Giữa trưa, có học sinh chậm rãi từ trong học viện ra tới.
Tống Đoàn Viên không rảnh lo tán gẫu cùng Kỷ Trường An, trốn đến một bên nhìn.
Nhìn trong chốc lát, Tống Phúc Tin quả thực ra tới.
Tống Phúc Tin mặc bộ quần áo màu xanh lục, không coi là mới, nhưng thập phần sạch sẽ, trên người ngay cả nếp gấp cũng không có.
Tống Phúc Tin và bạn học cùng trường nói nói cười cười đi tới cửa học viện, nhìn thấy một người, liền tiến lên chào hỏi cùng người nọ.
Khi Tống Phúc Tin nói chuyện cùng người nọ, học sinh chung quanh đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Tống Phúc Tin.
“Vị kia là Lữ Bình - tân khoa cử nhân năm trước, là nghĩa tử của Lữ lão tiên sinh ở thị trấn!” Đột nhiên, âm thanh của Kỷ Trường An vang lên ở bên tai Tống Đoàn Viên.
Tống Đoàn Viên hoảng sợ, ngoái đầu liếc mắt nhìn Kỷ Trường An một cái: “Ngươi còn chưa đi sao?”
Kỷ Trường An cười cười “Đang muốn đi!”
Kỷ Trường An nói xong, liền phải rời đi.
“Ngươi từ từ!” Tống Đoàn Viên vội vàng gọi Kỷ Trường An lại, “Ngươi có nhận thức vị Lữ lão tiên sinh kia không?”
Kỷ Trường An lắc đầu: “Không quen biết, chỉ nghe nói hắn là đại văn hào ở đây!”
“Đại văn hào cái gì, hắn chính là tên……” hai chữ “Dâm tặc” xoay chuyển ở trong miệng Tống Đoàn Viên, không có nói ra.
Tống Đoàn Viên đã quên khi nào chuyện của Lữ dâm tặc bị lộ, nhưng thời gian khẳng định là ở sau khi Tống Phúc Tin thi đậu cử nhân.
Kỷ Trường An nhìn khẩu hình miệng Tống Đoàn Viên, hơi hơi nhíu mày.
“Dâm tặc”, nếu hắn không nhìn sai.
Tống Đoàn Viên không rảnh lo nói lời vô nghĩa cùng Kỷ Trường An, nếu nghĩa tử Lữ dâm tặc đã tìm được Tống Phúc Tin, vậy xem ra, Tống Phúc Tin sợ là không tránh thoát được ma trảo của Lữ dâm tặc.
Tống Đoàn Viên vội vàng tiến lên, gọi Tống Phúc Tin một tiếng.
Tống Phúc Tin đang muốn rời đi cùng Lữ Bình, nghe được có người gọi hắn, hắn xoay người, liền thấy được Tống Đoàn Viên.
Tống Phúc Tin sửng sốt một chút, thấp giọng nói gì đó cùng Lữ Bình, chậm rì rì tiến lên.
Tống Đoàn Viên nhìn bộ dáng này của Tống Phúc Tin, liền biết Tống Phúc Tin không muốn thấy nàng.
Trong lòng Tống Đoàn Viên cũng nghẹn hỏa, nhưng hiện tại không thể rải ra bên ngoài.
“Nương, nương có việc gì không?” Tống Phúc Tin thấp giọng hỏi.
Tống Đoàn Viên cười tủm tỉm hỏi: “Gần đây thư viện không nghỉ sao? Ta không phải là nhớ con sao, nên đến thăm con!”
“Còn có một năm nữa sẽ tham gia khoa cử, gần đây trong thư viện đọc sách rất khẩn trương, dù có được nghỉ con cũng không quay về!” Tống Phúc Tin nói.
“Vậy quần áo tắm rửa đâu?” Tống Phúc Tin trước kia mỗi lần về nhà, đều cầm một đống quần áo trở về cho Vương Ngọc Lan giặt.
“Nương không cần quan tâm việc này, con vẫn có đồ mặc!” Tống Phúc Tin có chút không kiên nhẫn, “Nương, con còn có bạn cùng trường đang chờ, con đi trước!”
Tống Đoàn Viên ngước mắt, liền thấy người gọi là Lữ Bình kia vẫn đang chờ hắn, không ngừng nhìn về bên này.
“Tin nhi, ta thật vất vả mới tới thị trấn một chuyến, đến bây giờ cơm trưa còn chưa có ăn đâu, con có thể cùng ta đi ăn một chút gì hay không?” Tống Đoàn Viên còn nói thêm.
Tống Phúc Tin nhíu mày: “Nương, nương muốn ăn cái gì thì chính mình đi ăn đi, nếu có thể nhịn, thì trở về hẵng ăn. Đồ ăn ở thị trấn đắt, sang năm con sẽ phải tham gia khoa cử, đi đến bên kia ăn mặc ngủ nghỉ đều cần tiền, vẫn nên tiết kiệm một chút!”
Tống Đoàn Viên nhíu mày, cái tên Tống Phúc Tin này, nương hắn ăn một bữa cơm cũng đau lòng, chính mình mua quần áo mấy trăm văn để tỏ vẻ lại không đau lòng.
Trong lòng Tống Đoàn Viên tức giận, nhưng vẫn tiếp tục chịu đựng, còn nói thêm: “Tên của cháu gái con còn chưa có đặt đâu, vẫn luôn chờ con về nhà đặt, sao con không về nhà một chuyến.”