Nương hắn tuy rằng nói số bạc này là chính Phúc Truyền kiếm, nhưng Phúc Truyền có bản lĩnh gì, sao có thể kiếm được một lượng bạc học phí?
Tống Phúc Tin càng nghĩ càng bực bội, không rõ rốt cuộc chính mình đã làm sai cái gì, nương lại đem những thứ ban đầu thuộc về hắn chia cho Phúc Truyền.
Tống Đoàn Viên hôm nay mang theo bọn nhỏ đi vào trong núi được mùa, chẳng những hái được thạch hộc, đương quy, còn có dầu cây sơn chu và bò cạp.
Dầu cây sơn chu và bò cạp là loại trung dược tương đối quý báu.
Dầu cây sơn chu có thể xào, có thể ngâm rượu, chế tác bò cạp liền tương đối phiền toái, bởi vì ngoại trừ Tống Đoàn Viên, người khác đều sợ bò cạp.
“Dầu cây sơn chu các con tới làm, rửa nước sạch chưng trong nửa canh giờ, để nguội sáu canh giờ, ngày mai phơi nắng là được, bò cạp thì chính ta làm!” Trên đường trở về, Tống Đoàn Viên liền phân công xong việc.
“Nương, thứ này cũng là dược sao?” Tống Song Hỉ nhìn bò cạp bò tới bò lui, trong lòng sợ hãi.
“Là loại dược rất quý, so với đương quy còn đắt hơn!” Tống Đoàn Viên cười tủm tỉm nói.
Bán những thứ này, hẳn là có thể trả lại cho Kỷ Trường An 500 văn, nói không chừng còn dư một chút tiền để mua thịt, trong nhà bây giờ chỉ còn lại khoai lang và bột thô, nhưng chỉ những thứ này cũng không kiên trì được mấy ngày, rốt cuộc hiện tại trong nhà cũng nhiều người.
Một đêm không nói chuyện, buổi chiều ngày thứ hai, Tống Đoàn Viên liền mướn xe của Ngưu đại bá đi thị trấn.
Nàng cần nhanh chóng bán dược liệu đi, sau đó mới có thể tích lũy tiền.
Tống Đoàn Viên tới hiệu thuốc, vừa lúc Hách lão ở đây, Tống Đoàn Viên lập tức tiến lên, đưa bò cạp đã bào chế cho Hách lão nhìn: “Hách lão gia tử, ngài nhìn bò cạp này một chút xem thế nào?”
Hách lão nhân nhìn thoáng qua: “Không phải ngươi bảo là làm thập bảo đan sao, sao còn làm loại nhập môn này?”
Hách lão nhân trong miệng thập phần khinh thường, lại không nhịn được lật lên nhặt một chút.
Tống Đoàn Viên chế tác bò cạp nguyên con, màu sắc vừa tới, hơn nữa không có muối viên, bùn sa, tạp vật, thân thể bọ cạp dẻo dai, thật là phẩm chất thượng đẳng.
Lúc này chưởng quầy hiệu thuốc tiến lên, nhìn nhìn bò cạp, lập tức nói: “Ai nha, bò cạp không tồi, ta muốn mua toàn bộ!”
Tống Đoàn Viên gật gật đầu, lại lấy ba loại dược khác ra tới.
“Còn có dầu cây sơn chu sao!” Chưởng quầy thập phần vui mừng, sai người cân một chút, tính tiền, không nói số, lại ngước mắt nhìn Tống Đoàn Viên, chờ Tống Đoàn Viên tính ra.
“680 văn!” Tống Đoàn Viên nói, lại có chút thất vọng.
Bò cạp nguyên con tuy rằng quý, nhưng chỉ có sáu lượng, dầu cây sơn chu cũng không nhiều lắm.
Hôm nay bán xong dược, tuy rằng đủ trả nợ, lại không đủ tiền mua dược liệu làm thập bảo đan.
Tống Đoàn Viên đang thất vọng, liền nghe thấy chưởng quầy nói: “Ngươi vì sao tính nhanh như vậy, ta đã thử qua, dù cho dựa theo khẩu quyết kia, tựa hồ giống như thiếu cái gì đó!”
Tống Đoàn Viên hỏi: “Chưởng quầy trước kia thật sự chưa từng nghe qua khẩu quyết này sao? Trướng phòng tiên sinh có biết không?”
Chưởng quầy lắc đầu: “Tuyệt đối chưa từng nghe qua!”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, vậy vì sao Kỷ Trường An sẽ biết?
“Chưởng quầy, kỳ thật khẩu quyết này còn có một nửa nữa, lợi hại nhất chính là nửa bộ phận này, cho nên giá cả tự nhiên sẽ khác!” Tống Đoàn Viên cười tủm tỉm nói.
“Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu?” Chưởng quầy hỏi.
Tống Đoàn Viên tính toán một chút, mấy trăm văn cũng không thể giải quyết được khốn cảnh trước mắt, nàng nhìn thoáng qua Hách lão, liền nói: “Ta muốn mười loại dược vật chế tác thập bảo đan, Hách lão còn chờ Thập bảo đan của ta!”
Hách lão nhân nghe xong lời này, hừ lạnh một tiếng: “Ai nói ta đang đợi dược của ngươi?”