Cũng như kiếp trước, vào cuối năm, tiểu thư được Thái y chẩn đoán có thai.

Cô gia vội vàng trở về, nhưng khi đi ngang qua ta, ánh mắt hắn dừng lại trên người ta một lúc lâu.

Ánh mắt đó, dính chặt và đầy bất ổn khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Không lâu sau, trong phòng truyền ra tiếng tiểu thư nũng nịu, cùng với giọng dỗ dành của cô gia.

Từ xa nghe lại, thật không gì có thể so sánh được với sự ân ái của họ.

Sau khi cô gia rời đi, Hồng Diệp, nha hoàn thân cận của tiểu thư bắt đầu nguyền rủa:

“Khinh! Con gái nhà ai mà dáng vóc đầy đặn đến mức làm căng cả y phục, cái thân hình và vẻ ngoài kia, đến kỹ nữ trong kỹ viện cũng không quyến rũ bằng. Đúng là chẳng ra gì! Tiểu thư giữ lại con hồ ly tinh Xuân Đào này làm gì chứ?”

Trong phòng, tiểu thư thở dài: “Không được nói năng bừa bãi.”

Chẳng mấy chốc, tiểu thư gọi ta vào phòng.

Ta cúi đầu quỳ xuống đất.

Tiểu thư nhìn ta một hồi lâu rồi mỉm cười: “Xuân Đào, ngươi thật có phúc.”

Cái “phúc” đó, ta thật không dám nhận nữa.

Kiếp trước, không bao lâu, sau khi tiểu thư nói câu này, cô gia đã lôi ta vào trong phòng, ép buộc chiếm đoạt thân thể ta.

Từ đó về sau, mỗi lần cô gia đến viện của tiểu thư, đều gọi ta vào phòng để hầu hạ.

Trong lòng ta không rõ có vui hay không. Phu nhân đã nuôi dưỡng ta bên cạnh tiểu thư từ nhỏ, còn bảo ta đi theo tiểu thư khi xuất giá, chỉ để sau này, khi tiểu thư có thai, ta có thể phục vụ cô gia.

Ta, một nha hoàn, căn bản không có quyền lựa chọn.

Nhưng vào ngày trước khi tiểu thư sinh nở, đại phu chẩn đoán ta đã mang thai được hai tháng.

Cuộc sống của ta đột nhiên có hy vọng.

Ta nghĩ, nửa đời sau chỉ cần chăm sóc tốt cho cô gia và tiểu thư, nuôi dưỡng đứa trẻ này khôn lớn, cũng coi như không uổng phí cuộc đời.

Khi cô gia đến tìm ta, lòng ta đầy phấn khởi, định báo cho hắn tin vui này.

Chưa kịp mở miệng, ta đã bị tiểu đồng bên cạnh cô gia ấn đầu xuống nước.

Trong cơn vật lộn, ta thấy rõ trong mắt cô gia sự quyết tâm tàn nhẫn và vẻ mặt lạnh lùng.

Hắn thở dài một tiếng, nói: “Phu nhân đối với ta một lòng chân thành, ta không thể để lại ngươi mà khiến phu nhân đau lòng.”

Cảm giác bị dìm nước quá đỗi kinh hoàng.

Kiếp này, ta thực sự không muốn trải qua lần thứ hai nữa.

Sau khi tiểu thư mang thai, cô gia ngày ngày đều đến thăm nàng.

Thế nhưng, mỗi lần đến, ánh mắt của hắn luôn lướt qua người ta.

Có lúc dừng lại trên gương mặt ta.

Có lúc lại rơi xuống ngực ta.

Thậm chí, có lúc còn lướt qua vòng eo ta.

Ánh mắt ấy khiến ta không khỏi run rẩy trong lòng.

Rõ ràng, hắn rất hài lòng với dung mạo và thân hình của ta.

Mỗi khi như vậy, Hồng Diệp, nha hoàn bên cạnh tiểu thư, đều trừng mắt nhìn ta đầy căm ghét.

Đợi đến khi cô gia rời đi, nàng ta lại khẽ nhổ nước bọt, mắng: “Hồ ly tinh!”

Tiểu thư tuy cười hiền hòa, nhưng trong ánh mắt lại mang theo sự lạnh lùng.

Kiếp trước, sao ta lại ngốc nghếch nghĩ rằng tiểu thư thật sự hiền lành, không để ý đến sự hiện diện của ta chứ?

Nụ cười ấy, ẩn chứa ý niệm rõ ràng, chính là sát ý rực sáng trong mắt nàng ta.

Ta không thể tiếp tục như thế này được nữa.

Chỉ còn hai ngày nữa, cô gia sẽ lôi ta vào phòng.

Nhưng là một nha hoàn, khế ước bán thân của ta vẫn nằm trong tay tiểu thư.

Muốn thoát khỏi số phận bị khống chế, thật không dễ dàng.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng hô hào đầy phấn khích của tiểu đồng:

“Thiếu phu nhân, Trấn Quốc Công đã giành được thắng lợi, ngày mai sẽ khải hoàn hồi triều!”

Tiểu thư lập tức mừng rỡ: “Người đâu, ban thưởng!”

Ta siết chặt ngón tay, bỗng nhiên nghĩ ra một kế sách.

Trấn Quốc Công chính là phụ thân của cô gia.

Nay ông chỉ mới ba mươi hai tuổi.

Ông vẫn chưa thành thân, hậu viện cũng không có thê thiếp.

Nếu trở thành người của ông, sẽ không ai có thể làm khó ta nữa.

Dù là tiểu thư hay cô gia, cũng không thể vượt qua Trấn Quốc Công để làm gì ta.

Hơn nữa, cô gia cũng không phải con ruột của ông.

Thân phụ của cô gia từng là thuộc hạ của Trấn Quốc Công, theo ông chinh chiến nhiều năm, không may tử trận.

Phu nhân của ông ta sau khi nghe tin dữ, không chịu đựng nổi mà cũng qua đời theo.

Lúc đó, cô gia chỉ là một đứa trẻ, không ai chăm sóc.

Trấn Quốc Công bèn đưa hắn về phủ, nhận làm nghĩa tử.

Nhiều năm qua, trong phủ Trấn Quốc Công chỉ có duy nhất một thiếu gia như vậy.

Nghe tin Quốc công gia sắp trở về, tiểu thư vô cùng vui mừng.

Nàng luôn tôn kính vị Quốc công này.

Sáng sớm hôm sau, nàng liền gọi Hồng Diệp đến trang điểm, sửa soạn.

Hồng Diệp vui mừng nói: “Tiểu thư, bây giờ người đã có thai, Quốc công gia biết tin này chắc chắn sẽ vô cùng vui sướng. Đợi khi người sinh được một đứa cháu đích tôn khỏe mạnh, chưa biết chừng Quốc công gia sẽ vào cung xin thánh chỉ, phong cô gia làm Thế tử, sau này người sẽ trở thành Thế tử phu nhân cao quý!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play