Khi Thái tử Lý Cầm lên ba, mẫu thân đột ngột mất tích, và suốt quãng thời gian ấy, mọi đại sự trong triều đều nằm trong tay Cao Thích Hữu - vị hoạn quan có ảnh hưởng lớn, điều khiển Thần Sách quân. Ngoại trừ Quách gia đôi khi dám lên tiếng, không một triều thần nào dám có lời oán hận.
Thế nhưng, Quách gia cũng dần suy yếu, quyền lực bị phân tán, và người nắm giữ thực quyền trong Binh bộ đã là họ khác. Suốt ba năm, triều thần cũng quen dần với việc Cao Thích Hữu kiểm soát triều chính. Hắn không chỉ điều binh bình định Tây Nam mà còn cải cách thuế má, khiến vị hoạn quan này chẳng khác gì hoàng đế. Nữ hoàng thì miệng không thể nói, tay không thể viết, nếu không nhờ Cao đại nhân đứng ra bảo hộ, một số trung thần đã sớm tính đến việc đón hai vị hoàng tử từ Tây Bắc về triều.
Trong cung, việc về nữ hoàng đều bị cấm bàn tán, những thần tử ngoài triều đình chỉ có thể đoán mò rằng đây là ý của Cao đại nhân. Cho nên, khi nghe tin nữ hoàng bất ngờ mất tích, điều đầu tiên họ muốn biết là phản ứng của Cao Thích Hữu. Liệu hắn sẽ vui mừng, giả vờ đau xót rồi đưa Thái tử lên ngôi để tiện bề kiểm soát?
Nhưng không như dự đoán, Cao đại nhân lập tức hạ lệnh lùng sục khắp nơi, thậm chí điều động cả Thần Sách quân để tìm kiếm, không bỏ qua bất kỳ vùng đất nào, ngay cả những phiên trấn chưa thần phục. Điều này khiến các đại thần mới hiểu rằng nữ hoàng mất tích có thể là một cái cớ để loại bỏ phiên trấn. Nhưng lạ thay, không hề có chiến tranh nổ ra, hai bên vẫn giữ hòa bình.
Ngày qua ngày, sắc mặt của Cao đại nhân càng u ám. Sau này, hắn biến thành kẻ thất thường, trở nên nóng nảy, đối xử với triều chính cũng hời hợt. Lúc này, nữ hoàng đã bị các đại thần vứt bỏ trong tâm trí, họ chỉ âm thầm cố tìm ra lý do khiến Cao đại nhân biến đổi như vậy.
Ngay cả Thái tử cũng bắt đầu trưởng thành.
“Mẫu thân đâu rồi? Ta muốn mẫu thân trở về. Con rất nhớ người. Cha, làm mẫu thân trở về được không?” Thái tử mỗi ngày đều chăm chỉ học tập tứ thư ngũ kinh, mong sớm lớn khôn để đi tìm mẫu thân. Chỉ khi đối diện với cha, Thái tử mới có chút mềm yếu.
Thái tử uất ức khóc, níu lấy áo cha, bé nhỏ nhưng kiên quyết, nhất định đòi cha phải trả lời.
"Sẽ trở về," Cao Thích Hữu ôm Thái tử vào lòng, dùng bàn tay thô ráp lau nước mắt cho cậu bé, dịu dàng trấn an.
"Thật sao? Cha không lừa con chứ? Mẫu thân bao giờ mới trở về? Con muốn mẫu thân trở về, con rất nhớ mẫu thân," Thái tử nghẹn ngào, giãy giụa trong lòng hắn, vừa khóc vừa đấm nhẹ vào ngực cha, biểu hiện rõ sự không tin tưởng.
"Sẽ trở về, nhất định sẽ trở về. Rất sớm thôi." Cao Thích Hữu hứa hẹn, giọng dịu dàng vỗ về, khiến cậu bé từ từ chìm vào giấc ngủ, gục đầu lên vai hắn, khuôn mặt trắng trẻo vẫn còn đọng nước mắt.
Hắn cẩn thận lau sạch những giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ bé, đặt Thái tử lên giường nhỏ, rồi đem nước đến, lau nhẹ khuôn mặt và đôi tay cho cậu.
"Còn chưa chịu trở về sao? Không sợ cả đến lời cảnh cáo cũng vô hiệu à?" Cao Thích Hữu khẽ cười, bàn tay vuốt nhẹ gò má của Thái tử. “Nếu mạng ngươi nguy nan, liệu mẫu thân ngươi có xuất hiện không nhỉ?”
Vào một buổi sáng trời đông giá lạnh, sương mù dày đặc bao phủ kinh thành. Một cỗ xe ngựa không nghỉ bước, lặng lẽ đi vào hoàng cung, tiến thẳng về phía Đông cung của Thái tử.
"Bị bắt rồi," ai đó thì thầm.
Nữ nhân xuất hiện vẫn đẹp như ngày nào, thậm chí còn đẹp hơn. Không còn dấu vết của nỗi sợ hãi hay sự áp chế, nàng hiện lên đầy tự tại và thanh thản. Nghe nói, ở quê nhà, có những chàng trai trẻ mong muốn cưới nàng, chẳng hề bận tâm đến khiếm khuyết của nàng – câm lặng và đôi tay vô dụng.
"Cuối cùng cũng đã trở lại," Cao Thích Hữu vội vàng bước tới ôm nàng vào lòng, giọng nói phảng phất sự thở phào nhẹ nhõm, như người lữ khách tìm thấy ốc đảo giữa sa mạc. Hắn siết chặt nàng, không hề buông lỏng. Thái tử nhỏ bé đứng phía sau bị bỏ quên.
Thái tử chưa kịp gần gũi mẫu thân, cậu bé đã bị cha kéo đi, mọi người trong điện đều dường như quên mất cậu. Thái tử cúi đầu, đôi mắt tròn xoe chứa đầy nước mắt, ủy khuất vô cùng.
Nam nhân giữ chặt eo nàng, hối hả bế nàng vào một căn phòng xa hoa, nhẹ nhàng đặt lên giường. Thấy nàng không chống cự, hắn mới dần dịu lại, chậm rãi, cẩn thận cài xiềng xích.
“Thật ngoan,” hắn cúi đầu khẽ chạm vào khóe môi lạnh lùng của nàng, như muốn khích lệ.
“Có vẻ ngươi rất yêu quý Thái tử. Vậy sinh thêm một đứa nữa đi, con gái thì thế nào? Ta đã nghĩ sẵn tên rồi – Triều Dương công chúa. Trên đời này, nàng sẽ được hưởng những điều tốt đẹp nhất, sẽ là công chúa hạnh phúc nhất.”
“Những gì nàng muốn, ta đều cho. Nàng sẽ là công chúa được cưng chiều nhất,” hắn nói, mặc kệ ánh mắt phản đối của nàng, tự ý xé rách áo nàng, để lộ lớp yếm bên trong.
“Đừng sợ,” hắn thì thầm an ủi, hôn nhẹ lên trán nàng.
“Chỉ cần ngoan ngoãn thôi. Đôi chân này…” hắn vỗ nhẹ lên đầu gối nàng, từ tốn kéo chiếc váy, lộ ra đôi chân trắng muốt, mạnh tay bóp chặt như để lại dấu ấn, “ta sẽ giữ lại chúng.”
Nữ nhân hốt hoảng rụt mình lại, run rẩy khiến xích sắt vang lên những tiếng va chạm lạnh lẽo.
“Ô ô…” đôi mắt đẫm lệ, nàng cố gắng mở miệng muốn nói điều gì đó.
“Sợ ta sao?” Hắn cười, nụ cười nửa thật nửa đùa.
Nàng lại càng run hơn. Một năm trôi qua, ký ức về những đêm tối khủng khiếp vẫn như in. Chỉ cần một chút bất mãn, nàng sẽ không được phép khóc, nếu nàng rơi nước mắt, hắn sẽ càng giận, sẽ trừng phạt nặng hơn.
Làm sao nàng có thể quên được? Ngay từ khi quyết định trở về, nàng đã biết rõ kết cục chờ đợi mình.
Nàng biết mình rồi sẽ bị hắn tra tấn đến chết.
Vậy còn gì phải khóc vì sợ hãi nữa?
Nữ nhân chớp chớp mắt để nước mắt trôi ngược vào trong, rồi ép mình mỉm cười với hắn. Nàng tự mình nhích đến gần hắn, cố gắng âu yếm, tìm cách làm hắn vừa lòng, mong rằng có thể kéo dài chút hơi tàn trong khoảnh khắc.
Nhưng thật tiếc, một năm không gặp, nàng đã không còn hiểu được hắn, hoàn toàn không đoán nổi tâm ý của hắn nữa.
Nam nhân trước sự chủ động của nàng chỉ tỏ vẻ thờ ơ, thậm chí là giận dữ khác thường.
“Ô ô…” nàng phát ra tiếng yếu ớt, tiếp tục cố đến gần để xoa dịu cơn giận của hắn, nhưng lại bị cự tuyệt.
Sự ngoan ngoãn và khuất phục giờ đây chẳng còn ý nghĩa gì. Nam nhân đã không còn chút mềm lòng nào.
Hắn bắt nàng phải ngoan ngoãn nằm im, chịu đựng cơn giận dữ ngùn ngụt của hắn, khiến nàng sống trong sợ hãi triền miên, sợ chính bản thân mình.
Thi thoảng, khi tâm trạng hắn tốt, hắn lại cúi xuống hôn nàng nhẹ nhàng, cho nàng chút khoảnh khắc tạm quên đi nỗi đau căng thẳng. Nhưng đa phần, trên người nàng đầy những vết bầm xanh tím, hoàn toàn trở thành tù binh của hắn.
Rõ ràng là vì đứa con mà quay trở về, cuối cùng lại chỉ được gặp con một lần mỗi tháng. Nàng đặt tay lên bụng, nghẹn ngào để giọt nước mắt đắng chát lăn dài.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng rọi vào thật ấm áp. Nàng muốn đứng dậy đón chút ánh sáng đó, nhưng xích sắt giữ chặt lấy nàng tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Nàng không thể kìm lòng, bật khóc nức nở, thì cửa lại mở ra.
Hắn lại đến.
Nàng cố gắng lau đi nước mắt, nhưng đôi tay vô dụng không thể làm gì hơn. Nước mắt trên mặt chỉ có thể tùy ý hắn nhìn thấy, rồi lại bắt đầu một vòng tra tấn mới.
Ngoài kia, ánh mặt trời vẫn thật ấm áp biết bao.
____
Truyện này thay thế cho phúc lợi “Dưỡng tiểu quỷ hắc hoá”
Hẹn mọi người truyện phúc lợi vào tháng sau ♥️♥️♥️