Nếu Cừu Ương về sớm hơn nửa khắc, Vạn Bảo Bảo nhất định còn đang vùi đầu dọn dẹp trong một căn phòng nào đó.
Ai ngờ hắn không sớm không muộn, cố tình trở lại vào lúc cô làm xong việc định nghỉ ngơi.
Ngay cả cô lao công làm xong việc còn chơi điện thoại di động, cô quét dọn hơn một canh giờ, muốn nghỉ ngơi một chút không phải rất bình thường sao?
Phòng Cừu Ương sạch sẽ như vậy, muốn tìm một góc để quét dọn mỏi mắt lắm có được không?
Nhưng những lời này chỉ có thể nghĩ trong lòng, nói ra miệng là tuyệt đối không thể.
Tân đệ tử Vạn Bảo Bảo kịp thời quản lý biểu tình trên mặt, khuôn mặt non nớt toát ra một chút hoang mang, giọng điệu không xác định hỏi: “... Cừu chân nhân?”
Gần như ngay lúc cô mở miệng, Vạn Bảo Bảo lén lút thả viên đá màu trắng còn chưa kịp ném xuống bãi cỏ bên cạnh hồ nước.
Cừu Ương dáng người cao ngất, Vạn Bảo Bảo không ngẩng đầu, nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy yết hầu của hắn.
Cừu Ương khẽ gật đầu, tầm mắt quét một vòng trên mặt Vạn Bảo Bảo hỏi: “Ngươi vừa rồi đang làm cái gì?”
... Việc này không thể cho qua được sao?
Vạn Bảo Bảo mặt không đỏ tim không đập trả lời: “Ta vừa rồi đang xem cái hồ này có cần quét dọn hay không.” Cô không chút chột dạ nói tiếp: “Các phòng khác đều đã quét dọn xong rồi, chỉ còn hồ nước là chưa.”
Cừu Ương: “Ồ? Hồ nước cũng cần quét dọn?”
Vạn Bảo Bảo vui vẻ cười nói: “Sư huynh có điều không biết, hồ nước này là nước đọng, dễ có tảo, nếu để lâu còn có thể bốc mùi rất thối.”
Cái này là Vạn Bảo Bảo nghe khách hàng cũ của công ty nói.
Tài sản trong nhà khách hàng tương đối phong phú, ở vùng ngoại ô xây một lâm viên nhỏ, ở giữa đào một cái hồ nhân tạo, mùa hè nuôi cá, mùa đông tất cả đều vớt lên hầm đậu hủ, nói dễ nghe là thiên nhiên trong tay ta.
Sở dĩ Vạn Bảo Bảo nhớ rõ như vậy, là bởi vì khách hàng này có một thời gian thường xuyên nói về cái hồ trong vườn nhà mình.
Nói nó rất hôi, xung quanh cỏ dại lại nhiều, khách hàng phải đi lắp máy lọc nước, còn phải mua rơm lúa mạch về làm sạch hồ.
Sau khi nói vài lần, Vạn Bảo Bảo liền hiểu.
Qua vài ngày, cô mang theo cấp dưới tự mình đi đến cửa bái phỏng, ở dưới cái nắng chói chang nhổ cỏ dại mấy tiếng đồng hồ, ngay cả máy lọc nước cũng lau chùi sáng bóng...
Khách hàng rất vui mừng, khen ngợi “năng lực kinh doanh” của Vạn Bảo Bảo.
Vạn Bảo Bảo cũng không hiểu lắm, ông chủ có tiền như vậy tại sao lại không mời người chuyên nghiệp đến quét dọn chứ? Lại muốn bọn họ đến lao động tình nguyện, chiếm tiện nghi của bọn họ.
Cũng may sau đó hai bên hợp tác vô cùng vui vẻ, tiền thưởng của Vạn Bảo Bảo bởi vậy mà có thêm rất nhiều số không đằng sau.
Bên này, Cừu Ương nghe xong lời của cô, hứng thú hỏi: “Vậy ngươi có thể nói cho ta biết phải quét dọn thế nào không?”
Nếu là ở hiện đại, Vạn Bảo Bảo sẽ trực tiếp cho hắn phương thức liên lạc của nhân viên quét dọn chuyên nghiệp.
Nhưng ở tu tiên giới ngay cả năng lượng gió để phát điện cũng không có này, Vạn Bảo Bảo chỉ có thể nói cho hắn một biện pháp đơn giản nhất, cũng là khó khăn nhất: “Nếu muốn quét dọn triệt để, cần múc hết nước trong hồ ra, rửa sạch thực vật và tảo dưới đáy hồ, sau đó đổ nước trở về là được.”
Mí mắt Cừu Ương hơi rũ xuống, gật đầu nói: “Không biết theo ý ngươi thì cái hồ này của ta có cần dọn dẹp triệt để hay không?”
Vạn Bảo Bảo cũng không muốn tìm việc cho mình làm, cái hồ lớn như vậy, múc từng thùng nước một, cho cô một ngày một đêm cũng làm không xong.
Cô cười nói: “Ta vừa mới nhìn qua rồi, nước hồ này trong suốt không có tảo, không cần quét dọn.”
Cừu Ương không phủ nhận, gật đầu nói: “Ta dọn đến viện này ít nhất cũng ba năm, chưa bao giờ quét dọn qua, ta nghĩ đáy hồ có lẽ đã tích rất nhiều thứ dơ bẩn.”