Nụ cười của Vạn Bảo Bảo dần đông cứng...
Ý ngươi là sao?
Lời này của ngươi là muốn để ta dọn?
Vạn Bảo Bảo luôn nhạy bén, lúc này trở nên vô cùng trì độn, phảng phất nghe không hiểu ý tứ trong lời của Cừu Ương.
“Không bẩn không bẩn, nước hồ một chút mùi lạ cũng không có.” Vạn Bảo Bảo khụy gối ngồi xuống, lấy mấy viên đá trong hồ lên đưa cho Cừu Ương xem: “Sư huynh xem, viên đá này sạch sẽ, đáy hồ không hề có tảo, căn bản không cần dọn dẹp.”
Lòng bàn tay trắng nõn nâng mấy viên đá nhỏ trong veo như nước.
Tầm mắt Cừu Ương lướt qua viên đá, trên mặt lộ ra một chút ý cười: “Cái này cũng chưa chắc, nếu ngươi dời hết đá đi, biết đâu thấy được đáy hồ có đầy bùn và tảo xanh thì sao?”
Vạn Bảo Bảo: ... Lần này hay rồi, chẳng những phải gánh nước mà còn phải khiêng đá.
Cô chỉ là lấy đại một cái cớ, ai biết mình sắp hóa thân thành Ngu Công...
Nếu như không phải Vạn Bảo Bảo biết nam chính của quyển tiểu thuyết này là Cừu Ương, mà Cừu Ương là một người quân tử như ngọc, thẳng thắn vô tư, cô có lẽ đã hoài nghi có phải hắn cố ý chơi cô hay không?
Ngay khi Vạn Bảo Bảo tự hỏi làm thế nào để thay đổi suy nghĩ kỳ lạ của hắn, hoặc làm thế nào để “nhường” công việc thay nước cho Quách Chi Sơn, nam nhân trước mặt đột nhiên nở nụ cười.
Nghe thấy tiếng cười, Vạn Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn lại.
Không hổ là nam nhân được miêu tả tướng mạo tận mấy dòng trong sách, Cừu Ương có lông mày rậm mắt phượng, đôi môi nhuộm lên một vệt hồng nhạt, tự có một cỗ phong lưu.
Nhất là hàm răng trắng bóng kia, nướu răng ngay cả một mảng bám cũng không có...
Cừu Ương cười nói: “Không chọc ngươi nữa, lần sau không được lia đá ở trong hồ.”
Vạn Bảo Bảo: “...”
Thấy nụ cười của Vạn Bảo Bảo cứng đờ trên mặt, Cừu Ương lại mỉm cười: “Ngươi có biết ta làm cái gì ở hồ nước này không?”
Một con cá cũng không có, cô làm sao biết là làm cái gì.
Vạn Bảo Bảo suy đoán nói: “... Ngắm trăng trong nước?”
Cừu Ương thu lại ý cười, đồng tử như ngọc đen hơi tối, thấp giọng nói: “Nuôi thủy quỷ.”
Vừa vặn một trận gió lạnh phất qua, tịch dương đỏ thẫm lặng lẽ hắt vào trong viện, vạn vật đều được mạ lên một tầng đỏ sậm âm u.
Da gà nổi đầy cánh tay, Vạn Bảo Bảo ném viên đá trong tay về lại hồ nước, nở nụ cười nói: “Chân nhân nói đùa rồi.”
Cừu Ương chậm rãi cúi người xuống, dưới cái nhìn chăm chú của Vạn Bảo Bảo, nhặt lên một viên đá rơi ở bên chân hắn, chậm rãi ném trở lại trong nước.
Vạn Bảo Bảo nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy không khí có chút ngưng trọng.
Đúng lúc này, Cừu Ương đứng thẳng người lên, không khí quỷ dị bị quét sạch, hắn cười nói: “Sợ rồi? Bốn phía Thượng Nguyên Tông bố trí kết giới, đừng nói quỷ, ngay cả hồn phách cũng không chui vào được.”
Vạn Bảo Bảo: ... Không biết có nên nói hay không, ta thật sự đã xuyên tới nơi này… Hơn nữa, trong mơ của ta còn có một A Phiêu.
Kết giới Thượng Nguyên Tông này có phải có lỗ hổng hay không a...
Cừu Ương lấy khăn tay ra lau tay nói: “Trong hồ này là hàn ngọc, một năm bốn mùa đều mát mẻ băng lãnh, mùa hè ta thường ngâm chân ở đây. Rất nhiều trưởng lão trong tông, ngay cả Viên tông trưởng cũng từng tới đây ngâm chân.”
Nhớ tới mình vừa rồi còn thò tay vào trong hồ lâu như vậy, hết cầm một nắm đá còn đưa tới trước mắt cẩn thận quan sát, cô còn nghĩ viên đá này xinh đẹp rất giống quả vải... Trong lòng Vạn Bảo Bảo không khỏi trầm mặc hồi lâu.
Dưới ánh mắt mang theo hi vọng của cô, Cừu Ương lau tay xong cất khăn tay vào trong vạt áo, hoàn toàn không có ý cho cô mượn.
Vạn Bảo Bảo: “... Cừu chân nhân, ta muốn rửa tay.”
Cô cũng không thể mang theo bàn tay tràn ngập “mùi chân” trở về được.
Trong mắt Cừu Ương mang theo ý cười: “Đi thôi.”
Vạn Bảo Bảo hai tay trái phải tách ra, giống như bạn nhỏ chạy vào nhà bếp. Ở đó có một lu nước lớn, vừa vặn dùng để rửa tay.