Thời gian trôi qua rất nhanh, chưa gì đã đến lúc phải tạm biệt ba mẹ.

Từ khi đạo diễn thông báo thử vai thành công, rồi đến giai đoạn làm quen nửa tháng kết thúc, nhanh đến nỗi cứ như chỉ mới kịp chớp mắt một cái.

Trong giai đoạn này ba mẹ Tô Trầm đã dao động lung lay rất nhiều lần, thậm chí còn từng nảy ra ý định cùng nhau từ chức, bắt đầu lại cuộc sống ở Chử Thiên với con, nhưng rồi cuối cùng cũng từ bỏ.

Sớm muộn rồi phim cũng phải kết thúc, chờ đến khi quay xong "Đêm Trùng Quang", gia đình họ vẫn phải sống ở Thời Đô chứ đúng không?

Buổi tối trước ngày chia tay, hai người đặc biệt mời đạo diễn, nhà sản xuất, biên kịch và Tưởng Lộc cùng ăn một bữa.

"Sau khi bọn tôi quay về thì Trầm Trầm xin nhờ cậy mọi người."

"Đâu có đâu có, anh chị khách sáo quá!"

"Yên tâm giao cho chúng tôi, nhất định sẽ chăm sóc thật tốt!"

Tuy lưu luyến nhưng Tô Trầm vẫn rất ngoan ngoãn thu dọn hành lý cùng ba mẹ, hôm sau thì tiễn đến tận sân ga Chử Thiên.

Trước khi tàu đến, bé ôm lấy ba mẹ thật chặt.

"Con sẽ nhớ ba mẹ lắm."

"Ba mẹ chờ được xem tác phẩm của bé, chắc chắn sẽ siêu tuyệt vời luôn." Lương Cốc Vân dụi mắt một cái, trịnh trọng nhìn sang Tưởng Lộc đằng sau: "Gọi anh trai Tưởng Lộc đi, về sau phải làm phiền anh chăm nom cho con đó."

Tô Trầm lẳng lặng liếc Tưởng Lộc một cái.

...Thôi không cần đâu ha.

Hình như cái tên này không đáng tin lắm.

Tiếng còi tàu đằng xa đang đến gần, hơi nóng rừng rực khiến phong cảnh phía cuối đường ray trở nên méo mó.

Tô Tuấn Phong nhấc hành lý lên theo bản năng, xác nhận lại: "Trầm Trầm?"

"...Anh Lộc ạ."

Tưởng Lộc dí tắt điếu thuốc, gật đầu một cái.

Cậu không thích trẻ con, cũng chưa bao giờ có ý định chăm lo cho ai tỉ mỉ xuyên suốt.

Nhưng lâu nay gia đình nhà Tô rất ân cần với cậu, thân thiết tới mức khiến người ta không thể từ chối.

Thôi vậy, phá lệ một lần.

Khi quay về khách sạn, xe bỗng dưng trống mất hai chỗ.

Tô Trầm nhoài người ở cửa sổ nhìn ra ngoài mãi, biết thừa ba mẹ đi tàu hỏa về mà vẫn ngóng suốt về hướng vừa ra đi, chẳng hiểu đang muốn tìm kiếm gì nữa.

Tưởng Lộc ngồi ở ghế hàng sau bé chơi điện thoại rõ lâu, cảm giác trong xe im lìm quá, duỗi tay vặn bình nước đưa cho bé.

"Uống không."

Bé con không lên tiếng, chỉ lắc đầu rất khẽ.

Tưởng Lộc nhíu mày, tự uống mấy ngụm, không nói gì nữa.

Cậu dựa vào thân xe định chợp mắt một lát, vô tình trông thấy cái bóng phản chiếu trên cửa kính.

Viền mắt Tô Trầm đỏ hoe, nãy giờ bé đang cố nín không khóc.

Trẻ con 10 tuổi đột nhiên phải rời xa ba mẹ thật lâu, sống một mình nửa năm ở một nơi xa lạ, thì tâm trạng sẽ thế nào nhỉ?

Tưởng Lộc quen tạm bợ đơn độc, có khoảng thời gian rất dài chỉ mong mình là người lớn chứ không phải trẻ con, 14 tuổi mà sống cứ như 18.

Cậu đằng hắng một cái, mở miệng hơi mất tự nhiên.

"Hồi mấy năm trước còn bé, anh vừa mới xa mẹ, ngồi trên máy bay khóc cả chuyến, sau đấy bác anh dỗ cũng phát ngán luôn."

Tô Trầm gắng gượng cả buổi, không ngờ có người còn ấu trĩ hơn cả mình, cuối cùng cũng bị thu hút sự chú ý, ngoái đầu nhìn cậu.

"Anh cũng khóc á?"

Nói nhảm, dĩ nhiên bịa ra lừa nhóc thôi.

Bao nhiêu năm nay Tưởng Lộc đều cứ trơ lì ra, quay cảnh đánh nhau suýt nữa gãy xương còn chả khóc nói gì là cái chuyện bé như mắt muỗi thế này.

Cậu cứng ngắc ừm một tiếng, tiếp tục mượn đề phát huy.

"Có mấy hôm buổi tối mưa to sấm sét, anh không ngủ được, còn phải gọi điện cho mẹ anh."

Logic của bạn nhỏ rất sắc bén: "Trời mưa sấm chớp mà gọi điện có thể sẽ bị sét đánh chết đấy ạ."

Tưởng Lộc: "...Cảm ơn lời nhắc của nhóc ha."

Chị trợ lý đang ngồi hàng trước chợt nhớ ra cái gì, lấy một quyển sổ nhỏ trong túi.

"Nè, đây là mẹ bé đặc biệt gửi cho bé đấy, phải giữ cho kĩ vào nhé."

Tô Trầm nhận lấy quyển sổ, giở ra trong ánh nắng mặt trời, phát hiện trong đó toàn là sách tranh do ba mẹ vẽ.

Quyển sổ nho nhỏ dày cộp, nội dung là cách sử dụng các loại đồ điện như lò vi sóng, máy giặt các thứ, từ việc mỗi lần cho bao nhiêu bột giặt, quần áo sáng màu tối màu không được giặt chung, đến việc các món kiểu như nho hay trứng gà không được cho vào lò vi sóng đều được viết rất chi li rành rọt.

Giở tiếp phần sau, là dặn dò khi gặp vấn đề nên nhờ các chị lễ tân trợ giúp thế nào, khi có hỏa hoạn phải xử lý ra sao, trong trường hợp khẩn cấp thì cần làm gì để bảo vệ mình.

Các số điện thoại của ông bà ngoại, cơ quan bố mẹ, bạn bè thân thiết cũng được chép lại đầy đủ, bên cạnh còn cẩn thận ghi chú thêm thời gian gọi điện, tránh quấy rầy mọi người.

Ban ngày hai vợ chồng đồng hành cùng bé huấn luyện quay phim, buổi tối chờ bé ngủ xong một người viết các nội dung cần chú ý, người kia trợ giúp vẽ hình minh họa, hôm nào cũng bận rộn đến khuya rồi mới đi nghỉ.

Tất cả đều chỉ vì mong cân nhắc được chu đáo trọn vẹn nhất, để bé dù đang một mình cũng có thể đối diện với mọi việc.

Tô Trầm đọc từng trang một, cúi đầu xuống không nói lời nào.

Tưởng Lộc ngồi cạnh đọc ké mấy trang, đọc đến cuối xong cũng hết cách.

"Thôi, giờ thì khóc được rồi đó."

Thế này còn gượng méo gì nữa.

Mấy năm trước mà cậu gặp cái gì ấm áp thế này thì cũng chả chống cự nổi, đáng tiếc mẹ ruột quanh năm say mê học thuật chả có ấm áp ở đâu.

Bé con rưng rức mấy tiếng gật đầu theo, ngay sau đó nước mắt ào ra tí ta tí tách.

Cuối cùng đã đến cảnh quay đêm đầu tiên của đoàn phim, theo sắp xếp lịch trình hàng ngày thì sẽ bắt đầu quay từ tầm 7 giờ sau khi trời tối hẳn đến 3 4 giờ khuya, tới tận lúc trời sắp sáng rồi mới thôi.

Diễn biến kịch bản là hoàng tự chém giết nhau, tất cả những người liên can đều chen lấn bỏ chạy khỏi kinh đô, đương nhiên việc đầu tiên kẻ nắm quyền phải làm chính là phong tỏa kinh thành.

Phe họ Hồng ngông cuồng nhưng lại giữ binh quyền, khi nhận được thông tin ngay lập tức bảo mật kín kẽ hành tung động tĩnh của ngũ hoàng tử, đồng thời kiểm soát trong ngoài kinh thành, ngay cả ngoại ô cũng có hàng lớp phòng vệ, phái người cầm chân dung đi đối chiếu sàng lọc ngày đêm.

Cảnh truy sát trong đêm đầu tiên sẽ quay ở giữa rừng trúc nghiêng nghiêng, vừa khéo gặp đúng trăng vàng móc câu, đêm sáng thưa sao, vô cùng hợp cảnh.

Từ 4 5 giờ chiều đoàn phim đã cho nhân viên đi treo đèn rọi đường, các diễn viên quần chúng thì theo phó đạo diễn dẫn đầu đi làm quen địa hình.

Hôm nay Tô Trầm rất ít đất diễn, chỉ cần sẵn sàng áo khoác túi ngủ ngồi gọn bên cạnh chờ lệnh là được, nhưng Cơ Linh sẽ phải đạp sương khoác trăng bước vào rừng trúc, quay cảnh xuất hiện mở màn tươi đẹp tột đỉnh đến độ sửng sốt.

Đạo diễn đòi phải đẹp sửng sốt, ba chữ này có nghĩa các loại khâu phối màu ánh sáng chuyển cảnh đều buộc phải lăn xả đột phá chất lượng.

Ban ngày Tưởng Lộc ngủ đến 4 giờ chiều, đã nạp sẵn năng lượng từ sớm, 5 giờ ra phim trường khởi động làm quen dây cáp cùng mọi người.

Cậu treo mình trên cao bay lượn qua lại, đạo diễn thì chắp tay sau lưng lượn lờ khắp nơi cứ như Thượng đế.

"Sương trên cây trúc vẫn thiếu, phun thêm tí nữa."

"Màu này vẫn chưa đủ trong đâu."

Một đống người vây quanh bên cạnh, đã không dám trả treo là "Đạo diễn ơi màu trúc gốc nó là như thế mà anh còn muốn như nào ạ" nữa, quay đi lấy cái que xịt phun sơn dài ngoằng ra.

"Bọn em lên màu theo, cần tím hơn hay xanh hơn ạ?"

"Phải trong suốt, phải óng ánh ý, phải có cảm giác kiểu vương giọt sương, hiểu không," Ông cụ Bặc cứ như đang dạy học, vạch một cành trúc ra cho mọi người xem so sánh thử: "trúc già thì xanh biếc kiểu trúc già, trúc non thì xanh ngọc kiểu trúc non, cảnh đẹp thì mới tôn lên người đẹp hơn, vặt hết mấy cái cành héo này đi đã."

Mọi người đồng thanh đáp một tiếng, phân công nhau ai nấy đi làm việc.

Nhóm thợ trang điểm có mặt đúng giờ, làm tóc cài trang sức cho các diễn viên, làm xong cho Tưởng Lộc trước để thả cậu đi diễn tập cảnh đánh đấm.

Tưởng Lộc bật nhảy nửa chừng thì bị bác ruột bóp bả vai.

"Lông mày của mày làm sao đây hả cháu?"

Thiếu niên đã sớm biết điều trước mặt ông bác, những lúc như này đừng đốp chát đừng rách việc cứ giả ngu là được.

Chuyên viên hóa trang xáp lại gần nhìn thử: "Cậu nhóc vẫn như này suốt mà."

"Lông mày thiếu nét hất, chưa đủ bay," Ông già Bặc càng nhìn càng thấy đáng chê: "sao cảm giác cứ non choẹt kiểu gì ý nhỉ, vẽ cho tuấn tú vào."

Chuyên viên hóa trang nỗ lực kiềm chế lời phỉ nhổ.

Sếp ôi! Cậu nhóc mới 14 thôi, đã phát triển đâu!

Tưởng Lộc lộ ra biểu cảm bị sỉ nhục.

Còn lâu mình mới non!! Mình không non tí nào hết!!

Tô Trầm ngồi ở phim trưởng nửa tiếng, chán ngán đến nỗi qua hết bàn rắn săn mồi rồi, quay qua đi lang thang xung quanh, gặp đúng chuyên viên đạo cụ đang thử cung tên.

Mọi người trông thấy bé đều cười gọi điện hạ, bạn nhỏ gật đầu đáp lại, cuối cùng cũng đã quen với cách xưng hô này.

"Đợi chốc sang bên bọn anh mà xem, góc này đẹp lắm đấy!"

"Dạ, em bê ghế sang đây ~"

Đêm khuya tối mịt, quạ đã thiếp ngủ trăng đã ánh mờ, đột nhiên có tiếng chó săn sủa vang, vó ngựa dồn dập.

Ba chiếc xe ngựa không ngừng tăng tốc trong sự yểm hộ của đoàn người, truy binh phía sau đã càng lúc càng thu hẹp khoảng cách.

"Đứng lại! Đừng tốn công vô ích nữa!"

"Chạy tiếp thì giết hết tại chỗ, nghe lời may ra giữ được cái mạng!"

"Cơ Phùng Sơn, ngươi lại dám phản loạn mưu nghịch sao!"

Thêm một tiếng huýt sáo chói tai vang lên, có người đã cầm đao chặt đứt dây buộc phía sau xe ngựa, khiến hàng loạt khúc gỗ tròn rơi từ nóc buồng xe xuống lăn lông lốc, chặn đường truy binh.

Ba chiếc xe ngựa tách nhau ra chạy giữa cơn hỗn loạn, đã sắp sửa biến mất giữa bóng tối trong rừng trúc!

"Mặc kệ chúng, bắn tên, giết hết tại chỗ không tha!"

"Bắn ——"

Nháy mắt cả vạn mũi tên đồng loạt lao đi, cứ như gió đêm thốc mạnh, xuyên qua khu rừng!

Đội ngũ truy sát đông đảo rầm rộ khiến cho mục đồng cưỡi trâu sâu trong rừng trúc cũng phải giật mình choàng tỉnh khỏi giấc mộng, lấy nón lá che chắn bản thân.

Sau tiếng động lộp độp như lửa cháy, cả ba chiếc xe ngựa đều trúng đầy mũi tên, đám truy đuổi vẫn bám riết không thôi, dồn ép đối phương đến đường cung.

Tướng lĩnh cầm đầu quát to một tiếng, giọng nói vang dội.

"Cơ Phùng Sơn, ngươi điên rồi à, giữ gìn một kẻ tàn phế thì cũng ích gì!"

"Nếu ngươi đích thân kết liễu hắn, Hồng đại nhân đảm bảo sẽ thăng quan tiến chức cho ngươi, kiểu gì cũng sung sướng hơn bây giờ!"

Hắn vừa nói xong thì bị một cái bẫy dạng dây bạc trong rừng chém đứt lìa, đầu lăn ngay ra đất.

Truy binh hai cánh còn chưa phản xạ kịp thì đã lần lượt có tiếng ngựa kêu thảm thiết ngã sấp, từng chiếc đầu người rơi xuống bình bịch!

"Dừng lại, mau dừng lại!"

"Nhìn rõ kìa, trong rừng căng dây!!"

"Chó chết, mình trúng mai phục rồi!"

Chỉ trong nháy mắt xung quanh vang dội tiếng ghìm ngựa hét vang kinh sợ, ba chiếc xe ngựa đã biến mất tăm hơi từ lâu, nhưng vẫn còn một nhóm xoay người xuống ngựa kiên quyết truy đuổi lĩnh thưởng.

Lúc này bỗng có gió lay động, một tiếng cười trong vang của thiếu niên cất lên.

"Lão già họ Hồng hứa hẹn gì với các ngươi đấy, kể ta nghe xem nào?"

Đám người cầm đao ngẩng đầu, trông thấy một thiếu niên mặc áo mãng bào đạp trúc bước tới dưới ánh trăng.

—— Đây là thiếu gia họ Cơ năm ấy từng đi theo thánh thượng, 8 tuổi đã săn được hổ quay về!

Nhà họ Cơ điên thật rồi, đánh cược tính mạng cả gia tộc cũng phải bảo vệ phế thái tử này, rốt cuộc chúng có mục đích gì?!

Chỉ thấy vóc dáng cậu cao ngất, nụ cười buông tuồng, mũi chân khẽ nhún trên cành trúc rồi thoáng cái đã đáp xuống ở vết máu vương trên dây bạc.

"Giờ muốn giữ mạng hãy còn kịp đấy."

Khi Cơ Linh lên tiếng lần nữa thì đao cong trong tay đã chậm rãi rời vỏ, đổi lại sắc mặt ghê sợ của nhóm người.

Giọng cậu lạnh nhạt trầm thấp, toát ra vẻ vững vàng đã tôi luyện cả trăm ngàn lần ngoài chiến trường từ lâu.

Có kẻ vừa trông thấy cậu đã khiếp hãi quay đầu tháo chạy, không màng sống chết của đồng bọn xung quanh nữa.

Có kẻ thì lại như gặp ma, giơ đèn soi cho rõ, chiếu đúng vào nụ cười sáng sủa của thiếu niên.

Thong dong khát máu, hoàn toàn thơ ngây.



💬 Tác giả có lời muốn nói:

Nhiều dịch dinh dưỡng quá!! Cảm kích!! Ngày mai up thêm!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play