Tống Song Hỉ thấy Tống Đoàn Viên thiệt tình vì nàng, nàng chạy nhanh gật gật đầu, vươn tay tới cầm tay Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên cười cười, ba người đi lên núi hái thuốc.
Tống Đoàn Viên vừa rời đi, Trần lão gia liền nhìn thoáng qua bà nương Trần gia: “Ngươi thật sự cảm thấy bà tử Tống gia này có thể chữa được bệnh cho Chí Nhi? Ngươi đừng quên vị Kỷ công tử kia đã dặn dò, không cho chúng ta khó xử Tống Song Hỉ.”
Bà nương Trần gia nói: “Mấy năm nay Chí Nhi đã khám rất nhiều đại phu, có đại phu nào có thể làm Chí Nhi đương trường hoãn lại đây? Hơn nữa Kỷ công tử kia là quý công tử từ kinh thành tới, sao có thể có quan hệ sâu xa gì với người nhà quê như Tống gia, ta nghĩ lúc ấy hắn thấy Tống Song Hỉ đáng thương, thuận miệng nói một câu mà thôi!”
Trần gia lão gia nghĩ nghĩ: “Vị Kỷ công tử kia cũng không thể tùy tiện đắc tội, chuyện này ngươi kiềm chế một chút, không thể quá khó xử Tống gia!”
Bà nương Trần gia nói: “Ngươi yên tâm, chỉ cần Chí Nhi khỏe mạnh, ta cảm ơn nhà nàng còn không kịp!”
Trần lão gia gật gật đầu.
Tống Đoàn Viên mang theo đệ đệ muội muội đi làm công, Tống Phúc Quý ở trong nhà thế nhưng không biết làm cái gì, nghĩ nghĩ, hắn liền cầm rìu đi chẻ củi.
Vương Ngọc Lan từ trên giường đất xuống dưới, mang theo Tống Tiếu Tiếu giặt tã cho đứa nhỏ mới sinh.
“Để ta làm cho!” Tống Phúc Quý vội vàng tiến lên nói.
Vương Ngọc Lan sửng sốt, nói: “Ngươi đâu đã từng làm việc này!”
“Nương không cho ngươi dính nước, nói hiện tại nước còn rất lạnh, dễ lưu lại tật xấu cho ngươi!” Tống Phúc Quý nói, từ trong tay Vương Ngọc Lan tiếp nhận tã.
“Cha, Tiếu Tiếu làm!” Tống Tiếu Tiếu ngẩng khuôn mặt nhỏ nói.
“Cũng không cần con, con vào nhà nhìn tiểu muội muội đi, ta nói chuyện với nương con một chút!” Tống Phúc Quý nói.
Tống Tiếu Tiếu chạy nhanh vào nhà.
Vương Ngọc Lan ngẩng đầu nhìn hắn, không biết Tống Phúc Quý muốn nói gì với nàng.
Tống Phúc Quý do dự một chút, nói: “Ta ăn nói vụng về, không có gì để nói, nhưng nương nói, ngươi và bọn nhỏ mới là người ở bên ta đến già, muốn ta đối tốt với ngươi, ta nghe lời nương!”
Vương Ngọc Lan sửng sốt một chút, nước mắt lập tức liền chảy xuống.
Trước kia, Tống Phúc Quý chưa bao giờ nói với nàng những lời này, thậm chí còn không có kiên nhẫn nói chuyện với nàng, bởi vì nàng không có sinh được con trai, là tội nhân của Tống gia.
Nhưng hiện tại, Tống Phúc Quý chẳng những không đánh nàng, còn nói sẽ đối xử tốt với nàng!
Vương Ngọc Lan thấp giọng nói: “Là ta không tốt, hiểu lầm nương, mới làm ra loại chuyện này!”
“Nương nói, cũng là do Tống gia chúng ta đối với ngươi không tốt, cho nên ngươi mới dễ dàng tin vào những lời đó.” Tống Phúc Quý thấp giọng nói: “Về sau chúng ta sống với nhau thật tốt, những sự tình trước kia cũng đừng nhắc lại nữa!”
Vương Ngọc Lan vội vàng gật đầu.
Tống Phúc Quý cười cười, cúi đầu giặt tã.
Tống Phúc Tin ngồi ở bên cửa sổ đọc sách, đối thoại của Tống Phúc Quý và Vương Ngọc Lan, hắn đều nghe được hết.
Trước kia khi trở về, hắn chỉ nhìn thấy Tống Phúc Quý đánh Vương Ngọc Lan, mà nương hắn thì ở bên cạnh châm ngòi.
Có một lần, Tống Phúc Tin nửa đêm nghe được Vương Ngọc Lan tránh ở trong phòng khóc, tiếng khóc kia giống như là đến từ địa ngục, làm nhân tâm sởn tóc gáy.
Nhưng hiện tại, Vương Ngọc Lan mặc một chiếc áo bông mới làm, ngồi ở dưới mặt trời, cười tủm tỉm nhìn nam nhân nhà mình giặt tã cho con, tình cảnh này……
Tống gia thật sự đã khác!
Nhưng nghĩ đến lời nói sáng sớm nay của Tống Đoàn Viên, Tống Phúc Tin liền nhíu nhíu mày.
Tống Đoàn Viên nói, Tống Phúc Truyền cũng phải đi đọc sách, còn là thư viện Chín ở trên thị trấn.
Học phí của thư viện Chín bao nhiêu, Tống Phúc Tin cũng biết.
Nương hắn vì một lượng bạc đã dùng đế giày đánh hắn, làm hắn mất đi cơ hội kết giao với Lữ tiên sinh, nhưng nương hắn lại đem số tiền này cho Phúc Truyền nộp học phí ở thư viện Chín.