Tiếng động loạt xoạt từ xa đến gần, nương theo tiếng bước chân và tiếng quần áo ma sát với nhau.
Vạn Bảo Bảo nhíu mày, trước khi mở mắt theo thói quen xoa nóng bàn tay, dùng lòng bàn tay nóng hổi đè lại mắt, trong lòng mặc niệm: Quay về đi, quay về đi.
Đồng tử dưới mí mắt chuyển động một hồi, cô giở hai tay ra, chậm rãi mở mí mắt.
Xà nhà bằng gỗ, tường đá cũ kỹ, cách đó không xa còn có người đang gấp chăn như múa sư tử, cuốn lên từng tầng bụi trắng mắt thường có thể thấy được.
Dưới ánh mặt trời buổi sáng sớm, đám bụi bặm kia bay tới trên giường của cô, không đợi cô kịp làm gì, chúng nó đã nhao nhao rơi xuống trên chiếc chăn mỏng manh của Vạn Bảo Bảo.
Tốt lắm, không có chút thay đổi nào.
“Mau dậy đi! Sáng nay có thịt ăn.”
Vạn Bảo Bảo nhìn sang bên cạnh, trong phòng ngủ tám người đã có không ít người rời đi.
Trong phòng còn lại ba người, tiểu đệ tử chiến đấu với đám chăn mền, Chu Linh gọi cô thức dậy đi ăn cơm và cô.
Vạn Bảo Bảo duỗi chân, nhanh nhẹn từ trên giường đứng dậy.
“Tại sao ngươi đi ngủ hay mặc nhiều quần áo vậy?” Chu Linh chải bím tóc nhỏ, lúc nói chuyện thường hay hất tới hất lui.
Vạn Bảo Bảo khép lại cái áo ngoài mà chỉ cần xốc chăn lên là có thể chạy ra ngoài của mình, gỡ dây buộc đầu ra, nhanh chóng buộc cho mình một cái đầu đạo sĩ.
“.... Ta sợ lạnh, lúc ngủ còn thích đá chăn.”
Cô cũng không thể nói, đối với một người hiện đại xuyên qua thế giới tu chân mà nói, cô đã chuẩn bị lúc nào gặp nạn cũng có thể chạy trốn.
Hoặc cũng có thể cô tỉnh dậy là có thể xuyên trở về thì sao?
Lúc cô vừa xuyên qua, thân thể của nguyên chủ đang cùng những đệ tử khác xem sư thúc diễn luyện.
Cô trơ mắt nhìn một thứ giống như tia chớp trong phim khoa học viễn tưởng lướt qua mặt mình, suýt nữa bắn nổ mắt của cô.
Cô thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng lên của tia sáng đó.
Cho nên cô không chút hoài nghi, nếu mình xuyên việt trở về rất có thể là trong lúc bất chợt. Cô cũng không muốn mặc áo lót mỏng tang của cổ đại đứng giữa trung tâm thành phố.
“Ngươi có thể quấn lại ngủ.”
Chu Linh ngửa ra sau liền ngã vào trên chiếc giường chưa bao giờ gấp chăn đệm của mình, nhanh chóng bọc bản thân thành một con nhộng.
Bên trái bên phải, còn có dưới chân, cẩn thận đè chăn xuống dưới người mình.
“Ngươi xem, như vậy sẽ không lạnh.”
Vạn Bảo Bảo lộ ra nụ cười lễ phép, cầm lấy mộc bài nói: “Chúng ta đi ăn cơm đi.”
Chu Linh thoạt nhìn cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, tuổi tác không chênh lệch với cỗ thân thể này của Vạn Bảo Bảo lắm.
Chu Linh nhanh nhẹn lăn sang bên cạnh, “con nhộng” trong nháy mắt bị phá giải.
“Ta nghe nói sáng nay trong cháo có thịt dê.”
Thượng Nguyên Tông ở trên núi cao, toàn bộ tông môn có hơn mười ngọn núi, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ có thể dựa vào núi ăn núi.
Tổ sư gia thành lập tông môn có lẽ là muốn đạt được hiệu quả tiên khí quanh quẩn, vì thế lựa chọn tu luyện trên một dãy núi tràn đầy linh khí.
Điều này cũng trực tiếp dẫn đến sinh vật trên núi hấp thu nhiều linh khí, rất dễ dàng thành tinh.
Không ai muốn ăn gà mái còn lớn hơn sư tử đá cả, càng không có ai đi trêu chọc một con hổ động một chút là có thể hóa thành hình người.
Cũng may người tu tiên cũng không coi trọng ham muốn ăn uống lắm.
Theo Bàng sư thúc dạy các cô nói, người luyện võ trên thế gian đều có phân chia mạnh yếu, người tu tiên lại càng có khác biệt về đẳng cấp.
Tứ cảnh tam thanh.
Nhập môn Thanh Mông Cảnh, người có chút tạo hóa đều có thể nhập Chân Viên Cảnh, chờ vào cảnh thứ ba Đằng Vân Cảnh mới có thể được xưng là đại năng.
Mà Phạm Thiên Cảnh đăng phong tạo cực, hiện nay thế gian có thể nói là lác đác không có mấy người.
Chỉ cần vào Thanh Mông Cảnh Nhị Thanh sẽ không còn cần thông qua ăn uống để duy trì sinh mệnh, thế nhân thường xưng là ích cốc.