầy ham muốn.

Hắn nói: “Xuân Đào ngoan, tiểu thư của ngươi đã giao ngươi cho ta rồi. Đêm nay ngươi là người của ta, hãy để ta thương yêu ngươi thật tốt.”

Nói rồi, hắn áp môi lại gần, hơi thở ấm nóng phả lên mặt ta, khiến ta cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

Ta hoảng hốt tránh né, dùng sức đẩy hắn ra, giọng nghẹn ngào không kìm được: “Cô gia, xin ngài thả ta ra, ta là nha hoàn của tiểu thư, ta...”

Hắn giữ chặt lấy ta, ngăn cản sự vùng vẫy: “Sau này ngươi hầu hạ tốt tiểu thư và ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”

Nói xong, hắn bế thốc ta lên, bước nhanh về phía phòng.

Lòng ta rối bời, không kịp nghĩ gì khác, liền lập tức hét lớn trong cơn hoảng loạn:

“Ngài... ngài buông ta ra, ta đã là người của Quốc công gia rồi!”

Phòng bên và chính phòng cách nhau không xa, đều nằm trong cùng một viện.

Tiếng ồn ào bên ngoài đương nhiên tiểu thư trong phòng nghe rõ.

Tiểu thư hẳn không ngờ rằng cô gia lại nôn nóng đến mức chưa vào phòng đã giở trò với ta, trong lòng nàng chắc hẳn đã rất khó chịu.

Huống hồ, câu nói của ta lại vang lên quá rõ ràng.

Nàng và Hồng Diệp nhanh chóng bước ra ngoài.

Cô gia lập tức dừng chân, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: “Ngươi vừa nói gì?”

Hắn buông lỏng tay, ta vội vàng nhảy xuống, chỉnh lại y phục, bước sang một bên, mắt đỏ hoe, mặt mày tái nhợt, đầy vẻ hoảng sợ nhìn hắn.

Sắc mặt cô gia tối sầm, ánh mắt đầy khó chịu nhìn về phía tiểu thư vừa bước ra.

Tiểu thư hẳn cũng không ngờ rằng ta lại gây ra chuyện như vậy, nụ cười đoan trang trên mặt nàng gần như không giữ nổi.

Nàng không muốn ta hầu hạ cô gia, nhưng càng không hài lòng khi ta từ chối sắp xếp của nàng.

Việc ta gây ra thế này, không nghi ngờ gì đã làm hỏng hình ảnh hoàn hảo của nàng trước mặt cô gia.

Tiểu thư chỉnh lại vẻ mặt, cau mày nhìn ta: “Ngươi, một nha hoàn dám nói lời bừa bãi gì thế? Phụ thân ta vốn dĩ không gần nữ sắc...”

Hồng Diệp lập tức nhảy ra, giận dữ mắng: “Hôm nay bị phạt còn chưa đủ sao? Lại còn dám mơ tưởng đến Quốc công gia!” Thấy cô gia lộ vẻ nghi ngờ, Hồng Diệp liền kể lại chuyện ta hôm nay quyến rũ Trấn Quốc Công và bị phạt.

Ánh mắt cô gia lập tức lạnh lẽo nhìn về phía ta.

Tiểu thư lúc này mới dần dần nới lỏng tay cầm khăn.

Những lời của Hồng Diệp vừa nói ra, trong mắt cô gia, sự việc này chẳng liên quan gì đến tiểu thư.

Tiểu thư vẫn là một thê tử dịu dàng hiền thục.

Còn ta, đã trở thành một nha hoàn hèn mọn, tự cao mà còn vọng tưởng trèo cao.

Thậm chí trong suy nghĩ của hắn, ta còn không coi trọng hắn - một đứa con không phải do Quốc công gia sinh ra, mà muốn trèo lên giường của Quốc công gia. Hắn làm sao không tức giận cho được?

Bởi vì không phải con ruột của Quốc công gia, lại thêm việc Quốc công gia mãi chưa xin phong cho hắn làm Thế tử, cô gia đã sớm chất chứa nhiều bất mãn trong lòng.

Hắn thậm chí đã có những oán hận đối với vị phụ thân này từ lâu.

Kiếp trước, sau khi ta chết, cô gia cũng vẫn chưa được phong Thế tử.

Hắn cùng tiểu thư càng thêm oán hận Quốc công gia, không ít lần trong phòng nguyền rủa, nói rằng Quốc công gia không xem hắn như con ruột.

Quốc công gia không có con ruột, sau này già đi chẳng phải vẫn phải dựa vào hắn sao?

Một lão già như vậy, sau này đừng mong có kết cục tốt khi rơi vào tay họ.

Thậm chí, họ còn ngầm mưu tính, muốn lấy mạng Quốc công gia.

Đợi ông chết rồi, trong phủ Quốc công rộng lớn này chỉ còn một mình cô gia là thiếu gia, cho dù không phải Thế tử.

Thì chẳng phải phủ Quốc công này vẫn sẽ thuộc về cô gia sao?

Giờ đây, cô gia nghe xong lời của Hồng Diệp, lòng đầy phẫn nộ.

Sắc mặt hắn u ám, vung mạnh một cái tát vào mặt ta, giận dữ mắng: “Tiện nhân, phụ thân ta sao có thể để ngươi bôi nhọ như vậy!”

Ta bị đánh đến mức khóe miệng bật máu, ngã nhào xuống đất.

Hắn cười lạnh một tiếng, quay đầu ra lệnh: “Người đâu, trói nàng lại, ném vào phòng của ta!”

Đám tiểu đồng tiến lên, định trói ta lại.

Nhìn vẻ mặt mỉa mai của Hồng Diệp, ánh mắt lạnh lùng của tiểu thư, lòng ta tràn đầy sự không cam chịu.

Kiếp này, dù có phải chết, ta cũng không muốn làm một công cụ bị người khác tùy ý sắp đặt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play