Chương 2: Ngôi nhà của 1209

Khi Thành Vân tỉnh lại, căn phòng quen thuộc nơi cửa tiệm đồ cổ đã biến mất. Thay vào đó, anh thấy mình đang đứng giữa một không gian rộng lớn, mờ ảo như trong giấc mơ. Xung quanh là một khung cảnh đầy hỗn loạn: những bức tường gạch cũ loang lổ đứng lơ lửng giữa không trung, những mảnh giấy nhạc rách nát bay tứ tán, và những cây đàn vỡ vụn nằm ngổn ngang dưới chân.

Trước mặt anh, một cánh cửa gỗ khổng lồ chạm khắc tỉ mỉ hiện ra. Cánh cửa hé mở, để lộ ánh sáng ấm áp phát ra từ bên trong. Không hiểu sao,  Thành Vân cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới khác, nơi thời gian và không gian không còn ý nghĩa.

“Vào đi,” giọng nói trầm thấp mà anh đã nghe trong tiệm đồ cổ lại vang lên, lần này rõ ràng và gần gũi hơn.

Thành Vân do dự, nhưng rồi đẩy nhẹ cánh cửa và bước vào. Anh như lạc vào một căn phòng khách cổ kính. Những bức tường được trang trí bằng giấy dán họa tiết hoa văn tinh xảo, đèn chùm pha lê treo trên trần tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Những tấm rèm nhung đỏ buông xuống hai bên cửa sổ, che kín cảnh vật bên ngoài.

Ở giữa phòng, một người đàn ông trẻ ngồi trên chiếc ghế bành lớn, ánh sáng từ ngọn đèn bàn hắt lên khuôn mặt góc cạnh. Mái tóc dài đen mượt của anh ta buông xuống vai, đôi mắt sâu thẳm như chứa cả một bầu trời đầy sao. Anh mặc một bộ áo dài nam cổ điển màu xám khói, toát lên vẻ nhẹ nhàng và bí ẩn.

“Ngươi là… 1209?” Vân hỏi, giọng khẽ run.

Người đàn ông ngước lên, ánh mắt gặp ánh mắt Thành Vân. Một nụ cười nhẹ hiện trên môi anh ta, dịu dàng nhưng cũng đầy thâm ý.

“Ta đã chờ ngươi từ rất lâu,” 1209 đáp. Giọng nói của anh ta như tiếng đàn cello trầm ấm, vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

“Đây là đâu? Tôi… đang mơ sao?”

“Không, đây là nơi ở của ta, hay đúng hơn, là nơi linh hồn của ta tồn tại sau khi bị phong ấn. Từ giây phút ngươi chạm vào sợi dây chuyền, ngươi đã kết nối với ta.”

Thành Vân nhìn quanh, cảm giác như đang lạc vào một vở kịch bí ẩn. Không gian này quá chân thực để là mơ, nhưng cũng quá phi thực để là thật.

“Ngồi đi,” 1209 ra hiệu về phía chiếc ghế đối diện.

Vân ngồi xuống, không rời mắt khỏi người đàn ông trước mặt. “Tại sao lại là tôi? Bà chủ tiệm nói anh là một người may mắn đến nỗi chết thảm. Anh muốn gì từ tôi?”

1209 không nói gì, qua một lúc sau y mới nở một nụ cười buồn bã. “Ngươi cảm thấy rất đau khổ, đúng không? Một người với giọng hát có thể lay động trái tim nhưng lại không được thế giới công nhận.”

Thành Vân cảm thấy trái tim mình nhói lên. Anh muốn phản bác, nhưng không thể phủ nhận sự thật trong lời nói ấy.

“Ta khác ngươi rất nhiều” 1209 tiếp tục, ánh mắt nhìn xa xăm như hồi tưởng về quá khứ. “Ta đã sống trong một cuộc đời an nhàn, mọi người xung quanh ta cảm thấy rất ganh tị với ta, bởi vì ta chẳng cần làm gì nhưng luôn có được những thứ, mà bọn họ cầu mà không có. Sau đó bọn họ tính kế, chèn ép ta, nhưng họ không biết ta vì quá may mắn, nên mọi thứ đối với ta, rất nhàm chán. Nó là một thái cực rất khác với ngươi.."

“Nghe thật như một lời mỉa may không thấy máu”  Thành Vân thì thầm trong buồn bực.

 “Nhưng anh muốn gì từ tôi?” Thành Vân rốt cuộc cũng dám hỏi ra miệng, anh ái ngại mà nheo mắt nhìn y.

1209 nhìn anh, ánh mắt như soi thấu tâm can. “Ta không muốn gì cả. Ta chỉ muốn giúp ngươi.”

“Giúp tôi?”

“Ngươi có tài năng, nhưng không ai công nhận. Ta muốn trở thành người đầu tiên công nhận ngươi, Thành Vân.”

Lời nói của 1209 như một làn gió nhẹ, nhưng lại đủ mạnh để thổi bùng lên ngọn lửa đã gần như tắt trong lòng Thành Vân. Cả đời anh, anh đã chờ đợi một lời công nhận. Một người thực sự lắng nghe và trân trọng giọng hát của anh.

“Tôi… không biết phải nói gì,” Vân khẽ đáp, giọng nghẹn lại.

“Không cần nói gì cả,” 1209 nói, đứng dậy và tiến đến gần anh. “Hãy để ta nghe ngươi hát. Hãy cho ta thấy ngươi là ai.”

Không gian quanh họ biến đổi. Những bức tường và trần nhà tan biến, nhường chỗ cho một sân khấu rộng lớn, ánh đèn vàng chiếu rọi xuống một chiếc micro đứng giữa sân khấu.

Thành Vân nhìn 1209, đôi mắt anh ta chứa đựng sự khích lệ mà anh chưa từng thấy ở bất kỳ ai. “Hãy hát đi, Thành Vân. Không phải vì danh tiếng, mà vì chính ngươi.”

Thành Vân bước lên sân khấu, cảm giác như mọi gánh nặng trong lòng đều tan biến. Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi cất giọng.

Âm nhạc tràn ngập không gian, tiếng hát của Thành Vân ngân vang, dịu dàng và đau đớn như lời tâm sự của một trái tim tan vỡ. Từng nốt nhạc như chạm vào những góc khuất trong tâm hồn, kể lại câu chuyện về những mơ ước đã bị vùi lấp bởi sự thờ ơ và vô tâm của thế giới.

Khi anh kết thúc, không gian lại trở về với sự tĩnh lặng. Thành Vân mở mắt ra, thấy 1209 đang đứng đó, mắt khẽ nhắm lại, như đang thưởng thức dư âm của bài hát.

“Một giọng hát tuyệt vời,” 1209 nói, giọng anh ta nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành. “Ngươi xứng đáng hơn thế này. Ngươi xứng đáng để cả thế giới lắng nghe.”

Những lời nói ấy, dù đơn giản, nhưng lại chạm đến sâu thẳm trong lòng Thành Vân. Cả đời anh, anh đã chờ đợi một người công nhận tài năng của mình. Và giờ đây, anh tìm thấy điều đó trong một linh hồn đã bị lãng quên.

“Cảm ơn anh,” Thành Vân nói, giọng nghẹn ngào.

1209 khẽ mỉm cười. “Ngươi không cần cảm ơn ta. Nhưng hãy nhớ, con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Nếu ngươi chọn tiếp tục, ta sẽ đi cùng ngươi, nhưng điều đó sẽ đòi hỏi sự đánh đổi. Ngươi đã sẵn sàng chưa?”

Thành Vân nhìn vào mắt 1209, cảm thấy như nhìn thấy chính bản thân mình trong đó. Anh không biết điều gì đang chờ đợi mình, nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm thấy mình không còn cô đơn.

“Tôi sẵn sàng,” anh nói, với giọng nói mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

 

---

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play