“Nương, chút việc nhỏ này đừng tới phiền toái con, con còn muốn chuyên tâm đọc sách!” Tống Phúc Tin lại lần nữa không vui nói.
Tống Đoàn Viên cười lạnh: “Việc nhỏ? Người trong nhà ở trong lòng con chỉ là việc nhỏ, vậy cái gì là việc lớn? Đọc sách, đọc sách, nếu đọc sách khiến cho trong lòng chỉ có chính mình, không có người nhà, vậy sách này con không đọc cũng được!”
“Tống đại nương nói không sai!” Lúc này, có một âm thanh nam nhân trầm ổn vang lên ở sau người.
Tống Phúc Tin giương mắt nhìn nam nhân kia, ánh mắt co rụt lại, chạy nhanh cúi đầu, hô một tiếng phu tử.
Tống Đoàn Viên xoay người, liền thấy bên cạnh Kỷ Trường An có một vị nam nhân hơn 50 tuổi đang đứng, mặc áo bào màu tro, khuôn mặt gầy dài, thần sắc bình tĩnh, từ trên nhìn xuống Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên nhớ rõ vị này chính là phu tử của Tống Phúc Tin ở thư viện Bạch Vân, họ Hàn, trước kia khi Tống tú tài cùng vị Hàn phu tử này nói chuyện, nàng đã ở xa xa gặp qua một lần.
Tống Đoàn Viên tiến lên hành lễ: “Ngài là phu tử của Tống Phúc Tin?”
Hàn phu tử gật gật đầu.
“Phu tử, vừa lúc gặp được ngài, ta muốn thế Tống Phúc Tin xin nghỉ mấy ngày, trong nhà có chút sự tình.” Tống Đoàn Viên nói.
Hàn phu tử gật gật đầu: “Được!”
Tống Phúc Tin còn tưởng rằng Tống Đoàn Viên chỉ là cáu kỉnh, không nghĩ tới thật sự xin nghỉ cho hắn, muốn hắn về nhà, hắn lập tức nóng nảy.
Tống Phúc Tin muốn nói cái gì, nhưng phu tử hắn ở đây, khó mà nói ra.
Hàn phu tử nặng nhất là hiếu đạo, hắn không thể làm Hàn phu tử nhìn thấy hắn vi phạm ý nguyện của mẫu thân.
Tống Đoàn Viên nói cảm tạ, bảo Tống Phúc Tin đi thu thập một chút cùng nàng về nhà.
Tống Phúc Tin chỉ đành trở về thư viện thu thập, Lữ Bình đã sớm không thấy đâu.
“Đa tạ phu tử!” Tống Đoàn Viên hướng phu tử nói lời cảm tạ.
Hàn phu tử nhàn nhạt gật gật đầu, sau đó quay đầu nói với Kỷ Trường An: “Đi thôi!”
Kỷ Trường An theo Hàn phu tử rời đi.
Tống Đoàn Viên nhìn bóng dáng Kỷ Trường An, mặc kệ như thế nào, lần này Kỷ Trường An cũng coi như là đã giúp nàng.
Trên đường trở về, Tống Đoàn Viên không có thuê xe bò, cùng Tống Phúc Tin đi bộ trở về.
Tống Phúc Tin vẫn luôn không vận động nhiều, ngày xuân, ánh mặt trời chính ngọ cũng độc, hắn mới ra cửa thị trấn liền đi không nổi nữa, ngồi ở ven đường thở hồng hộc.
“Nương, nương rốt cuộc muốn làm gì?” Tống Phúc Tin không nhịn được phát bực, “Đại tẩu sinh con có quan hệ gì với con, vì sao nhất định phải bắt con trở về?”
Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn Tống Phúc Tin: “Ta hỏi con, lần trước ta và đệ đệ con ở cửa hàng đậu phụ bị người ta đánh, con có nhìn thấy không?”
Tống Phúc Tin sửng sốt một chút, sắc mặt hơi đỏ lên, hắn cúi đầu thấp giọng nói: “Có nhìn thấy! “
“Nếu nhìn thấy, vì sao con lại xoay người bỏ đi?” Tống Đoàn Viên hỏi.
Tống Phúc Tin do dự một chút: “Phúc Truyền không phải ăn trộm sao, con sợ bạn cùng trường nhìn thấy, biết con có một đệ đệ là ăn trộm……”
Tống Phúc Tin nói xong, lập tức ngẩng đầu lên: “Nương, trước kia không phải nương đã nói với con, cách Phúc Truyền xa một chút, Phúc Truyền từ nhỏ đã thích trộm cắp, sớm hay muộn cũng đi làm sơn tặc!”
Tống Đoàn Viên thiếu chút nữa tức đến không thở nổi, cẩn thận suy nghĩ một chút, nguyên chủ đúng là thường xuyên mắng Tống Phúc Truyền như vậy……
Tống Đoàn Viên thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Đó là lời nói khi nương tức giận thôi, sao con có thể giữ trong lòng?”
“Nương, nương rốt cuộc sao vậy, nương thật sự rất kỳ quái, lần trước vì một bộ y phục mới mà giáo huấn con, lần này lại bởi vì việc nhỏ mà bắt con về nhà, chậm trễ con đọc sách, nương cũng biết con muốn tham gia khoa cử, vạn nhất thi không đậu……” Tống Phúc Tin hoài nghi mà nhìn Tống Đoàn Viên, “Nương rốt cuộc làm sao vậy?”