Chương 3: Thanh Linh – Dòng suối trong đời
Thành Vân trở lại thế giới thực sau một giấc ngủ sâu, hoặc ít nhất anh nghĩ vậy. Cảm giác khi tỉnh dậy kỳ lạ đến mức anh phải ngồi lặng người hồi lâu, để phân biệt giữa giấc mơ và thực tại. Căn phòng anh thuê vẫn giống như trước đây: nhỏ hẹp, cũ kỹ, và chỉ đủ chứa một chiếc giường đơn, bàn làm việc lộn xộn, cùng một tấm gương nứt ở góc phòng.
Nhưng một chiếc hộp nhỏ màu tím chứa sợi dây chuyền bạc nằm ngay trên bàn lại là bằng chứng cho tất cả những gì đã xảy ra.
Viên ngọc đen ở mặt dây vẫn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, trông như nhịp đập yếu ớt của một trái tim. Thành Vân cầm nó lên, cảm nhận làn hơi lạnh tràn qua các ngón tay.
“Ngươi vẫn ở đây, đúng không?” anh khẽ hỏi, không biết mình mong chờ câu trả lời hay chỉ đang tự an ủi bản thân.
“Ta ở đây,” giọng nói trầm ấm vang lên trong tâm trí anh.
Thành Vân giật mình, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Anh nhìn vào viên ngọc, cảm giác như có đôi mắt vô hình đang dõi theo anh từ trong đó.
“1209,” anh gọi, ngập ngừng một chút. “Ta nghĩ, ta nên đặt cho ngươi một cái tên. Ngươi nghĩ sao?”
Một khoảng im lặng ngắn ngủi trôi qua, sau một lúc thì giọng nói ấy trả lời: “Tên sao? Ngươi muốn gọi ta là gì?”
Thành Vân nhìn sợi dây chuyền, tâm trí lướt qua những cảm giác đầu tiên anh có khi gặp linh hồn này. Dịu dàng, an ủi, nhưng cũng mang một nỗi buồn sâu thẳm. Cuối cùng, anh mỉm cười.
“Ta sẽ gọi ngươi là Thanh Linh,” anh nói, như thể đang trò chuyện với một người bạn thân. “Ngươi giống như dòng suối trong lành chảy qua cuộc đời tẻ nhạt của ta.”
Lần đầu tiên, anh nghe thấy một tiếng cười khẽ vang lên từ Thanh Linh. “Thanh Linh… Một cái tên đẹp. Cảm ơn ngươi, Thành Vân.”
---
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên len lỏi qua khe cửa sổ, Thành Vân đã dậy từ rất sớm. Anh ngồi bên bàn làm việc, với cây bút và tập giấy trắng. Những dòng nhạc cứ thế tuôn ra từ tâm trí, tựa như có ai đó đang hướng dẫn bàn tay anh.
“Tốt lắm,” Thanh Linh lên tiếng sau mỗi nốt nhạc được ghi xuống. “Ngươi có tài năng thực sự, chỉ cần ngươi tin tưởng chính mình.”
“Ta không chắc,” Thành Vân lẩm bẩm, tay ngừng viết. “Kể cả khi có ngươi ở đây, liệu ta có đủ sức để vượt qua những kẻ đã gạt ta ra bên lề?”
“Ngươi sẽ vượt qua,” Thanh Linh đáp, giọng dịu dàng nhưng đầy quả quyết. “Nhưng không phải trong một sớm một chiều. Hãy tập trung vào những gì ngươi có thể làm ngay bây giờ. Ngươi sẽ bắt đầu từ đâu?”
Thành Vân suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Ta sẽ luyện tập mỗi ngày. Và ta muốn viết một ca khúc thật đặc biệt, ca khúc mà chỉ có ta mới có thể hát được.”
“Vậy thì hãy để ta giúp ngươi,” Thanh Linh nói. “Ta không thể viết thay ngươi, nhưng ta có thể là đôi tai lắng nghe ngươi. Hãy cho ta nghe giọng hát của ngươi, không phải để làm hài lòng người khác, mà để ngươi thể hiện chính mình.”
Thành Vân gật đầu. Anh cầm cây đàn guitar cũ, đặt tay lên dây đàn, và bắt đầu hát. Giọng hát của anh vang lên trong căn phòng nhỏ, không hoàn hảo, nhưng đầy cảm xúc.
“Ngươi hát như thể ngươi đang kể câu chuyện của mình,” Thanh Linh nhận xét sau khi anh kết thúc. “Hãy tiếp tục, đừng sợ thất bại.”
Thành Vân nhìn ánh sáng mờ ảo trước mặt, như thể đang nhìn thấy thứ quý báo nhất trên trần đời này vậy, nước mắt tí tách rơi rơi.
Thanh Linh thấy vậy, chỉ vươn tay lau đi, giọng nói đầy an ủi. " Ta luôn ở đây, đừng sợ, ta cùng ngươi tiến về phía trước".
---
Những ngày sau đó, sự hiện diện của Thanh Linh dần trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của Thành Vân. Anh không còn cảm thấy cô đơn trong căn phòng nhỏ nữa, bởi luôn có một giọng nói dịu dàng bên tai, động viên anh khi anh nản lòng, hoặc lắng nghe khi anh cần trút bầu tâm sự.
“Ngươi biết không,” một ngày nọ, Thành Vân nói khi đang ngồi bên cửa sổ, nhìn xuống dòng người hối hả bên dưới. “Ta đã từng nghĩ đến việc từ bỏ. Từ bỏ giấc mơ, từ bỏ mọi thứ. Nhưng từ khi ngươi xuất hiện, ta cảm thấy như có một điều gì đó kéo ta lại.”
“Ta không muốn ngươi từ bỏ,” Thanh Linh đáp. “Vì ta thấy trong ngươi một ngọn lửa mà chính ngươi chưa nhận ra. Ngươi chỉ cần một chút thời gian, một chút kiên nhẫn, và một chút niềm tin.”
Trong thời gian này, Thành Vân vẫn gặp khó khăn, anh đã có ý định từ bỏ, nhưng Thanh Linh luôn là người đầu tiên an ủi anh. Khi anh bị từ chối ở một buổi thử giọng, Thanh Linh chỉ nhẹ nhàng nói: “Đó không phải là lỗi của ngươi. Họ không hiểu ngươi, nhưng điều đó không có nghĩa là ngươi không đủ tốt.”
Khi anh cảm thấy áp lực và bắt đầu nghi ngờ bản thân, Thanh Linh sẽ kể cho anh nghe những câu chuyện cũ, về những lần y cũng chứng kiến những người thân quanh mình, vì sự may mắn của y, mà tự hủy hoại chính mình.
“Ta đã từng nghĩ mình là kẻ thất bại, vì chẳng thể bình thường như những người khác, nổ lực để đạt được thứ mình muốn.” Thanh Linh nói một lần, giọng trầm buồn. “Nhưng những người trước đây thân quen với ta, họ lại cho ta là đạo đức giả, vì ta chẳng cần làm gì thì mọi thứ đều đầy đủ đối với ta. Nhưng ngươi nên nhớ, nổ lực làm một điều gì đó không phải là trông mong nhận được kết quả, mà là những thứ ngươi nhìn thấy được trên con đường đến thành công ấy, có như vậy ngươi mới hiểu giá trị của chính mình.”
Những lời ấy như dòng nước mát lành chảy qua tâm hồn Thành Vân, xoa dịu những vết thương mà anh đã mang theo suốt bao năm.
---
Dần dần, Thành Vân nhận ra rằng Thanh Linh không chỉ là một linh hồn trú ngụ trong sợi dây chuyền, mà còn là một người bạn thực sự. Mỗi đêm, trước khi đi ngủ, anh sẽ cầm sợi dây chuyền trên tay, trò chuyện với Thanh Linh như đang tâm sự với một người bạn chí cốt.
“Ngươi có từng ước mình được sống lại không?” Thành Vân hỏi một lần, trong một đêm mưa rả rích.
“Không,” Thanh Linh trả lời sau một khoảng lặng. “Sống lại nghĩa là ta sẽ phải đối mặt với tất cả những nỗi đau mà ta đã cố quên đi. Nhưng ta cũng không muốn hoàn toàn biến mất. Đó là lý do ta ở đây, chờ một người như ngươi.”
“Ngươi sẽ ở bên ta mãi chứ?”
“Ta sẽ ở bên ngươi cho đến khi ngươi không cần ta nữa. Và ta hy vọng ngày đó sẽ đến, vì điều đó nghĩa là ngươi đã tìm thấy chính mình.”
Lời nói của Thanh Linh khiến Thành Vân cảm thấy ấm áp nhưng cũng có chút buồn. Anh không muốn nghĩ đến ngày mất đi người bạn đặc biệt này, nhưng cũng hiểu rằng đó là điều không thể tránh khỏi.
---
Thanh Linh, đúng như cái tên mà Thành Vân đã đặt, thực sự trở thành dòng suối trong lành chảy qua cuộc sống của anh. Y không chỉ là người hướng dẫn, mà còn là nguồn cảm hứng để anh tiếp tục trên con đường đầy chông gai.
Mỗi ngày, Thành Vân viết thêm một chút, luyện tập thêm một chút, và tự nhủ rằng mình đang tiến gần hơn đến ước mơ. Không còn những đêm dài cô đơn hay những ngày tháng mỏi mệt, bởi luôn có một người bạn vô hình đồng hành cùng anh.
Và trong những khoảnh khắc yên bình ấy, anh nhận ra rằng đôi khi, một người không cần cả thế giới công nhận, mà chỉ cần một người thực sự tin tưởng mình. Với Thành Vân, người đó chính là Thanh Linh.
---