Tống Đoàn Viên thở dài, cục diện rối rắm này của Tống gia thật là đủ nàng bận việc!
Tống Đoàn Viên lập tức không có hứng thú, đi trở lại hiệu thuốc, ở cửa tửu lầu, lại thấy được Kỷ Trường An.
Kỷ Trường An mặc một bộ đồ màu xanh, mặt mày như họa, trong tay còn cầm một chiếc quạt xếp, phong lưu phóng khoáng.
Cùng đi với Kỷ Trường An chính là một vị nam tử hơn 50 tuổi phong cách tiên cốt, một thân trường bào màu xám, mái tóc hoa râm trên đầu được búi lại bằng một cây trâm trúc, khi nói chuyện với Kỷ Trường An đứng rất gần hắn.
Tống Đoàn Viên đang định trả bạc cho Kỷ Trường An, thấy vậy liền đứng ở bên cạnh đợi trong chốc lát, ai biết nam tử kia càng lúc càng dựa gần hơn, khiến Tống Đoàn Viên đứng xem cũng cảm thấy rờn rợn.
Kỷ Trường An không dấu vết lui lại phía sau hai bước, nhưng cũng không có trở mặt.
Tống Đoàn Viên lập tức vọt đến một bên, trốn đi.
Xem ra đêm nay không phải thời cơ tốt để trả tiền.
Tống Đoàn Viên trở lại hậu viện hiệu thuốc, mơ mơ màng màng ngủ, thế nhưng lại mơ thấy Kỷ Trường An, chỉ là lần này không phải mơ thấy khuôn mặt đầy máu của hắn, mà là một Kỷ Trường An mặc y phục đỏ phong lưu phóng khoáng, hắn dắt tay một vị tân nương chậm rãi đi về phía nàng, nàng muốn nhìn xem là ai nhưng lại bừng tỉnh.
Tống Đoàn Viên liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, sắc trời đã sáng.
Sau khi dùng xong đồ ăn sáng, Tống Đoàn Viên đi đến cửa hàng Kỷ gia, lại được nói cho là Kỷ Trường An tối hôm qua cũng không có trở lại cửa hàng.
Tống Đoàn Viên vừa muốn rời đi, một nữ tử liền gọi nàng lại.
“Vị đại nương này, ngươi tìm Kỷ ca ca có việc gì sao?” Nàng kia tiến lên hỏi.
Tống Đoàn Viên nhìn nàng một cái, tầm mười tám tuổi, tươi đẹp mà kiêu ngạo, giống đóa hoa xuân nở rộ, Tống Đoàn Viên cùng nàng đứng chung một chỗ, một thân áo ngắn quần ngắn xám xịt, trên đầu buộc khăn màu xanh lơ, đích xác giống đại nương.
“Ta tìm Kỷ công tử trả tiền, ngươi là……” Tống Đoàn Viên hỏi.
Lúc này tiểu nhị tiến lên nói xen vào: “Đây là Mộ tiểu thư, là thiên kim của ân sư chủ nhân chúng tôi.”
Tống Đoàn Viên cười gật gật đầu.
“Đại nương có thể đưa bạc cho ta, ta sẽ chuyển lại cho Kỷ ca ca!” Vị Mộ tiểu thư kia nói.
“Đúng đúng, có thể đưa cho Mộ tiểu thư!” Tiểu nhị nói: “Khi chủ nhân không ở đây, đều là Mộ tiểu thư giúp đỡ xử lý cửa hàng!”
Trên mặt Mộ tiểu thư có một tia thẹn thùng, thấp giọng nói: “Kỷ ca ca từ nhỏ đã ở nhà của chúng ta, chúng ta là người một nhà!”
Người một nhà…… Người sáng suốt nghe vậy liền biết quan hệ giữa Mộ tiểu thư và Kỷ Trường An là gì!
Tống Đoàn Viên nói: “Ta còn viết một tờ giấy nợ, nếu Mộ tiểu thư có tờ giấy nợ kia, ta sẽ trả bạc cho ngươi!”
Mộ Vân Điệp sửng sốt một chút hỏi: “Đại nương nợ bao nhiêu bạc, sao phải viết giấy nợ?”
“500 văn!” Tống Đoàn Viên nói.
Mộ Vân Điệp sửng sốt, không nhịn được che miệng cười rộ lên: “Ta còn tưởng rằng là 500 hay 5500 vạn lượng cơ, chỉ có 500 văn, còn đáng viết giấy vay nợ sao? Kỷ ca ca đã sớm vứt đi, ngươi cũng không lấy trở về được!”
Tống Đoàn Viên cười nói: “Kỷ công tử tựa hồ không có hào phóng như Mộ tiểu thư nói, ta đã tận mắt nhìn thấy Kỷ công tử tỉ mỉ gấp giấy vay nợ của ta đặt vào trong lòng ngực!”
Nếu thật sự hào phóng, sẽ không cần nàng trả tiền, nữ tử này còn cười nhạo nàng bởi vì 500 văn mà viết giấy vay nợ!
Sắc mặt Mộ Vân Điệp có chút khó coi, nàng tựa hồ không nghĩ tới một phụ nhân già ở nông thôn cũng dám phản đối nàng như thế!
“500 văn có lẽ ở trong mắt của Mộ tiểu thư và Kỷ công tử, không đáng giá nhắc tới, nhưng với ta mà nói lại là một số tiền lớn, cho nên ta nhất định phải nhìn thấy giấy nợ mới trả tiền!” Tống Đoàn Viên nói xong, nhàn nhạt cười xoay người rời đi.
Mộ Vân Điệp nhìn bóng dáng Tống Đoàn Viên, lạnh lùng nhíu mày: “Kỷ ca ca cũng không biết vì sao, luôn thích đến mấy vùng nông thôn như này, nhìn một cái xem, toàn gặp được mấy loại người nào, không lên được mặt bàn!”