Chương 5: Bước chân đầu tiên vào ánh sáng
Những ngày luyện tập cùng Lưu Viễn Khưu trôi qua như một giấc mơ đối với Thành Vân. Ông không chỉ là một người thầy nghiêm khắc mà còn là một người bạn đồng hành tận tụy, giúp anh tìm thấy con đường đúng đắn trong âm nhạc.
Thành Vân dần quen với thói quen hàng ngày: sáng sớm thức dậy, luyện thanh, sau đó đến nhà Lưu Viễn Khưu, nơi ông đã chuẩn bị sẵn một căn phòng nhỏ làm phòng tập nhạc. Từng bài hát, từng nốt nhạc, Thành Vân đều đặt cả trái tim vào đó.
---
Một ngày nọ, khi Thành Vân vừa hát xong một bài do chính mình sáng tác, Lưu Viễn Khưu ngồi lặng im, tay gõ nhịp nhẹ lên bàn.
“Ngươi biết không, Thành Vân,” ông nói, giọng trầm ấm. “Ngươi có giọng hát tốt và khả năng cảm nhạc tuyệt vời, nhưng ta muốn ngươi nhớ rằng chỉ như thế là chưa đủ.”
Thành Vân nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thầy. “Ý thầy là sao ạ?”
“Âm nhạc không chỉ nằm ở giọng hát hay kỹ thuật. Nó nằm ở cách ngươi kể câu chuyện của mình,” ông cụ giải thích. “Hãy để từng lời ca phản ánh trái tim ngươi. Đừng chỉ hát để nghe hay, hãy hát để người khác cảm nhận được ngươi.”
Những lời của Lưu Viễn Khưu như chạm đến tận đáy lòng Thành Vân. Anh nhận ra mình đã từng tập trung quá nhiều vào việc làm hài lòng người khác, thay vì bộc lộ bản thân. Từ hôm đó, anh bắt đầu thay đổi cách hát, từng giai điệu, từng lời ca đều mang cảm xúc chân thật hơn.
Có lần, sau một buổi tập dài, Thành Vân trở về căn phòng nhỏ của mình và kể lại tất cả cho Thanh Linh.
“Thầy nói đúng,” Thành Vân thở dài, ánh mắt đầy sự trăn trở. “Ta chưa từng nghĩ âm nhạc là để kể câu chuyện của chính mình. Có lẽ đó là lý do ta luôn cảm thấy như thiếu điều gì đó trong mỗi bài hát.”
“Ngươi đang tiến bộ từng ngày,” Thanh Linh nói, giọng dịu dàng. “Đừng vội vàng. Ngươi có một trái tim đẹp, và đó là điều quan trọng nhất. Hãy cứ tin tưởng vào bản thân.”
Mỗi khi nghe những lời ấy, Thành Vân lại cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Thanh Linh giống như một ngọn gió mát lành, luôn biết cách xoa dịu những lo lắng và nghi ngờ trong anh.
---
Một buổi chiều cuối thu, sau khi kết thúc buổi tập, Lưu Viễn Khưu gọi Thành Vân lại. Ông rót hai tách trà, đặt một tách trước mặt anh rồi nói:
“ Thành Vân, ta đã theo dõi ngươi một thời gian. Ta phải thừa nhận rằng ngươi làm ta ngạc nhiên. Ngươi không chỉ có tài năng, mà còn có sự kiên trì và đam mê mà ít người trẻ nào còn giữ được.”
“Cảm ơn thầy,” Thành Vân đáp, cảm thấy một chút tự hào, vì đây là những gì mà Thanh Linh giúp anh định hướng.
“Nhưng đây mới chỉ là bước khởi đầu,” ông nói, ánh mắt nghiêm nghị. “Ngươi cần có một sân khấu để chứng minh bản thân. Và ta nghĩ, ta có thể giúp ngươi.”
“ Sao ạ?” Thành Vân ngớ người mà hỏi
Lưu Viễn Khưu mỉm cười. “Có một chương trình âm nhạc sắp tới, nơi các nghệ sĩ trẻ có cơ hội biểu diễn trước khán giả và các nhà sản xuất lớn. Ta đã liên lạc với một người bạn cũ, và họ đồng ý để ngươi thử sức.”
Thành Vân ngẩn người, không tin vào những gì mình vừa nghe, lượng thông tin dường như khiến não bộ anh trì trệ, thật lâu sau mới phản ứng
“Thầy… thầy nói thật chứ?” anh lắp bắp.
“Đương nhiên là thật,” ông cụ cười lớn. “Nhưng nhớ lấy, ta chỉ có thể mở cánh cửa. Việc bước qua hay không là do ngươi.”
---
Trên đường trở về nhà, Thành Vân vẫn cảm thấy như đang mơ. Suốt bao năm qua, anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội đứng trên một sân khấu thực thụ. Và giờ đây, cơ hội ấy đang hiện hữu ngay trước mắt.
Anh bước vào căn phòng nhỏ của mình, đóng cửa lại và ngay lập tức cầm sợi dây chuyền lên. “Thanh Linh! Ngươi nghe thấy không? Ta sắp được tham gia một chương trình âm nhạc!”
Giọng nói dịu dàng của Thanh Linh vang lên, mang theo một nụ cười không nhìn thấy. “Ta nghe thấy rồi. Ngươi đã làm rất tốt, Thành Vân.”
“Ngươi nghĩ ta có thể làm được không?” Vân hỏi, giọng pha chút lo lắng.
“Ngươi đã làm được những điều mà ngươi từng nghĩ là không thể,” Thanh Linh đáp. “Ngươi đã dũng cảm bước qua những ngày khó khăn nhất. Ngươi hoàn toàn có thể làm được.”
Cảm giác ấm áp từ những lời nói ấy khiến Thành Vân mỉm cười. Anh ngả người xuống giường, tay vẫn nắm chặt sợi dây chuyền. “Cảm ơn ngươi, Thanh Linh. Nếu không có ngươi, ta không biết mình sẽ ra sao.”
Bỗng nhiên, một luồng sáng yếu ớt phát ra từ viên ngọc, và lần này, Thành Vân cảm nhận rõ ràng một cái chạm nhẹ nhàng trên trán mình. Đó là một nụ hôn, dịu dàng và trìu mến.
“Ngươi thật sự làm rất tốt,” Thanh Linh nói, giọng nói nhẹ nhàng như một bản nhạc ru.
Trái tim Thành Vân chợt đập nhanh hơn. Anh không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy, nhưng có một điều gì đó rất sâu sắc đang nảy nở trong lòng anh, một cảm xúc mà anh không dám gọi tên.
---
Những ngày sau đó, Thành Vân tập trung toàn bộ sức lực vào việc luyện tập cho chương trình. Anh viết lại các ca khúc của mình, sửa từng chi tiết nhỏ nhất dưới sự hướng dẫn của Lưu Viễn Khưu.
“Nhớ lấy,” ông cụ nói trong buổi tập cuối cùng trước ngày thử giọng. “Ngươi không cần phải giống bất kỳ ai. Hãy là chính mình. Đó mới là điều khiến ngươi trở nên đặc biệt.”
Thành Vân gật đầu, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
Đêm hôm đó, khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Thành Vân nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền.
“Thanh Linh,” anh khẽ gọi.
“Ta đây,” giọng nói quen thuộc đáp lại.
“Ngươi sẽ ở bên ta chứ? Trong buổi thử giọng?”
“Luôn luôn,” Thanh Linh trả lời, giọng nói dịu dàng nhưng đầy chắc chắn.
Thành Vân nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm từ sợi dây chuyền lan tỏa qua bàn tay. Anh biết rằng dù chuyện gì xảy ra, chỉ cần có Thanh Linh ở bên, anh sẽ không bao giờ phải đối mặt với thế giới một mình.
---