Hình như kì nghỉ chỉ vừa mới bắt đầu thì cả hai đã lên máy bay về lại Chử Thiên.

Suốt kì nghỉ 10 ngày hai người đã ngủ đứt quãng mất xừ 4 ngày, đang đúng tuổi dậy thì lớn quá nhanh, cảm giác một ngày ngủ được tận 15 tiếng.

Trong thời gian rảnh rỗi ở khách sạn, Tô Trầm đã nhặt được rất nhiều vỏ sò cho vào một cái xô nhỏ màu trắng ngà.

Bé lấy bút lông dầu viết chữ lên mặt trơn của vỏ sò, xem chúng như giấy kí tên, ghi lại mấy câu lải nhải lẻ tẻ vụn vặt tầm phào.

Mới đầu chỉ có năm sáu cái vỏ sò thôi, sau ấy còn nhặt được bao nhiêu vỏ ốc đục lỗ nữa, cũng viết nốt cả tâm trạng lúc ấy lên luôn.

Đến lúc dọn vali thì cái xô đã đầy ắp, có thêm cả những cục đá nhỏ xinh xắn.

Chị Tùy cầm băng keo siêu dính cố định lại, định vận chuyển nguyên kiện về Chử Thiên.

"Trông xinh xắn ghê, nếu bé thích thì chờ về xong chị tìm lúc nào xâu chúng nó thành chuông gió, xen kẽ thêm ít trân châu gì vào giữa."

"Không cần đâu ha," Tưởng Lộc nói: "đến thời điểm phải đốt đi thì phí lắm."

Tô Trầm duỗi tay ra bảo vệ cái xô: "Ông Bặc chỉ dặn đốt sổ ghi chép đạo cụ gì gì thôi mà, cái này xem như quà lưu niệm du lịch, không tính."

"Chưa chắc nhé."

"Tốt nhất là đốt hết các kí ức ở đoàn phim đi để tiện cho nhóc thoát ly nhân vật sau khi quay hết 10 bộ, chính miệng bác dặn anh thế đó."

Chị Tùy thấy Tô Trầm lại xị mặt ra bèn cười nói vài câu giải vây giúp, nghĩ thử cũng thấy đáng tiếc.

Tuy bây giờ mới quay đến bộ thứ năm thôi, nhưng kí ức tích cóp đã nhiều lắm lắm rồi.

Chị chỉ là trợ lý của diễn viên mà đã nguyên quyển album dày cộp, bao nhiêu vật nho nhỏ đồng bộ với trong phim, chữ kí tay từ các diễn viên già trẻ, rồi cả nguyên bộ long bào làm mẫu của tổ đạo cụ nữa chứ.

Mấy chục món đồ đều chứa đựng quá nhiều ý nghĩa về tác phẩm, ví dụ đổi thành mình... chị cũng chẳng nỡ đốt.

"À đúng rồi, trùng hợp giai đoạn hai đứa nghỉ ngơi thì khách sạn cũng thay đổi hệ thống phòng cao cấp rồi đó."

Phòng tiêu chuẩn ở các tầng phổ thông vẫn sử dụng cơ chế thẻ phòng như cũ, nhưng các phòng cố định lưu trú lâu dài đều đổi thành khóa điện tử.

Tạm thời Tưởng Lộc vẫn là chủ sở hữu trên danh nghĩa nhưng không tham dự vào việc xử lý tài sản của Bặc Nguyện, trước mắt những việc này đều do Tưởng Tòng Thủy lo liệu.

Khách sạn có tổng cộng 20 tầng, trong đó các tầng từ 15 đến 20 đều dành riêng làm nơi ở cố định cho các diễn viên thường trú, được thay hết một lượt khóa điện tử riêng, mở bằng vân tay hoặc mật mã.

Ngoài ra Tưởng Tòng Thủy còn dặn dò thư kí kiểm tra lại các hệ thống phòng cháy phòng trộm và camera giám sát của khách sạn, tiện thể bắt đầu sửa sang tình hình giữ gìn tài sản thuộc sở hữu đoàn phim.

Tưởng Tòng Thủy hết lòng vì anh trai, làm việc chu đáo.

Nghe đến đây, cuối cùng Tưởng Lộc cũng mới cảm nhận thấy người mẹ xưa nay lãnh đạm bộc lộ ra 0,01% ấm áp.

Sau khi bác qua đời, cậu đã rất cô đơn.

"Nhất định phải nhớ giữ kín mật mã nhe, tốt nhất là nên thay đổi định kì." Chị Tùy không yên tâm lắm, bổ sung thêm: "Chẳng phải hồi trước có mấy fan cuồng bị bắt đó à, có người còn đặc biệt đóng giả làm nhân viên công tác để trà trộn vào... May là đội ngũ cũ quen mặt nhau hết nên mới nhìn ra là người lạ."

Tô Trầm nghĩ ngợi rồi vâng dạ, về khách sạn xong sẽ đổi mật mã ngay.

Lúc nhập con số, thiếu niên nhớ đến gì đó, lấy thẻ phòng hồi trước bé và Tưởng Lộc trao đổi với nhau ra.

Hai người đã quen nhau gần 5 năm, trước kia đều ngầm chấp nhận việc đối phương cầm chìa khóa của mình, việc rảnh ra lại mò sang cửa đối diện đã trở thành thói quen.

Tuy bé và anh Lộc mỗi người ở một phòng riêng, nhưng mấy năm nay vẫn cứ như kiểu đang cùng nhau chia sẻ không gian khổng lồ, thi thoảng bé sang đọc sách, thi thoảng Tưởng Lộc sang chơi game, rẽ qua khớp lời thoại tập dượt thì càng chẳng có gì là lạ.

Tô Trầm cất chiếc thẻ phòng vinh dự nghỉ hưu vào album lưu niệm, quay ra hành lang thử xem khóa điện tử có hoạt động bình thường không.

Tưởng Lộc dựa nửa người vào cửa, đang nhìn sang bé ở đối diện.

"Nhóc đừng nói vội." Ai đó cực kì tự tin: "Anh đảm bảo đoán trúng trong vòng ba lượt."

Tô Trầm lịch sự nhường đường: "Xin mời."

Khóa điện tử dùng mật mã có 4 chữ số.

Đầu tiên Tưởng Lộc thử sinh nhật của Tô Trầm. Sai.

Thử tiếp sinh nhật của Lương Ổn em trai bé. Sai.

...Chả nhẽ là của mình.

Cậu thoang thoáng rung rinh, liếc sang nhìn Tô Trầm một cái rồi mới thử lại lần ba.

Vẫn sai.

Tô Trầm nêu bình luận: "Nếu đã không cần em nói cho anh, thế mấy hôm nay bao giờ anh đoán đúng rồi hẵng qua rủ em chơi ha."

Nói xong thành thạo mở cửa vào phòng, không cho bất cứ cơ hội nào để phản kích.

Biết ngay anh sẽ đoán mấy cái này mà lị.

Điện thoại kêu hai tiếng, cậu lấy ra mở nắp xem thử, đối phương gửi cậu một chú đầu heo.

Tô Trầm: [ Đáp án gần lắm rồi, tiếp tục nỗ lực. ]

Tưởng Lộc: [? ]

Bên ngoài cửa lại tít tít tít thêm mấy lần nữa.

Âm thanh điện tử vô cảm thông báo: Còn 3 lần thử, nếu nhập sai cửa sẽ khóa 5 phút.

Tưởng Lộc: "Đệt."

Tô Trầm phát hiện ra kể từ khi gặp được Tưởng Lộc mình nảy ra thêm rất nhiều ý đồ hư đốn, hớn hở ngó lơ cậu ngoài hành lang, cầm bản thảo kịch bản lên ra cạnh cửa sổ sát đất ngồi đọc.

Thời điểm bộ thứ tư kết thúc thì bộ thứ năm vừa hoàn thành xong kịch bản chuyển thể phiên bản đầu tiên, hiện giờ lịch trình đẩy nhanh, chỉ còn lại có gần 30 ngày, chưa kể phải phối hợp chỉnh sửa liên tục với đạo diễn mới.

Ở đoạn cuối của bộ thứ tư, Nguyên Cẩm chết xong sống lại, dịch bệnh đang hoành hành nhân gian.

Tuy các tình tiết cũng mới quay xong, vẫn chưa biên tập hết để phát sóng ra ngoài nhưng xét theo cốt truyện biến động kịch tính, bỏ ngỏ rồi bất ngờ xoành xoạch từ đầu đến cuối thì chắc hẳn phim sẽ rất hấp dẫn.

Mười tập truyện "Đêm Trùng Quang" có số chữ bình quân khoảng 400 nghìn chữ một tập, tập dài nhất là tập 5 lên đến tận 750 nghìn chữ.

Thấy biên kịch Văn bảo là mới đầu bên xuất bản hỏi mãi cả buổi rằng hay là chia 750 nghìn chữ này ra làm 3 quyển mà bán, cô nhất định không chịu.

Cuối cùng kết quả là in thành một quyển dày cộp như cục gạch, đủ đập vỡ đầu người ta.

Đến giờ phút này cuối cùng tiến độ xuất bản và diễn biến phim truyền hình cũng đồng bộ được với nhau.

Việc đầu tiên Nguyên Cẩm làm sau khi sống dậy chính là tự tay giết chết Văn Tầm Kính, sau đó lên ngôi lần nữa.

Y chết rồi phục sinh, lại có đêm Trùng Quang bảo hộ, giây phút đăng cơ trước chúng thần tử biến y trở thành một hình tượng bất tử bất diệt như thần linh.

Thủ đoạn mưu quyền có cao minh hơn nữa cũng không thể chống chọi nổi sự hiện diện nghịch thiên thế này.

Sắp xếp cả vạn thích khách thì cũng có tác dụng gì đâu? Số mạng của đương kim thiên tử bất phàm, giết ngài ta mới đúng là đấu đá với trời ấy, vô vọng thôi!

Sự kiện chết đi sống lại này đẩy sự sùng bái trước hoàng quyền và thiên tử lên thẳng đến đỉnh cao.

Lần đầu tiên lên ngôi, y giải tán thế lực võ tướng, mượn tay Cơ Linh giết chết phe Hồng, thu hồi binh quyền.

Lần thứ hai lên ngôi, y khiến các văn thần nho sinh phải quỳ gối vái lạy, hô vang vạn tuế.

Đến đây đã không còn ai dám mang hai lòng, lại càng không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào y nữa.

—— Đêm Trùng Quang, chết sống lại, thuở nhỏ bị phế, qua đời phục sinh.

Khắp thiên hạ này chỉ có duy mình bệ hạ mà thôi!

Tin này lan truyền đi khắp xung quanh nước Hán, dân chúng chấn động thần hồn, ai ai cũng tôn sùng thán phục, kính trọng bệ hạ với tâm thế giản dị nhất mà cũng thành kính nhất dành cho thần linh.

Vậy nên cảnh hoành tráng khó quay đầu tiên chính là cảnh y bước lên đàn tế trời, khoác hoàng bào tím đen đội quan miện lần nữa.

Trang sách lật giở, thêm rất nhiều tình tiết tiếp tục trôi đi theo dòng.

Chỉ một câu thôi là đủ khái quát nội dung chính của bộ thứ năm.

Hoàng đế giải quyết dịch xanh, khống chế toàn cục, ứng phó tai họa từ đất nước ngoài biển, phòng ngừa kiểm soát địch mạnh từ tám phía.

Nhưng có phim cổ trang nào thiếu những chi tiết này đâu?

Chẳng phải toàn những mô típ cũ nước giàu quân mạnh đó ư, liệu người xem có ngán không?

Văn Trường Cầm là người rất có tự tôn, không bao giờ chịu viết theo lối mòn.

Ngòi bút cô độc đáo, muốn tạo ra những khung cảnh vừa vĩ đại vừa huyền ảo hơn.

Ví dụ như rồng trong mộng.

Nguyên Cẩm quay lại giấc mơ, đứng trên đỉnh non cao, trùng hợp có duyên trông thấy được một góc của rồng.

Ấy là sâu thẳm hào quang, móng cong tựa vàng, đuôi dài dậy sóng.

Khoảnh khắc ấy y trở nên nhỏ bé vô tận, thậm chí còn không sánh được với một chiếc vảy của du long trong giấc mơ.

Ví dụ tiếp như ngàn cừu qua núi, như biển mây rơi nghiêng.

Y lệnh cho Cơ Linh sang nước láng giềng trộm cừu sóng vốn dành riêng cho quan lớn quý tộc hưởng dụng, ấy là giống đặc biệt béo tốt tươi non hơn loài nước Hán.

Sau đó nhân giống từ vài nghìn con thành mấy trăm ngàn con, xua chúng nó tản đi khắp bốn phương để nuôi cho nhiều tới mức vô tận, rồi sẽ ban cho người dân để trồng cỏ chăm nom.

Lực nước càng giàu mạnh thì càng có thể giúp mọi nhà đều có thịt ăn, có áo mặc, một con cừu đủ tám công dụng, ngay đến xương cũng có thể mài đi làm sáo thổi.

Thời khắc sứ quan chăn dắt đưa đàn cừu đông đảo nối nhau vượt qua đỉnh núi thì cảnh tượng sẽ đặc biệt hoành tráng, cũng là một trong số điểm nhấn nổi bật.

Tiểu thuyết hơn 700 nghìn chữ, chuyển thể sang kịch bản thì thành hơn 1,2 triệu chữ.

Tuy dưới tầng mới đang rùm beeng rầm rộ sắp xếp cắt giảm chỉnh sửa, nhưng đã có rất nhiều góc độ chưa cần quay cũng đủ tưởng tượng ra sẽ phải khiến người ta thán phục tới mức nào.

Tô Trầm đọc rất lâu, gấp sách lại trầm tư.

Bé vẫn nhớ những lời cô Văn nói.

Một đoàn phim có 3 trụ cột linh hồn.

Trụ cột thứ nhất là tổng biên kịch.

Người này sáng tạo ra các chi tiết phong phú sống động, đặt nền móng là khung xương nằm sâu trong cùng.

Thứ hai là tổng đạo diễn, phải nắm vững các cách thức thực tế để trải lót từng tấc máu thịt cho câu chuyện.

Cuối cùng đến lượt người sẽ chấp hành hiện thực hóa, chính là bé, vai chính.

Trên thành quả dựng nền của hai người trước, bé phải đưa tất cả tới trước ống kính, thể hiện ra được khía cạnh tự nhiên mà lại đủ sức rung cảm nhất.

Câu chuyện mấy trăm nghìn chữ, bé có thể thực hiện được bao nhiêu, sâu đến mức nào?

Tháng 5 đang vào độ rực rỡ.

Tô Trầm đặt kịch bản xuống trông ra phía ngoài cửa sổ, thấy cây hoa lê mặc bạch vẫn đang được dựng ven ao, chung quanh là hoa nghinh xuân vàng tơ đã nở thành cả cụm.

Bé ở tầng thứ 19, có thể nhìn bao quát xuống toàn bộ bối cảnh đoàn phim. Lúc này công nhân đang tu sửa cung điện lầu các, có chuyên viên quay chụp đang dẫn nhau đi lấy cảnh mùa xuân.

Ngoài kia sóng nước loang loáng mặt ao, sắc xuân đẹp thế, nhưng tất thảy đều chẳng liên quan tới bé.

Hãy còn kịch bản cần đọc mãi chẳng thuộc hết, còn tiết học diễn xuất cần rèn giũa học mãi chẳng xong.

Thiếu niên dựa vào cửa sổ ngây ngẩn hồi lâu, tự dưng nghĩ đến điều gì.

Bé cất kịch bản đi, nhanh chóng thay quần áo rồi rời khỏi khách sạn, gọi xe taxi chở mình vào khu vực thành phố, vội vàng mua một thứ rồi lại chạy về khách sạn sang gõ cửa phòng Tưởng Lộc.

Lúc này đang định quẹt thẻ vào trong theo thói quen, trông thấy có khóa mật mã mới phản xạ kịp.

Ui, có khóa rồi.

Chưa cần gõ cửa Tưởng Lộc đã mở ra, nhưng chỉ chịu hé đúng một khe nhỏ.

"Chuyện gì?"

"Anh thù dai thế." Tô Trầm ôm con diều trong tay nói: "Ra ngoài chơi, mình đi thả diều."

"Ồ..." Anh đẹp trai dài cái giọng ra: "Thả diều của ai cơ?"

Tô Trầm dúi diều đầu rồng vào lòng cậu.

Cái nết sĩ diện hão.

Tưởng Lộc được nước xong còn lấn tới: "Ngầu quá đi, trông có vẻ khó thả phết, của ai ấy nhỉ?"

"...Của anh!"

"Em trai ngoan," Tưởng Lộc cười híp mắt nói: "anh còn đang nghĩ là quay xong mùa thứ tư rồi, có phải không chịu tặng quà đóng máy nữa không."

"Đi nào," Tô Trầm hãy còn đang ôm cái đuôi rồng dài ngoẵng trong tay: "ngoài kia trời đẹp quá, em không muốn ru rú trong phòng đọc sách."

"Được thôi." Anh trai hư bê đầu rồng không chịu dời gót: "Nhóc nói cho anh mật khẩu là gì trước đã?"

"Anh ngốc quá đi."

"Được, anh ngốc quá đi."

"Không phải thế, mật khẩu chính là, anh ngốc quá đi." Tô Trầm giơ cái đuôi rồng lên quệt qua mặt cậu: "Theo bộ gõ bàn phím điện thoại là 2673."

Tưởng Lộc nghe xong khẽ bật cười, trở tay đổi lại mật mã cửa phòng mình.

"Anh định đặt là gì đấy?"

Tưởng Lộc bước sang bên một bước, thản nhiên thoải mái cho bé xem.

8673, tui ngốc quá đi.

————

🔹 Chú thích:

Suy đi nghĩ lại vẫn quyết định Vietsub cả mật khẩu phòng. Bản gốc là:

Phòng Tô Trầm:  6723 - 你是笨蛋 - nǐ shì bèndàn - nsbd - anh là đồ ngốc

Phòng Tưởng Lộc:  9723 - 我是笨蛋 - wǒ shì bèndàn - wsbd - mình là đồ ngốc

Bộ gõ bàn phím điện thoại bấm ngày xưa:

Hồi xưa nhắn cái này bấm nhoay nhoáy hehee 👌

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play