Tống Đoàn Viên cười nói: “Nếu Hách lão không cần, chưởng quầy có thể đặt ở trong tiệm bán, khi nào bán được thì trả tiền cho ta!”
Hách lão nhân liếc mắt xem thường.
Chưởng quầy liếc mắt nhìn Hách lão một cái.
Hách lão nhân đã nhiều ngày đều lại đây, tới cũng không nói lời nào, chỉ nhìn ra bên ngoài, chưởng quầy cũng không ngốc, đã sớm nhìn ra Hách lão nhân đang đợi Tống Đoàn Viên.
Chưởng quầy vội nói: “Được được được, ngươi cần dược gì, trong tiệm chúng ta đều có, ngươi cứ tùy tiện chọn!”
Tống Đoàn Viên đi vào, tự mình chọn dược, cân dược.
Hách lão nhân vài lần muốn duỗi dài cổ vào bên trong nhìn một cái, nhưng e ngại mặt già của chính mình, lại thu hồi tròng mắt.
Nghiền dược xong, Tống Đoàn Viên lại vào phòng dược, một canh giờ sau ra tới, trong tay có thêm một hộp dược, trong hộp dược là một đám viên nhỏ.
Hách lão nhân nhìn viên kia, không nhịn được lắc đầu: “Xem ra ngươi vẫn thích hợp bào chế dược liệu đơn giản hơn, mặt ngoài viên thô ráp, không có đánh bóng, hơn nữa màu trắng này chính là cái gì?”
Thập bảo đan làm ra tới là màu đen, không có màu trắng của bột phấn. Tống Đoàn Viên nói: “Ta có thể đánh bóng, làm cho viên dược đẹp hơn, nhưng so với viên đẹp, ta càng chú ý hiệu quả của dược hơn. Bột phấn màu trắng này là tinh bột, không phải bột mì, là ta đặc biệt chế tác, ân, giải thích đơn giản chính là tăng cường khả năng hấp thu thuốc!”
Tống Đoàn Viên chỉ chỉ viên dược kia nói: “Ta dám cam đoan, viên dược của ta so với viên dược bình thường có thể phát huy hiệu lực sớm hơn ba mươi phút!”
Hách lão nhân lấy một viên thuốc, do dự một chút đặt ở trong miệng.
Chưởng quầy sửng sốt, muốn ngăn cản, lại không có ngăn kịp.
Hách lão nhân cẩn thận nhấm nháp viên kia, lúc đầu trên mặt còn chưa có bất luận biểu tình gì, tới cuối cùng hai mắt thế nhưng đều tỏa ánh sáng.
“Số viên thuốc này ta lấy hết!” Hách lão nhân rốt cuộc không rảnh lo rụt rè, nói: “Ra giá đi!”
Tống Đoàn Viên ước lượng một chút, vươn một đầu ngón tay nói: “Một lượng bạc!”
Hách lão nhân cười cười: “Được!”
Chưởng quầy tiến lên, muốn nói cái gì, lại nghe Tống Đoàn Viên nói: “Chưởng quầy, ngài không cần sốt ruột, ta vẫn còn có rất nhiều đơn thuốc, chẳng những có viên hoàn, còn có viên thuốc, viên thuốc so với viên hoàn càng tiện hơn!”
Hách lão nhân ngước mắt nhìn nàng một cái, hỏi: “Nha đầu, ngươi nói cho ta, sư phụ ngươi rốt cuộc là ai?”
“Hách lão, ta thật sự không có sư phụ, ta chỉ đi theo cha ta học chút tay nghề!” Tống Đoàn Viên cười nói.
“Lệnh phụ tên là gì……” Hách lão nhân hỏi.
“Cha ta tên Tống Thanh Phong!” Tống Đoàn Viên nói.
Phụ thân của nguyên chủ vốn dĩ không phải họ Tống, sau khi bị lưu đày đến nơi đây liền sửa thành họ Tống, thuận tiện cũng sửa lại họ cho nguyên chủ.
Hách lão nhân lắc đầu, hắn đích xác không có nghe nói qua một nhân vật như vậy.
Tống Đoàn Viên xem canh giờ, đã khuya, đêm nay sợ là không trở về được, cũng may mắn thời điểm ra ngoài nàng đã phân phó qua, đêm nay sẽ không quay về, người trong nhà cũng biết.
Chưởng quầy ánh mắt thức thời, chạy nhanh an bài chỗ ở cho Tống Đoàn Viên, lại thương lượng sự tình thập bảo đan kia.
Tống Đoàn Viên hôm nay bận việc một ngày, thật sự là quá mệt mỏi, đáp ứng ngày mai lại làm thập bảo đan cho chưởng quầy.
Chưởng quầy sau đó mới vui mừng đáp ứng, sai người đưa cơm canh cho Tống Đoàn Viên.
Hách lão nhân cầm Thập bảo đan ra khỏi cửa hiệu thuốc.
Hách Ly Cung chạy nhanh tiến lên nói: “Cha, mấy ngày nay cha đều tới hiệu thuốc này, ngay cả tật ở chân Trình Vương cũng không rảnh lo!”
Hách lão nhân chỉ chỉ chiếc hộp trong tay: “Ta tiến đến nơi này, chính là vì chân của Trình Vương. Con biết trong này là cái gì không?”
Hách Ly Cung lắc đầu.