Chương 1: Lời mời từ bóng tối
Thành Vân ngồi trên bậc cầu thang trước quán bar nơi anh vừa hoàn thành buổi biểu diễn. Gió lạnh từ sông thổi tới làm anh co người lại, siết chặt chiếc áo khoác mỏng đã bạc màu theo năm tháng. Từ phía sau, tiếng chén đĩa lách cách và tiếng cười của những kẻ say rượu vang lên, nhưng tất cả đều chẳng liên quan gì đến anh. Khán phòng ban nãy chỉ còn có vài tên bợm nhậu và không ai thực sự chú ý đến giọng hát của anh.
Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, nơi ánh sáng nhạt nhòa của đèn đường chẳng thể che lấp được vẻ tối tăm. Ở thành phố T này, một nơi luôn nhộn nhịp với tiếng ồn và sự xô bồ, Thành Vân cảm thấy mình nhỏ bé, lạc lõng như một vì sao đã tắt.
“Cái tài năng này có ý nghĩa gì khi chẳng ai muốn nghe?” anh lẩm bẩm, mắt nhìn chằm chằm xuống đôi tay chai sần vì những ngày tháng làm việc bằng những nghề khác nhau để sống, bàn tay cầm viết để viết nhạc, bàn tay cầm mic để hát ấy, đã bị thời gian tàn nhẫn bào mòn, giống như cái thế giới này đè nát ước mơ của một kẻ nghèo khổ như anh.
Điều duy nhất giữ anh lại với giấc mơ ca hát là ký ức về mẹ. Những ngày nhỏ, bà thường ngồi bên cây đàn dương cầm, vỗ tay tán thưởng mỗi lần anh hát. “Con trai, tiếng hát của con sẽ khiến cả thế giới ngừng lại để lắng nghe,” bà từng nói với nụ cười hiền từ. Nhưng bà đã mất, mang theo cả niềm tin mà anh từng nghĩ mình có. Sau đó, khi đến tuổi trưởng thành, người cha lạnh lùng kia của anh, đã tái hôn với người khác, bỏ anh ngay độ tuổi thanh xuân tràn đầy, bị xã hội vùi dập đến không còn nhân dạng.
Khi anh đứng dậy định rời đi, ánh sáng kỳ lạ từ một góc đường phía xa thu hút sự chú ý của anh. Đó không phải ánh đèn neon của các bảng quảng cáo hay ánh sáng vàng nhạt của đèn đường. Nó yếu ớt, nhưng sắc nét, giống như ánh lửa nhỏ bập bùng trong bóng tối.
Bị cuốn hút một cách khó hiểu, Thành Vân đi về phía ánh sáng đó. Ở cuối con đường, anh phát hiện ra một cửa tiệm nhỏ hẹp nằm khuất trong bóng tối của hai tòa nhà cũ kỹ. Tấm biển gỗ phía trên cửa treo lủng lẳng, những ký tự trên đó đã mờ nhòe theo thời gian, chỉ còn đọc được hai chữ: “Linh Hồn”.
Khi bước vào, chuông gió treo trên cửa khẽ ngân lên, nhưng không có ai chào đón anh. Tiệm nhỏ đến mức chỉ cần vài bước chân là anh đã đứng giữa gian phòng. Trên những kệ gỗ phủ bụi, hàng trăm món đồ cổ kỳ lạ được sắp xếp lung tung: từ những chiếc đồng hồ bỏ túi đã hỏng, các bức tượng nhỏ bằng đá, cho đến những tấm ảnh đen trắng không rõ hình người.
Nhưng thứ thu hút sự chú ý của anh là một chiếc hộp kính nhỏ màu tím, đặt ngay trung tâm căn phòng. Bên trong là một sợi dây chuyền bạc mỏng manh, mặt dây là một viên ngọc xanh đen phát ra ánh sáng nhấp nháy yếu ớt, như ánh mắt của một sinh vật đang quan sát anh từ cõi u minh.
“Đẹp, đúng không?”
Giọng nói bất ngờ vang lên làm Thành Vân giật mình. Anh quay lại, thấy một bà lão gầy gò đang đứng ở góc phòng, ánh mắt sắc sảo lóe lên qua cặp kính tròn nhỏ. Bà mặc một chiếc áo dài tối màu, và dáng vẻ của bà làm anh có cảm giác như bà đã đứng đó từ rất lâu, chỉ đợi anh đến.
“Sợi dây chuyền này… có gì đặc biệt?” Thành Vân hỏi, ánh mắt không rời khỏi nó.
“Đặc biệt chứ” bà lão nói, tiến đến gần. “Trong đó có linh hồn của một người may mắn.”
Thành Vân nhướn mày, tưởng mình nghe nhầm. “Linh hồn? Bà đang nói đùa sao?”
Bà lão không trả lời ngay, chỉ khẽ cười, rồi mở nắp hộp kính bao phủ hộp nhỏ ra, bằng một động tác chậm rãi, cẩn thận. Ngay lập tức, một luồng hơi lạnh từ đâu ùa ra, làm không khí trong phòng trở nên ngột ngạt. Viên ngọc xanh đen trên dây chuyền bỗng sáng rực lên, và một giọng nói thì thầm vang lên bên tai Thành Vân:
“Ngươi… là ai?”
Anh giật mình, quay đầu nhìn quanh, nhưng không thấy ai ngoài bà lão đang chăm chú quan sát anh.
“Cậu nghe thấy gì rồi, đúng không?” bà lão hỏi, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười bí ẩn.
“Là… ai đó đang nói chuyện với tôi?” Thành Vân run rẩy hỏi, cảm giác như tim mình đang đập loạn xạ.
“Là 1209,” bà lão đáp, giọng điềm tĩnh đến kỳ lạ. “Linh hồn bị phong ấn trong sợi dây chuyền này. Một con người quá đỗi may mắn, nhưng cũng vì vậy mà phải chết trong tức tưởi. Mặc dù đã chết từ rất lâu, nhưng linh hồn không cam chịu, nên đã chọn ở lại trong dây chuyền, chờ một người xứng đáng để trò chuyện.”
Vân nhìn sợi dây chuyền, cảm thấy trong ánh sáng của viên ngọc có thứ gì đó rất sống động, như một cặp mắt đang dõi theo anh. “Tại sao lại là tôi?”
“Vì cậu là một nghệ sĩ, với một tâm hồn mạnh mẽ. Một người đã nếm trải cảm giác bị chối bỏ, bị gạt sang bên lề. Đeo sợi dây này, và tất cả mọi đau khổ của cậu sẽ biến mất..." Bà lão kia nói với giọng đầy mê hoặc.
Thành Vân do dự. Mọi thứ nghe như một câu chuyện viễn tưởng, nhưng trong sâu thẳm, anh bị cuốn hút. Một phần vì sự tò mò, một phần vì cảm giác đồng cảm khó tả với linh hồn kia.
“Cháu có phải trả giá gì không?” anh hỏi, mắt vẫn không rời khỏi sợi dây chuyền.
Bà lão cười lớn. “Đó là điều cậu phải tự khám phá. Nhưng hãy nhớ, không có gì trên đời là miễn phí.”
Thành Vân đưa tay ra, chạm vào sợi dây chuyền. Ngay khi đầu ngón tay anh chạm vào viên ngọc, một luồng ánh sáng lam tỏa ra, và anh cảm thấy như có một cơn gió lạnh lẽo thổi qua cơ thể.
“Thành Vân,” giọng nói thì thầm vang lên rõ ràng hơn, lần này không chỉ bên tai mà trong chính tâm trí anh. “Ngươi… là người ta đang chờ đợi.”
Anh rụt tay lại, nhưng ánh sáng từ viên ngọc đã lan ra, bủa vây lấy anh. Căn phòng tối sầm lại, và hình ảnh cuối cùng mà anh nhìn thấy là đôi mắt của bà lão, ánh lên sự hài lòng đầy bí hiểm.
---