Đằng xa có tiếng thúc ngựa lao tới, bụi bặm thốc lên tung tóe.
Nguyên Cẩm vốn đang dựa vào cây lê ngắm hồ Thái Dịch một mình, mãi bao lâu chưa hề có ai quấy rầy, lúc này còn chẳng chắc chắn là có phải tiếng kia vừa gọi mình không nữa.
Sao lại đi cưỡi ngựa tùy ý ở đây thế, có ông đại nhân nào không muốn sống nữa à?
Thị nữ hoảng hốt quỳ xuống, khiến cho cậu phải tự chống người dậy tương đối khó nhọc nhìn xem ai đến.
Ra lại là tướng quân già Cơ Phùng Sơn.
"Bệ hạ đột nhiên ra tử lệnh, cho phép anh em các ngài tàn sát nhau, không thể chậm trễ được nữa, mau theo ta rời cung!"
Cơ Phùng Sơn ghìm cương ngựa thật mạnh, thuộc hạ bên cạnh nhanh nhẹn lật người, một người bế cậu một người vác xe lăn, tốc độ nhanh đến nỗi không kịp trở tay một tí nào.
Nguyên Cẩm yếu ớt bệnh tật, lúc bị bế lên cơ thể vẫn rũ xuống như kiểu không có xương, lập tức cắn răng nói: "Cơ đại nhân, ông chán sống rồi à?"
"Chẳng lẽ ông muốn giữ gìn ta?"
Cậu chống một tay lên lưng ngựa, không hề có ý định tháo chạy.
"Phe họ Hồng hung hăng muốn lập ngũ hoàng tử, phe họ Văn thanh cao ủng hộ bát hoàng tử, bây giờ ông dốc sức bảo vệ ta, định đối địch với tất cả mọi người ư?"
"Giờ thả ta xuống ngay xem như chưa có gì xảy ra, ông còn kịp giữ được mạng sống cả nhà họ Cơ!"
Thời khắc này chính là giây phút mấu chốt định đoạt mạng sống, Nguyên Cẩm nói vừa mau vừa gấp, sự tuyệt vọng đau thương phơi bày ra trọn vẹn.
"Sau khi nhà ngoại ta thất thế, ta chỉ muốn thoi thóp sống tạm đến khi chết bệnh, không muốn liên lụy thêm bất kì ai nữa."
Cơ Phùng Sơn nhìn cậu chăm chú, hít thở thật sâu: "Trước khi ốm nặng qua đời, tiên hoàng hậu từng soạn mật thư giấu trong bụng cá đưa đến nhà họ Cơ."
Con ngươi Nguyên Cẩm co rụt lại, ngón tay vô thức siết lấy dây cương: "Ông nói cái ——"
"Đi mau, có gì trên đường rồi nói tiếp."
Lão tướng quân dùng sức đè cậu ngồi vững trên cương, phất roi gào to: "Đi!"
"CUT!"
Bặc Nguyện cầm loa gọi: "Tốt, trao đổi một lát rồi chốc làm lại lần nữa."
Tô Trầm được Hứa Thụy Bình bế từ trên ngựa xuống, bé tương đối thấp thỏm.
"Có ổn không ạ?"
Hứa Thụy Bình nhận lấy bia lạnh trợ lý đưa, một tay đỡ râu giả để hớp một ngụm, cực kì ngạc nhiên: "Cháu diễn lần đầu à?"
"Vâng ạ."
"Được lắm mà, chưa bàn đến cảm xúc vừa vặn, lời thoại vừa nãy gấp gáp thế mà nói rõ lắm luôn."
"Nhưng mà..." Tô Trầm tưởng là mình làm sai chỗ nào: "Thế sao vẫn phải làm lại một lượt ạ?"
Bặc Nguyện cầm kịch bản lại gần thử cảnh với họ, trông thấy bé con có vẻ căng thẳng: "Sao thế, diễn tốt lắm mà?"
Hứa Thụy Bình bật cười ha ha: "Cháu nó tưởng là diễn chưa đạt nên mới làm lại lần nữa."
"Thế này nhé," Tiền bối lão làng vỗ vai bạn nhỏ, nói rất ôn tồn: "dĩ nhiên một lần qua luôn thì là cảnh hay diễn tốt, nhưng cảnh hay không nhất định phải một lần là xong xuôi."
"Mình thử thêm mấy cách diễn giải nữa, là sẽ đem lại thêm nhiều hướng đi hơn cho bộ phim."
Ông bác quay sang nhìn đạo diễn Bặc, đã có sẵn ý tưởng của riêng mình: "Vừa nãy cảm giác đem lại chưa đủ căng thẳng, bầu không khí vẫn hơi thiêu thiếu."
Biên kịch Văn đang cầm kịch bản ghi chép đánh dấu, nhìn sang nói: "Thêm ít hiệu ứng kiểu khói hun lửa cháy, ví dụ là mấy người đốt Đông các trước xong mới chạy sang, phối hợp thêm tiếng kiểu gào thét cầu cứu của diễn viên quần chúng?"
"Đúng rồi đúng rồi, như thế tình hình nó dồn dập hơn," Hứa Thụy Bình nghĩ ngợi: "hay là mình lôi cậu bé lên ngựa trước rồi hẵng quay, thể hiện kiểu gấp rút một tí?"
"Hoặc là tướng quân đích thân bế cậu bé đi, người đằng sau chỉ cầm cái xe lăn là được."
Đạo diễn Bặc vẫy tay nhờ chuyên gia cưỡi ngựa sang để bàn cách bố trí động tác, phó đạo diễn bên cạnh ngay lập tức phối hợp lo liệu thêm phần của diễn viên quần chúng.
Biên kịch Văn viết vẽ mấy nét, đưa kịch bản cho Tô Trầm đọc: "Thoại sửa mấy chỗ ở đây, em nhớ nhé, chuẩn bị quay lần thứ hai."
Tô Trầm hít thở thật sâu, bất ngờ nhưng không sợ sệt nữa: "Vâng ạ, xong ngay ạ."
"Hóa trang! Ánh sáng! Tất cả chuẩn bị!"
"Action!"
"Cung Triêu Hoa cháy rồi!" Có người thất thanh kêu lên: "Người đâu, có cháy kìa!"
Tiếng hỗn loạn vọng từ đằng đông, hình như mấy chục người đang xô đẩy tháo chạy, cứ như nạn dân hoảng loạn bỗng gặp mưa tên.
Phế thái tử choàng tỉnh khỏi giấc ngủ nông, một tay bám chặt tay vịn xe lăn, chống người dậy gắng sức quan sát rõ tình hình.
"Chuyện gì xảy ra?"
Thị nữ bên cạnh sợ đến nỗi luống cuống chân tay: "Hôm nay là lễ mừng thọ mà nhỉ, điện hạ, điện hạ giờ mình đi đâu đây ạ?"
Tiếng vó ngựa đã rầm rập lại gần, bụi bặm mù mịt suốt dọc đường.
"Không kịp đâu." Nguyên Cẩm lạnh lẽo nói: "Chúng đến rồi."
Chẳng lẽ là cung biến.
Giờ đã có người không chờ được nữa rồi ư?
Tướng quân ghìm cương, chiến mã ngay lập tức giương vó hí dài, rồi vững vàng dừng lại trước mặt họ.
Ra lại là tướng quân Cơ Phùng Sơn.
Nguyên Cẩm đã dự đoán vô số khả năng, chỉ riêng ông là không hề ngờ tới, trông thấy sắc mặt cụ già đã thoáng tái nhợt, tay cũng đang run.
"Ông đốt cung Triêu Hoa à?!"
"Bệ hạ lệnh cho anh em các ngài tàn sát nhau, đi theo ta."
Cơ Phùng Sơn cúi người vươn tay một cái nhấc cậu lên luôn, thuộc hạ đằng sau lưu loát vác xe lăn lên, ba người giật cương lao đi.
Nguyên Cẩm không hề có sức lực phản kháng, ngồi trên ngựa kinh hoàng ngoái đầu lại, trông thấy cung đình loạn lạc khói lửa tứ phía.
"Ông chán sống rồi à?" Cậu hít thở sâu cố kiểm soát cảm xúc: "Đại nhân, một khi nhà họ Cơ chọn phe ——"
"Tiên hoàng hậu để lại mật thư giấu trong bụng cá trước khi chết, phó thác lão thần bảo vệ ngài."
"Nhưng ——"
"Có việc gì cứ ra khỏi cung rồi nói tiếp, không chạy nữa là ngài sẽ mất mạng thật đấy!"
Cơ Phùng Sơn quát lên: "Đi từ cửa số ba phía đông, gặp ai cản đường giết luôn!"
"Rõ!"
"Rõ!"
"CUT!"
Tuấn mã nghe lệnh dừng bước, hệt như một diễn viên được đào tạo bài bản.
Các trợ lý vội đỡ hai người xuống, đứng cạnh đưa nước đưa khăn để lau mồ hôi.
Thợ trang điểm nhanh nhẹn chạy tới, giúp sửa sang dặm phấn.
"Khá hơn chưa?"
"Ra dáng rồi đấy," Đạo diễn già nhìn sang tổng biên kịch: "cô Văn thấy sao?"
Văn Trường Cầm còn đang xem lại bản quay ở màn hình giám sát, ra dấu tay ý bảo chờ chút.
Phó đạo diễn bên cạnh nêu ý kiến theo: "Hay là cho tiểu thái tử cầm kiểu cốc trà trong tay?"
Bặc Nguyện híp mắt nhìn phó đạo diễn.
"Đập vỡ cốc choang một cái, để thể hiện sự chấn động..." Càng nói giọng phó đạo diễn càng lí nhí, biết là mình ra tối kiến mất rồi: "Xem như em chưa nói, anh tiếp đi ạ."
Tô Trầm vội uống ngụm nước, lúc này như đã sáng mắt sáng lòng, tập trung tỉnh táo ở mức trước nay chưa từng có.
Cuối cùng bé đã hiểu "tập làm văn" mà hồi trước tiền bối Niên nói nghĩa là gì rồi.
Cùng một phân đoạn, cùng một diễn biến, cũng có thể có những cách diễn giải khác nhau về các tiểu tiết hay tâm trạng cảm xúc.
Không chỉ diễn theo chuẩn đã là tốt, cũng không phải diễn sao cho một lần qua luôn đã là hay.
Đây chính là một dạng sáng tạo —— mà tất cả mọi người đều đồng thời tham dự và thể hiện!
Các đạo diễn thì thầm mấy câu, đúng lúc biên kịch Văn đã xem xong phần quay, rảo bước đến gần: "Bên trang phục lại đây, vẩy thêm vết máu lên người tướng quân, thể hiện là tướng quân vừa giết mấy người xong mới đến."
"Có ngay!"
"Chấm ít trên mặt nữa," Hứa Thụy Bình nghiêng người mô tả vị trí: "đây, vẩy chỗ này này, nhớ phải hắt từ dưới lên, tôi ngồi ngựa cao lắm."
"Thân ngựa cũng cần cho mấy chấm, tiểu điện hạ dịch tạm sang cạnh nào."
"Màu máu này cũ quá, phải máu tươi cơ, đỏ thêm tí nữa!"
Tô Trầm nghe lời bước sang cạnh mấy bước nhường đường, bỗng lên tiếng: "Quay cảnh hoa rơi được không ạ?"
Đạo diễn Bặc quay người lại nói: "Ông chưa nghe rõ, sao cơ?"
"Trong nguyên tác có một hoàng tử vừa ra đời không lâu bị giết đúng ngày hôm nay," Bé hỏi: "để hoa rơi vào tay cháu được không ạ?"
"Thêm! Hậu kì nhớ bổ sung một đoạn, hoa rơi xuống tay cậu bé héo úa đi xong hóa thành tro tàn bay sạch!"
"Đạo cụ sang đây thêm nụ hoa, các bộ phận chuẩn bị, 10 phút nữa bấm máy!"
"Action!"
Trong cung ầm ĩ sục sôi, so sánh với đó, hồ Thái Dịch lặng thinh im ắng, dường như đã bước vào mùa đông giá rét từ lâu.
Phế thái tử ngồi trên xe lăn, khoác áo lông cáo đã sớm bạc màu nhăn nhúm.
Cậu nhìn về phía mặt hồ phẳng lặng xa xăm, ngồi yên dưới gốc hoa lê mặc bạch, bóng lưng đơn độc nhạt nhòa.
Bỗng có nụ hoa trắng non nớt buông mình, xoay vòng rồi đáp xuống lòng bàn tay cậu, chớp mắt đã biến thành màu mực nồng.
Nguyên Cẩm đột ngột tỉnh hồn lại, nhìn vào nụ hoa úa tàn mà bả vai khẽ khàng run rẩy.
"Ninh Tắc, có biến rồi." Giọng cậu lạnh lẽo: "Đẩy bản cung ra ngoài."
Thị nữ buồn ngủ gà gật, mắt lim dim ngơ ngác nói: "Hôm nay là đại tiệc vạn thọ, sao lại..."
Đằng xa, ánh lửa bốc lên khắp tứ phía, có tiếng cung nữ hò hét kinh hoàng rạch ngang tĩnh lặng.
"Cháy rồi! Người đâu mau tới đây! Cung Triêu Hoa cháy rồi!"
Thị nữ giật mình bừng tỉnh, chạy nhanh tới định đẩy cậu đi ngay, song bị Nguyên Cẩm trở tay đè mu bàn tay cô lại.
"Không đúng," Nguyên Cẩm chống người lên cố gắng nhìn ra các hướng khác nhau, nỗi sợ loáng thoáng toát ra từ giọng nói: "có cả tiếng tên bắn."
Đây là cung biến.
Có người chưa gì đã không chờ được nữa.
"Nô tì đưa ngài ra ngoài." Ninh Tắc hoảng hốt sắp bật khóc tới nơi: "Nhất định sẽ có cách mà, nô tì sẽ đưa ngài ra ngoài ngay đây."
Cô vừa mới lật đật đẩy cậu đi được mấy bước, tiếng vó ngựa đã lao tới.
"Không kịp đâu."
Mười ngón tay của Nguyên Cẩm bấu chặt vào mép xe lăn, siết mạnh đến độ trắng bệch ra, cậu cắn răng nói: "Ngươi mau đi đi, mặc kệ ta."
"Điện hạ!"
Chiến mã nhuốm máu phi như bay lại gần, mùi tanh như sắt rỉ lẫn vào đất cát ập tới.
Cơ Phùng Sơn giật cương thật mạnh, vết máu trên mặt còn chưa khô.
"Đi," Ông già nói rất gấp gáp: "bệ hạ ra lệnh anh em tương tàn, không thể ở lại đây nữa!"
Ông duỗi tay vòng qua người phế thái tử nhấc lên lưng ngựa, thuộc hạ nhanh nhẹn thu dọn xe lăn.
"Cơ tướng quân, ông định bỏ mặc toàn bộ gia tộc họ Cơ ư?" Nguyên Cẩm thình lình giữ siết dây cương của ông, nét mặt cao ngạo mong manh: "Phe Văn phe Hồng giành giật với nhau, ông hoàn toàn có thể đứng ngoài cuộc!"
"Ông không bảo vệ được kẻ tàn phế như ta đâu!"
Cơ Phùng Sơn kéo cương ngựa một cái thật mạnh, giơ tay huýt sáo một tiếng cao vút.
Những tiếng rít dài như bầy ưng đáp lại từ các phía trong cung, khung cảnh xung quanh đều nhanh chóng trôi đồng loạt về phía sau.
"Trước lúc lìa đời tiên hoàng hậu từng gửi mật thư ở bụng cá, giao phó ngài cho nhà họ Cơ."
"Có gì thì chờ chúng ta chạy thoát ra ngoài rồi nói tiếp!"
Áo choàng của ông hất lên, phế thái tử được giấu sau lớp áo, thuộc hạ đi theo cũng gấp gọn xe lăn gỗ cất lên lưng ngựa, lao đi như bay đến thẳng cửa số ba phía đông.
"Kẻ nào cản đường, giết hết không tha!"
"Rõ!"
"Rõ!"
"CUT!"
"Tốt lắm, đoạn tiếp theo!"
Đoàn phim nhất nhất nghe lệnh, ngay lập tức hỗ trợ nhau điều chỉnh quỹ đạo đổi vị trí máy, cả tập thể lại bắt đầu bận bịu luôn tay.
Lương Cốc Vân Tô Tuấn Phong chạy nhanh lại gần, đầu tiên là luôn miệng cảm ơn tiền bối Hứa Thụy Bình đã chỉ bảo, rồi quay qua lau mồ hôi cho con trai.
"Bé đỉnh quá đi mất!! Sao lại diễn hay thế này!!"
"Vừa nãy ba con xem xong ngơ ngẩn luôn đấy, còn hỏi mẹ là đây là con trai nhà mình đấy à!"
Mãi đến khi tháo phát quan xuống Tô Trầm mới tỉnh hồn khỏi cảnh phim, phát hiện ra lòng bàn tay mình đầm đìa mồ hôi.
Bé diễn mà tới nỗi tim cũng đang đập thình thịch.
"Uống ít nước đã này, vừa nãy đạo diễn đổi thoại sát sạt làm ba mẹ lo chết luôn..."
"Hồi trước bé học thuộc lòng thơ Đường còn không nhanh thế ấy, ôi trời đất."
Bạn nhỏ ngửa đầu tu nước ực ực ực, nhìn xuyên qua đám người trông thấy Tưởng Lộc đang dựa tường đút tay vào túi.
Người kia lắc lon Coca, cười lên cạn chén với bé.
—
💬 Tác giả có lời muốn nói:
Kể một việc mị rất sốc...
Cảnh Ngụy Anh Lạc đi một bước quỳ một cái giữa tuyết lớn trong "Diên Hy công lược" quay vào mùa hè đấy.
Màn chính (cảnh thật mà mẻ quỳ dưới đất dập đầu) là tuyết nhân tạo bằng xốp, còn trong ngoài cung điện, sàn đất mái hiên các thứ toàn là cảnh tuyết hậu kỳ thêm vào, cảm giác nối liền không một khe hở nào ý.
Thấy cảnh đó quay được lắm luôn á...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT