Chương 4: Ánh sáng đầu tiên
Sau những tháng ngày dài đằng đẵng chìm trong sáng tác, luyện tập và những cuộc thử giọng thất bại, Thành Vân bắt đầu cảm thấy sự thay đổi trong chính mình. Sự đồng hành của Thanh Linh không chỉ khiến anh tìm lại được cảm hứng, mà còn giúp anh khám phá những khía cạnh mới mẻ trong tài năng của mình.
Tuy nhiên, cuộc sống chưa bao giờ là dễ dàng. Những ngày tháng qua, Thành Vân vẫn phải đối mặt với đủ mọi khó khăn. Anh cố gắng bán những ca khúc mình sáng tác cho các nhà sản xuất, nhưng không nhận được hồi đáp nào. Anh đi hát ở các quán bar nhỏ, kiếm chút tiền sống qua ngày, nhưng giọng hát của anh chỉ là tiếng vang yếu ớt giữa tiếng cười đùa của khách.
“Đừng vội nản,” Thanh Linh vẫn luôn nói, mỗi khi thấy anh trở về nhà với vẻ mặt mệt mỏi. “Những điều quý giá nhất luôn cần thời gian để tìm được người xứng đáng.”
Lúc đấy, anh thầm cảm ơn, vì Thanh Linh bây giờ chính là sợi dây lôi kéo tinh thần kiệt quệ của anh.
----
Hôm đó là một buổi chiều thu, gió lạnh thổi qua con phố nhỏ nơi Thành Vân thường lui tới để tìm cảm hứng. Anh ngồi ở một quán cà phê ven đường, tay cầm cuốn sổ tay cũ kỹ, mắt lơ đãng nhìn dòng người qua lại.
Vân đang chăm chú viết vài dòng lời cho một bài hát mới thì cảm nhận được có ai đó đang quan sát mình. Ngước lên, anh thấy một ông cụ lớn tuổi ngồi ở bàn gần đó, ánh mắt hiền từ nhưng sâu sắc đang nhìn thẳng về phía anh.
“Cậu là nhạc sĩ?” người đàn ông lên tiếng, giọng trầm ấm.
“À… không hẳn. Tôi chỉ viết vài bài hát cho mình,” Thành Vân đáp, có chút ngượng ngùng.
Người đàn ông mỉm cười, ánh mắt ông ta dừng lại trên cuốn sổ tay của Vân. “Tôi có thể xem không?”
Thành Vân hơi chần chừ, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy có thể tin tưởng người này. Anh gật đầu, đưa cuốn sổ cho ông cụ.
Người đàn ông cầm cuốn sổ, lật qua từng trang một cách chậm rãi. Sau một lúc lâu, ông ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sự tán thưởng. “Lời nhạc của cậu rất hay. Có chiều sâu và cảm xúc thật sự. Nhưng tôi muốn nghe giai điệu của nó. Cậu có thể hát cho tôi nghe không?”
Thành Vân bất ngờ, nhưng rồi cũng lấy cây guitar mà bản thân luôn mang theo bên mình ra. Dưới ánh mắt chăm chú của người đàn ông, anh cất giọng hát.
Khi bài hát kết thúc, ông cụ lặng đi một lúc. Sau đó, ông đứng dậy, vỗ nhẹ lên vai Thành Vân. “Cậu có một giọng hát rất đặc biệt. Đã lâu rồi tôi không nghe ai hát với cảm xúc như vậy. Cậu có muốn được giúp đỡ không?”
Thành Vân sững người. Cả cuộc đời anh, anh luôn mong chờ một người có thể nhận ra anh, một người sẵn sàng giúp anh thực hiện ước mơ. Và giờ đây, cơ hội ấy đã xuất hiện.
“Ông… ông là ai?” Vân lắp bắp hỏi.
Người đàn ông cười nhẹ. “Tôi từng là một nghệ sĩ. Giờ thì đã nghỉ hưu, nhưng tôi vẫn yêu âm nhạc như ngày đầu. Nếu cậu không ngại, hãy để tôi giúp cậu.”
---
Thành Vân không thể giấu nổi niềm hân hoan trên đường trở về. Cảm giác như mọi gánh nặng và những nỗi thất vọng trước đây đều tan biến. Anh bước vào căn phòng nhỏ của mình, đặt cây guitar xuống, và ngay lập tức cầm sợi dây chuyền lên.
“Thanh Linh! Ngươi không biết chuyện gì vừa xảy ra đâu!” anh reo lên, giọng nói đầy phấn khích.
“Từ từ thôi, Thành Vân,” giọng nói quen thuộc vang lên, nhẹ nhàng như dòng suối. “Có chuyện gì mà ngươi vui đến thế?”
Thành Vân kể lại toàn bộ câu chuyện, từng chi tiết nhỏ nhất, không bỏ sót bất cứ điều gì. Khi kết thúc, anh cầm sợi dây chuyền, mắt ánh lên niềm hy vọng. “Ngươi nghĩ sao, Thanh Linh? Đây có phải là cơ hội mà ta đã chờ đợi không?”
Một khoảng lặng ngắn trôi qua, giọng nói của Thanh Linh cất lên, dịu dàng và ấm áp. “Ngươi đã làm rất tốt, Thành Vân. Ta luôn biết ngươi có thể làm được.”
Bất ngờ, một luồng sáng yếu ớt phát ra từ viên ngọc trên sợi dây chuyền. Trước khi Vân kịp phản ứng, anh cảm nhận được một sự ấm áp nhẹ nhàng chạm vào trán mình. Đó là một nụ hôn, dịu dàng như ánh trăng.
Thành Vân sững sờ, trái tim anh như ngừng đập trong một khoảnh khắc. “Ngươi… làm gì vậy?” anh hỏi, giọng khẽ run.
“Ta chỉ muốn chúc mừng ngươi,” Thanh Linh nói, giọng nói chứa đựng sự trìu mến. “Ngươi đã vượt qua rất nhiều khó khăn, và giờ đây, ánh sáng đầu tiên đã đến với ngươi. Hãy tự hào về bản thân mình.”
Thành Vân không biết phải nói gì. Anh đặt sợi dây chuyền xuống, cảm nhận hơi ấm vẫn còn vương trên trán mình. Một cảm giác lạ lùng len lỏi trong lòng anh, nhưng anh không thể gọi tên nó.
---
Kể từ hôm đó, Thành Vân dốc toàn bộ tâm huyết để học hỏi từ người nghệ sĩ già. Ông cụ không chỉ hướng dẫn anh cách viết nhạc mà còn chia sẻ những kinh nghiệm quý giá trong ngành.
“Âm nhạc không phải chỉ để phô diễn kỹ thuật,” ông cụ thường nói. “Nó là câu chuyện, là cảm xúc, là cách ngươi giao tiếp với thế giới. Nếu ngươi muốn trở thành một nghệ sĩ thực thụ, hãy để trái tim ngươi dẫn lối.”
Mỗi lần trở về nhà sau những buổi học dài, Thành Vân đều kể cho Thanh Linh nghe về những gì anh đã học được. Mỗi lần như vậy, y luôn lắng nghe một cách chăm chú, không quên khích lệ anh tiếp tục cố gắng.
Nhưng càng ngày, Vân càng nhận ra mình không chỉ coi Thanh Linh là một người bạn hay một người hướng dẫn. Có điều gì đó sâu sắc hơn đang hình thành trong lòng anh, một cảm xúc mơ hồ mà anh không dám đối diện.
“Ngươi luôn ở đây, bên ta, ngay cả khi thế giới quay lưng lại với ta, phải không?” Thành Vân nói một lần, khi đang ngồi bên cửa sổ. “Ta thật sự cần một lời khẳng định, ngươi không biết điều đó quan trọng với ta thế nào đâu.”
“Ta biết,” Thanh Linh đáp, giọng nói dịu dàng. “Và ta sẽ ở đây, miễn là ngươi còn cần ta.”
Những lời nói ấy, dù đơn giản, nhưng lại khiến trái tim Thành Vân đập loạn nhịp. Anh không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy. Đó chỉ là sự biết ơn, hay còn điều gì khác?
Thành Vân không muốn nghĩ quá nhiều. Anh tự nhủ rằng mình chỉ đang quá xúc động sau những ngày tháng khó khăn. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một hạt giống nhỏ bé đã được gieo xuống. Và dù anh không nhận ra, hạt giống ấy đang nảy mầm, từng chút một.
---