Tống Đoàn Viên trầm giọng nói: “Trước kia khi cha con còn sống, ta có thể làm trời làm đất, hiện giờ cha con đã mất, mấy đứa các con còn nhỏ, ta phải gánh vác nhà này, tự nhiên cần phải quản giáo các con! Về phần sự tình con đọc sách, cũng không nóng nảy!”
“Nương, nương có biết hôm nay con đã bỏ lỡ một việc lớn như thế nào không? Nếu nương biết……” Tống Phúc Tin tưởng tượng đến Lữ Bình, trong lòng nóng như lửa đốt.
Ngày ấy bởi vì không có trang phục tốt, không có đi đến yến hội ngắm hoa của Lữ tiên sinh, trước đó vài ngày hắn thật vất vả mới bắt được quan hệ cùng nghĩa tử Lữ Bình của Lữ tiên sinh, hôm nay đã hẹn nhau đi bái phỏng Lữ tiên sinh, lại bị Tống Đoàn Viên trùng hợp phá hỏng.
Nghe nói ngày ấy đi yến hội ngắm hoa, một học sinh khác đã bắt được thư đề cử của Lữ tiên sinh, chỉ chờ sang năm cao trúng!
Tống Phúc Tin rất muốn nói cho Tống Đoàn Viên việc này, nhưng nghĩ đến ngày ấy Tống Đoàn Viên nói hắn đừng tốn thời gian ở trên việc xã giao, hắn liền không nói ra.
Hiện tại, Tống Phúc Tin nghĩ rằng Tống Đoàn Viên bởi vì Tống tú tài qua đời bị kích thích đến hồ đồ, không phân rõ tốt xấu, chờ sau khi Tống Đoàn Viên bình tĩnh lại, nhất định sẽ hung hăng tự tát chính mình!
Tưởng tượng như vậy, Tống Phúc Tin liền có một cỗ khí lực, nâng chân lên tiếp tục đi.
Hắn muốn nhìn xem, Tống Đoàn Viên kêu hắn về nhà rốt cuộc là vì sao!
Tống Phúc Tin tức giận đi ở phía trước, Tống Đoàn Viên đi ngay ở phía sau, mặc kệ như thế nào, trước làm Tống Phúc Tin ở trong nhà một thời gian. Về phần Lữ tiên sinh kia, Tống Đoàn Viên sẽ nghĩ biện pháp làm sự tình của hắn bị bại lộ.
Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm! Chỉ cần Lữ dâm tặc kia làm chuyện xấu, tổng hội sẽ phát sinh vấn đề.
Khi hai người về đến nhà trời đã tối.
Chân Tống Phúc Tin vô cùng đau đớn, tiến vào nhà liền trở về phòng chính mình, trong chốc lát sau, bên trong liền truyền ra âm thanh tức giận của Tống Phúc Tin: “Ai, là ai đã vào phòng ta?”
Tống Phúc Truyền đang ở trong sân thu gom đương quy, nghe xong lời này giật mình đứng dậy.
Tống Phúc Truyền kỳ thật có chút sợ Tống Phúc Tin, xác thực mà nói là vừa kính vừa sợ.
Tống Phúc Tin thực dễ dàng có thể học tốt, đây là điều mà hắn không làm được, mỗi lần hắn ở bên Tống Phúc Tin, đều là người bị nói, bị đánh.
Phòng của Tống Phúc Tin, nếu không phải Tống Đoàn Viên trước đó bảo hắn vào ngủ, hắn đánh chết cũng không dám đi vào, khi còn nhỏ bởi vì đi vào, bị Tống Phúc Tin đánh cho rụng cả răng, việc này, nguyên chủ còn nói đáng đánh, mà cha hắn Tống tú tài chỉ biết trầm mặc.
Tống Phúc Truyền cất bước muốn chạy, liền nghe thấy tiếng Tống Phúc Tin từ trong phòng ra tới, đứng ở cửa la lớn: “Tống Phúc Truyền, đệ lại đây cho ta!”
Tống Phúc Truyền do dự một chút, chậm rãi xoay người sang chỗ khác.
“Ta hỏi đệ, có phải đệ tiến vào phòng ta hay không? Đệ thật to gan, sách của ta mà đệ cũng dám động?” Tống Phúc Tin tùy tay với chiếc chổi trước cửa, ném về phía Tống Phúc Truyền.
Tống Phúc Truyền đứng ngơ ngác, thế nhưng không dám né tránh.
Chiếc chổi kia vừa lúc đập ở trên mặt Tống Phúc Truyền, máu mũi lập tức liền chảy xuống.
Tống Đoàn Viên ở trong phòng nghe được âm thanh nhao nhao, lập tức ra tới, vừa lúc nhìn thấy một màn Tống Phúc Truyền bị đánh kia.
Hỏa khí của Tống Đoàn Viên lập tức liền nổi lên, sờ soạng đế giày tiến đến.
Tống Phúc Truyền nhìn thấy Tống Đoàn Viên đầy mặt hỏa khí tiến lên, theo bản năng dùng tay ôm lấy đầu.
Nhưng không có đau đớn trong tưởng tượng, sau đó Tống Phúc Truyền liền nghe được tiếng kêu rên của Tống Phúc Tin.
Tống Phúc Truyền sửng sốt một chút, ngước mắt, liền thấy Tống Đoàn Viên đang cầm đế giày đập bả vai Tống Phúc Tin, một bên đập một bên hô: “Nhà ở này là của Tống gia, con không ở nhà thì không thể để cho Phúc Truyền ở sao? Tống Phúc Tin, con là huynh trưởng, lại ức hiếp đệ đệ của mình như vậy?”
Tống Phúc Truyền ngơ ngác nhìn Tống Đoàn Viên, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Tống Đoàn Viên bởi vì hắn mà giáo huấn Tống Phúc Tin, bởi vì trước kia, mặc kệ hắn có làm sai hay không, nguyên chủ đi lên liền chỉ có đánh hắn!
Tống Phúc Tin cũng ngây ngẩn cả người.