“Là Thập bảo đan!” Hách lão nhân nói.
Hách Ly Cung sửng sốt: “Thập bảo đan này không phải bí dược của sư gia sao, cha sao có thể mua được loại dược này từ hiệu thuốc? Cha không phải bị người ta lừa chứ?”
Hách lão nhân trừng mắt: “Trên đời này người có thể gạt ta còn chưa có xuất hiện!”
Hách Ly Cung nghĩ nghĩ, cũng đúng, cha hắn là danh y, loại dược gì chưa thấy qua, sao có thể bị người ta lừa được! Nhưng Thập bảo đan này hắn nhớ không lầm thì chính là bí phương của sư gia, nhưng bởi vì năm đó sư gia ngoài ý muốn bị chết, đi quá gấp, phương thuốc thiếu một loại dược, cha hắn mấy năm nay vẫn luôn nghiên cứu, sao có thể tùy tiện mua được Thập bảo đan từ hiệu thuốc này?
“Ngay từ đầu ta cũng không tin, hôm nay rốt cuộc chờ được Thập bảo đan này, so với phương thuốc của sư gia, còn cải tiến hơn!” Hách lão nhân thấp giọng nói: “Có lẽ chân của Trình Vương được cứu rồi!”
Hách Ly Cung không nhịn được hỏi: “Cha, Thập bảo đan rốt cuộc là ai làm?”
Hách lão nhân nhìn Hách Ly Cung: “Con còn nhớ rõ vị Tống đại nương kia không?”
Hách Ly Cung suy nghĩ một chút, phụ nhân mập mạp tráng tráng ở nông thôn kia, hắn cũng có chút ấn tượng.
“Dược này chính là phụ nhân kia làm!” Hách lão nhân thấp giọng nói: “Ta đã hỏi xem nàng học từ ai, nhưng lại không có nửa điểm giao thoa cùng sư gia của con, vì sao nàng cũng có phương thuốc này?”
Hách Ly Cung nói: “Cha, con đi điều tra vị Tống đại nương này một chút!”
Hách lão nhân gật gật đầu: “Được rồi, đi trước đi, Trình Vương sợ là đã chờ sốt ruột!”
Hách Ly Cung chạy nhanh đáp lời, hai người biến mất ở trong bóng đêm đen đặc.
Tống Đoàn Viên dùng bữa tối xong, thuận đường đi dạo một vòng ở thị trấn.
Người cổ đại thích ngủ sớm, trên cơ bản không có sinh hoạt gì vào ban đêm, bây giờ cũng chỉ khoảng bảy tám giờ tối ở hiện đại, người đi trên đường cái đã gần như không có, chỉ có mấy tửu lâu lớn và thanh lâu bên đường còn có ngọn đèn dầu trong suốt.
Tống Đoàn Viên tính toán một chút, đi đi lại lại từ nhà tới thôn cách bảy tám chục mét, chỉ mỗi tới tới lui lui cũng phải hai ba canh giờ, nếu có thể có chỗ đặt chân ở thị trấn thì tốt rồi, như vậy nàng cũng không cần ngủ chung với Tống Song Hỉ, mỗi ngày nghe nàng ngáy ngủ, cũng có thể thuận đường nhìn chằm chằm lão nhị và Phúc Truyền đọc sách.
Tống Đoàn Viên tính toán bạc trong tay một chút, tổng cộng là 1680 đồng, trả nợ cho Kỷ Trường An xong, lại mua chút thức ăn, cũng chỉ còn mấy trăm văn.
Nàng phải làm đơn thuốc, muốn mua dược liệu cần phí tổn……
Tống Đoàn Viên đang nghĩ ngợi, một nữ nhân trang điểm hoa hòe lộng lẫy va vào người nàng.
“Ai nha, vị đại nương này thật là xin lỗi!” Nữ nhân kia nhận lỗi, thoạt nhìn hẳn là tuổi không nhỏ, trên mặt đánh son phấn thật dày, nhìn như sắp rơi xuống.
Tống Đoàn Viên nhìn nữ nhân kia, đột nhiên nghĩ tới Tống Đại Cát - con gái cả Tống gia vẫn luôn không có xuất hiện.
Tống Đại Cát là con gái cả Tống gia, là song sinh cùng Tống Phúc Quý, theo thứ tự ra đời xem như lão nhị, nhưng ở nông thôn, con gái đều không vào gia phả, cho nên Tống lão nhị chính là Tống Phúc Tin.
Tống Đại Cát mười bốn tuổi đã được gả cho người đi đến nơi khác, kiếp trước, qua một năm nữa sẽ bị nam nhân hưu, bởi vì Tống Đại Cát thành thân ba năm vẫn luôn không có con.
Tống Đại Cát không dám về nhà, đi thanh lâu. Sau khi Tống Phúc Tin cao trúng Trạng Nguyên, Tống Đại Cát về tới Tống gia, lại bị nguyên chủ đuổi đi, sau này chết tha hương.
Tống Đoàn Viên vừa mới xuyên qua tới, sự tình của bốn đứa con trong nhà đã khiến nàng vội đến xoay quanh, nàng nhất thời cũng không để ý được đến Tống Đại Cát.